• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (11 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương 171 Anh tự quản mình trước đi

Dường như Giang Nguyễn Nguyễn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo vừa rơi vào người mình, cô khó hiểu quay đầu nhìn xung quanh rõ ràng không có gì bất thường hết.

"Làm sao vậy?" Mặc Lâm Thâm nhận thấy vẻ khác thường của cô nên lo lắng hỏi một câu.

Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi ánh mắt, có chút do dự lắc đầu: "Không có gì."

Dù nói vậy nhưng suốt quãng thời gian còn lại, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không yên lòng chút nào.

Cảm giác vừa rồi thật sự không giống ảo giác chút nào, nhưng cô cũng không tìm ra được nguồn gốc cảm giác đó xuất phát từ đâu.

Mãi cho đến khi ăn xong, Giang Nguyễn Nguyễn mới miễn cưỡng gạt đi nghi ngờ của mình.

Mặc Lâm Thâm chu đáo đề nghị: "Trời không còn sớm nữa, để anh đưa em về."

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, em tự lái xe đến đây, không cần làm phiền học trưởng."

Nghe vậy Mặc Lâm Thâm cũng không kiên trì đòi nữa.

Hai người cười đùa đi ra khỏi nhà hàng, Mặc Lâm Thâm nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lên xe xong mới xoay người trở về xe mình, chậm rãi lái xe rời khỏi bãi đỗ.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe thì cánh cửa bên phó lái đột nhiên mở ra.

Ngay sau đó là một người đàn ông ngồi tỏa đầy khí lạnh tiến vào xe.

Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, dừng động tác lại, vô thức nhìn sang bên cạnh.

Đến khi nhìn rõ người đến thì đôi mày cô liền co lại: "Lệ tổng làm vậy có ý gì?"

Lệ Bạc Thâm mặt không cảm xúc đóng cửa xe lại: "Không có ý gì hết, xe của tôi bị hư, vừa hay gặp được cô Giang ở đây thì làm phiền cô đưa tôi đi một đoạn."

Áp suất xung quanh người đàn ông thấp đến mức sắp sửa hóa thành thực chất.

Giang Nguyễn Nguyễn chắc chắn nếu mình tiếp tục hỏi, bầu không khí sẽ càng ngày càng cứng ngắc, thế là cô không lên tiếng nữa mà cam chịu khởi động xe.

Không khí trong xe lập tức lâm vào yên lặng.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, lông mày khóa chặt, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này thật sự rất thân thiết với người họ Mặc kia, ngày thường cũng phải lén hẹn gặp mặt như vậy. Cảnh tượng vừa rồi rất giống một cặp tình nhân đang hẹn hò...

Nghĩ đến đây, Lệ Bạc Thâm không khỏi mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Tên họ Mặc kia, có phải là cha của Triều Triều và Mộ Mộ không?"

Giang Nguyễn Nguyễn sững sốt, thật không biết hắn lấy đâu ra cái kết luận này.

Nhìn thấy phản ứng của cô, đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng lúc càng nhăn sâu: "Là anh ta?"

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn lại, cảm thấy không nói nên lời: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm vẫn không hài lòng như trước: "Vậy cô đang cân nhắc chuyện biến anh ta thành cha của Triều Triều và Mộ Mộ sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn càng ngày càng không nói nên lời: "Tôi không có, tôi và anh Mặc có quan hệ rất tốt thật nhưng anh đừng suy đoán vô căn cứ như vậy, sẽ gây phiền toái không đáng có cho người khác."

Nghe vậy Lệ Bạc Thâm lại dùng ánh mắt dò xét biểu cảm của cô một lúc nữa vẻ mặt mới thoáng hơi dịu đi: "Nếu là như vậy, cô Giang có nghĩ đến việc giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, vì lợi ích của hai đứa trẻ không?"

Từ lúc hắn lên xe Giang Nguyễn Nguyễn đã cảm thấy đêm nay người này có chút kỳ lạ, những lời hắn nói ra càng làm cô cảm thấy không thoải mái.

Không biết tại sao nhưng lời Lệ Bạc Thâm vừa nói rất giống mỉa mai cô.

Nghe mấy câu hỏi vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn vốn đã cảm thấy có chút bất mãn, giờ nghe đến câu này, cô ngược lại cảm thấy nực cười: "Lệ tổng có tư cách gì nói tôi? Là vì anh thấy anh chưa làm tốt chuyện này sao?"

Lệ Bạc Thâm nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, lông mày hơi nhíu lại.

Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi dừng lại theo dòng xe đông đúc, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng điệu hơi lạnh lùng nói: "Trước khi muốn quản chuyện của người khác, Lệ tổng nên tự quản mình trước đi!"

"Tôi thì làm sao?" Sắc mặt Lệ Bạc Thâm lại lần nữa trầm xuống.
Chương 172 Không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra

Dòng xe phía trước bắt đầu chạy tiếp, Giang Nguyễn Nguyễn nhả phanh, ánh mắt lại hướng về con đường trước mặt.

Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của người đàn ông, trong lòng cô càng cảm thấy châm chọc: "Không phải Lệ tổng đã có hôn ước với Phó tiểu thư sao? Bây giờ vì chuyện của Tiểu Tinh Tinh cứ ở gần tôi như vậy, không phải cũng không thích hợp sao?"

Thậm chí cô còn không biết mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai.

Nói đến chuyện này càng thấy hành vi của người đàn ông này càng quá đáng hơn.

Đã vậy còn có mặt mũi đi mỉa mai cô.

Lệ Bạc Thâm không ngờ cô lại nói đến chuyện của Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, mơ hồ trả lời một câu: "Chuyện này không giống."

Dù sao Tiểu Tinh Tinh cũng là con của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn giễu cợt: "Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, ngoại trừ chuyện của Tiểu Tinh Tinh, tôi và Lệ tổng không còn quan hệ nào khác, ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi có quyền kết bạn với bất kỳ ai, không liên quan gì đến anh, Lệ tổng đừng lo nhiều chuyện như vậy."

Cô vừa dứt lời, không khí trong xe lập tức lạnh đi thấy rõ.

Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn ra xa, suốt dọc đường còn lại cũng không lên tiếng nữa.

Đôi môi Giang Nguyễn Nguyễn mím lại, trái tim rối bời nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Cả chặn đường không ai nói chuyện.

Lệ Bạc Thâm không nói hắn muốn đi đâu cho nên Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp lái xe về nhà mình.

Không đợi Lệ Bạc Thâm lên tiếng Giang Nguyễn Nguyễn đã mở cửa xe, xuống xe.

Một lát sau Lệ Bạc Thâm cũng bước ra khỏi ghế phó lái.

"Hiện tại Tiểu Tinh Tinh cơ bản đã ổn lại rồi, không cần lúc nào cũng sống ở nhà tôi nữa, nếu tiện thì anh có thể đưa con bé trở về." Giang Nguyễn Nguyễn đã suy nghĩ suốt chặn đường, dù cô cũng rất tiếc khi rời khỏi cô bé nhưng cuối cũng cô vẫn hạ quyết tâm nói ra lời này.

Dạo này, vì Tiểu Tinh Tinh sống ở đây nên không thể nào tránh khỏi chuyện cứ hai ba ngày Lệ Bạc Thâm lại đến một lần, cô thật sự rất mệt mỏi.

Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp lại, cô đã nói từ nay về sau bọn họ sẽ là người xa lạ.

Nhưng dạo gần đây, người đàn ông này thỉnh thoảng cứ dây dưa trước mặt cô mãi, nhất là hành động trong bữa đại thọ của ông cụ Tần.

Cô thật sự không biết bây giờ bọn họ có quan hệ gì......

Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà cô đang bắt đầu thân thiết với Lệ Bạc Thâm, đặc biệt là Mộ Mộ.

Ngay từ đầu Mộ Mộ đã tỏ ra có chút nhiệt tình với người đàn ông này, mà mấy món quà Lệ Bạc Thâm mang đến càng làm bọn nhỏ gần gũi với hắn hơn, Giang Nguyễn Nguyễn sợ một ngày nào đó Mộ Mộ sẽ làm lộ gì đó về thân phận của mình.

Đến lúc đó, với đầu óc của Lệ Bạc Thâm chắc chắn sẽ nghĩ ra hai đứa nhỏ là con hắn.

Giang Nguyễn Nguyễn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì......

Sau một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời của người kia, Giang Nguyễn Nguyễn lại lên tiếng: "Hơn nữa, hình như Lệ phu nhân không muốn Tiểu Tinh Tinh ở lại với tôi......"

Không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt người đối diện nhìn cô có gì đó rất kỳ lạ.

Giang Nguyễn Nguyễn không kiềm được buộc phải dừng lại không nói tiếp.

Lệ Bạc Thâm liếc nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay người rời đi không nói một lời.

Thấy bóng lưng hắn rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn há miệng nhưng không nói thêm gì nữa, cô im lặng thở dài, xoay người đi vào biệt thự.

Ngay khi cô bước vào cửa, ba đứa nhỏ liền tung tăng nhảy về phía cô hệt như ba quả bóng nhỏ.

Giang Nguyễn Nguyễn theo thói quen ngồi xổm xuống, mở hai tay ra chuẩn bị đón lấy bọn nhóc.

Cảm nhận sự đụng chạm mềm mại trong vòng tay, còn có mùi sữa thoang thoảng bên chóp mũi làm trái tim Giang Nguyễn Nguyễn lập tức mềm nhũn, cô siết chặt cánh tay ôm ba đứa nhỏ vào lòng, sự buồn bực trong lòng lập tức bị cuốn đi hết.
Chương 173 Chúng ta hãy tranh thủ thời gian

"Thật xin lỗi, mẹ có việc đột xuất nên không đi đón các con được, các con đã ăn cơm chưa?"

Giang Nguyễn Nguyễn buông mấy đứa nhỏ trong tay ra, nhẹ nhàng hỏi han.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Bọn con ăn xong lâu rồi! Bọn con đang chơi trò chơi!"

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng người nói: "Các con đang chơi cái gì, dẫn mẹ đi xem đi."

Mộ Mộ vui vẻ chạy về phía phòng khách: "Bọn con đang chơi Lego của chú, rất vui đó!"

Triều Triều và Tiểu Tinh Tinh đi theo bên người Giang Nguyễn Nguyễn, mỗi đứa nắm một bên tay, cười cười nhìn về phía Mộ Mộ.

Mấy bộ Lego Lệ Bạc Thâm đưa đưa đến thật sự đã đáp ứng hết mấy mong muốn của bọn nhỏ, cả hình dáng lẫn độ khó đều làm bọn nhỏ hài lòng.

Chỉ trong một đêm, ba đứa nhỏ đã cùng nhau xây dựng được một căn cứ.

Nhưng mà mấy bộ này nhìn thế nào cũng thấy quá nam tính.

Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn Tiểu Tinh Tinh: "Tinh Tinh có thích bộ Lego này không?"

Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh sáng ngời, cô bé gật đầu thật mạnh.

Miễn là được chơi với hai anh, cái gì cô bé cũng thích hết!

Thấy vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới yên lòng, nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm nên cô cũng ở lại chơi với mấy đứa nhỏ một lúc.

Triều Triều và Mộ Mộ đã quen với việc xây dựng Lego cùng cô, mỗi người tự chọn một bộ phận của riêng mình, Giang Nguyễn Nguyễn cũng chọn lấy một phần rồi ngồi ghép.

Cô đang tìm kiếm các linh kiện thì vạt áo bất ngờ bị kéo hai cái.

Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, bàn tay bé nhỏ đang cầm một bộ phận chưa hoàn thiện, tay kia thì chỉ chỉ vào một phần nhỏ trên đó, vẻ mặt đầy bất lực.

Rõ ràng cô bé không tìm được mảnh linh kiện mà mình muốn.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, đang định giúp cô bé tìm thì cô đột nhiên nhớ tới những lần con bé buột miệng nói chuyện trước đó.

Nếu cô đoán không lầm thì mỗi khi cảm xúc kích động, rất có thể cô bé sẽ mở miệng nói vài câu.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn giả vờ ngơ ngác nhìn Tiểu Tinh Tinh: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Tinh Tinh lại chỉ vào hình của bộ phận đó trên sơ đồ lắp ráp, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn tỏ ra mờ mịt.

Sau vài lần như vậy, cô bé đã bắt đầu sốt ruột, khóe miệng cũng xệ xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được mềm lòng, sờ sờ đầu cô bé: "Con muốn dì làm gì phải nói cho dì nghe mới được!"

Tiểu Tinh chớp chớp mắt, há miệng.

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ có lẽ con bé sắp lên tiếng rồi, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Dường như Tiểu Tinh Tinh đã rất cố gắng nhưng thử đi thử lại vẫn không làm được, cô bé nhụt chí chọc chọc hai anh trai đang tập trung ghép bên cạnh.

Triều Triều và Mộ Mộ cũng chơi với Tiểu Tinh Tinh đã lâu nên vừa nhìn động tác của cô bé, cả hai đã đoán ra được, nhưng sau đó lại nhìn thấy mẹ đang thầm lắc đầu sau lưng em gái.

Thấy thế, dù hai đứa nhỏ không biết mẹ muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại.

Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn nói: "Tiểu Tinh Tinh có thể nói chuyện đúng không? Nào, con nói cho dì với hai anh biết con muốn chúng ta làm gì nào?"

Hai đứa nhỏ hiểu ý gật đầu nói theo: "Em gái làm sao vậy?"

Ba cặp mắt đầy mong đợi nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh.

Cảm nhận được sự mong đợi của họ, Tiểu Tinh Tinh nghẹn đỏ mặt, cố gắng muốn nói ra nhưng dù có làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

Cứ vậy một lúc lâu, cô bé vừa sốt ruột vừa ủy khuất, hốc mắt cũng chậm rãi đỏ lên.

Nãy giờ Giang Nguyễn Nguyễn vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô bé, thấy vậy thì vội vàng sờ sờ má cô bé, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, là dì vội quá, cứ từ từ cũng được, Tinh Tinh ngoan đừng khóc."

Triều Triều và Mộ Mộ đã tìm thấy những linh kiện Tiểu Tinh Tinh muốn trong đống lego, cả hai lập tức giơ lên trước mặt cô bé tranh công: "Này em gái, có phải em muốn cái này không? Bọn anh tìm được rồi này!"

Tiểu Tinh Tinh nhận lấy, cái mũi nhỏ hít hít một chút, trên mặt cũng chậm rãi xuất hiện nụ cười.
Chương 174 Gọi tôi là anh trai

Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn ba đứa nhỏ đi ăn sáng.

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô, được hai anh trai đút ăn, làm má phồng lên đáng yêu như một chú chuột hamster nhỏ.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn của cô bé, trong lòng vừa mềm mại vừa không khỏi buồn bã.

Đêm qua nhìn bộ dạng của Tiểu Tinh Tinh, có lẽ cũng muốn mở miệng nói chuyện...

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi động, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé bên cạnh: "Tiểu Tinh Tinh, cháu có muốn ăn bánh bao hấp không?"

Tiểu Tinh Tinh gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn gắp một chiếc bánh bao hấp nhỏ xinh nhưng không đưa vào bát của Tiểu Tinh Tinh mà chỉ nói: “Muốn ăn thì nói với dì đi.”

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút khó xử.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, vẻ mặt có chút thất vọng: “Nếu con không nói, đôi khi dì lại không hiểu ý con, lo lắng bản thân sẽ không chăm sóc tốt cho con. Cho nên, Tinh Tinh con có thể từ từ làm quen với việc nói chuyện được không? Dì cùng làm với con, chúng ta cùng nhau tập luyện nha?"

Nghe nói như thế, Triều Triều và Mộ Mộ đặt đũa xuống, cùng nói: “Bọn anh cũng làm với em! Bọn anh cũng muốn nghe em nói chuyện!"

Ba cặp mắt đầy mong đợi rơi vào người cô bé, Tiểu Tinh Tinh nhìn từng người một, sau đó nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cố gắng thốt ra một âm tiết duy nhất: “Dạ!"

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai của ba người bọn họ, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu bé đều sáng lên, mừng rỡ không thôi.

Cô chỉ đang thử xem thôi, không ngờ cô bé lại có thể mở một nói chuyện!

Giang Nguyễn Nguyễn muốn nghe thêm nhưng cũng không thể vội được, cô vui vẻ sờ đầu cô bé rồi đặt bánh bao hấp vào bát của cô bé.

Tiểu Tinh Tinh cũng vui mừng vì bản thân đã nói được, nụ cười trên mặt vẫn không phai nhạt cho đến khi Giang Nguyễn Nguyễn đưa bọn họ đi nhà trẻ.

“Hôm nay tâm trạng Tinh Tinh vui vẻ thật nha!" Cô giáo Lý đứng ở cửa chào đón ba đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tiểu Tinh Tinh thì nhịn không được mà khen ngợi.

Tiểu Tinh Tinh mỉm cười gật gật đầu.

Mộ Mộ ở một bên tiếp lời: “Bởi vì bọn con phải giúp em gái học nói!”

Cô giáo Lý chỉ nghĩ bọn nhỏ đang chơi đùa, cô ấy đã dạy Tiểu Tinh Tinh lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh nói chuyện.

Tuy nhiên, trông Triều Triều và Mộ Mộ lại rất nghiêm túc, thậm chí còn thì thầm trong giờ học, bàn bạc làm thế nào để khiến em gái mở miệng nói chuyện.

Trong giờ ra chơi, Tiểu Tinh Tinh vẫn như thường ngày tìm hai anh trai để chơi đùa.

Triều Triều thay đổi thái độ trước đó, cau mày nhìn cô bé: “Em tìm chúng ta có chuyện gì à?”

Tiểu Tinh Tinh ngơ ngác nghiêng đầu, quay đầu nhìn về phía Mộ Mộ.

Cô bé đang tìm các anh trai để chơi cùng! Bọn họ không phải vẫn luôn cùng chơi đùa sao?

Trên mặt Mộ Mộ cũng có biểu cảm hiếm thấy: “Có chuyện gì thì nói nhanh một chút, anh và anh trai còn có việc phải làm!”

Nhìn thấy hai anh trai thờ ơ với mình như vậy, Tiểu Tinh Tinh nhớ tới lúc mới tới, cô bé vẫn đi theo sát phía sau nhưng hai người họ không nhận ra mình, còn muốn trong khoảng thời gian này cùng nhau chơi đùa vui vẻ, cô bé không khỏi có chút hoảng hốt liền giật lấy giấy bút trên bàn của Mộ Mộ muốn viết gì đó.

Triều Triều cất bút đi, nói: “Nói với bọn anh, nếu không bọn anh không biết ý của em là gì.”

Tiểu Tinh Tinh ủy khuất siết chặt bàn tay nhỏ nhắn lại.

"Sáng nay không phải em đã đồng ý với mẹ rồi sao? Phải từ từ học cách nói chuyện mà!" Mộ Mộ mềm lòng nhìn em gái mình: "Nếu em không muốn nói, em có thể gọi anh là anh trai cũng được. Bọn anh vẫn gọi em là em gái, nhưng vẫn chưa nghe em gọi anh trai bao giờ!”

Tiểu Tinh Tinh há mồm, làm cái hình dáng của miệng khi phát âm nhưng làm thế nào cũng không thể nói được, cô bé lo lắng đến mức suýt khóc.

Triều Triều và Mộ Mộ thấy thế cũng không ép buộc nữa, đưa bút cho Tiểu Tinh Tinh.

Tuy nhiên, trong những ngày tiếp theo, dù ở nhà hay ở trường mẫu giáo, thái độ của hai cậu bé đối với Tiểu Tinh Tinh đều trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Mỗi lần Tiểu Tinh Tinh đi tới trước mặt bọn họ, Mộ Mộ đều sẽ làm ra vẻ mặt tức giận nói: “Bọn tôi đối tốt với em như vậy mà em lại không muốn gọi bọn tôi một tiếng anh trai! Bọn tôi cũng không cần để ý tới em nữa!"

Tiểu Tinh Tinh vô cùng buồn.
Chương 175 Có cảm giác tương tự

Mấy ngày sau, Tiểu Tinh Tinh ở nhà thì chỉ bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng khi đến nhà trẻ, cô bé lại chỉ có một mình.

Nhìn thấy hai anh trai cùng các bạn khác chơi đùa vui vẻ nhưng không muốn nói chuyện với cô, Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng lấy hết can đảm chạy đến chỗ bọn họ.

Hai cậu bé nhìn nhau, cố ý âm trầm hỏi cô bé: "Lại định làm gì?"

Tiểu Tinh Tinh nắm chặt chiếc váy nhỏ, chiếc váy bị cô bé nắm đến nhăn nhúm, đôi lông mày nhỏ nhắn thanh tú cũng cau lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ, mở miệng cả nửa ngày nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Thấy thế Triều Triều và Mộ Mộ lại đau lòng, thậm chí còn thấy sốt ruột cô bé.

Nếu không phải biết em gái có thể nói chuyện thì họ cũng sẽ không ép buộc cô bé như vậy!

Đợi cả nửa ngày, hai đứa nhỏ đang định bỏ cuộc thì chợt nghe thấy giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Anh..."

Tiểu Tinh Tinh cố đến mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói được một chữ, có chút thất vọng mà cúi thấp đầu.

Tuy nhiên, Triều Triều và Mộ Mộ lại vô cùng ngạc nhiên, ôm lấy em gái mình một cái: "Em gái thật giỏi!"

Tiểu Tinh Tinh sững sờ trong giây lát khi được hai anh trai ôm, nghe được lời khích lệ bên tai cô bé mới định thần lại, cười thật tươi để lộ ra lúm đồng tiền quả lê nhỏ.

Sau lần đầu tiên, Tiểu Tinh Tinh đã nói được thuận lợi hơn rất nhiều.

Thấy có vẻ cô bé đã vượt qua được khó khăn trong lòng, Triều Triều lại nghiêm túc nói: “Mẹ anh đối với em tốt như vậy, em cũng rất thích mẹ phải không? Thế nhưng em cũng chưa từng gọi mẹ anh tiếng nào hết, chắc chắn mẹ anh còn buồn hơn anh với Mộ Mộ nữa.”

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh có chút lo lắng, túm lấy quần áo của Triều Triều, nhưng chỉ có thể nói một âm tiết: “Anh, anh!”

Thúc giục cậu bé dạy mình cách an ủi dì xinh đẹp.

Đáy mắt Triều Triều hiện lên một tia ranh mãnh, chậm rãi nói: “Em đã gọi bọn anh là anh trai rồi bọn anh cũng đã tha thứ cho em. Nếu như em có thể gọi mẹ anh một tiếng dì, mẹ nhất định cũng rất vui!"

Nghe nói như thế, Tiểu Tinh Tin vội vàng gật đầu.

Cả ngày hôm nay, Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn âm thầm luyện tập gọi dì ở trường mẫu giáo.

...

Gần đây, Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng bận rộn.

Lục Thanh Hồng giao cho cô hạng mục rất cấp bách, độ khó cũng vô cùng lớn, tuy Lục Thanh Hồng đã kể cho cô rất nhiều chi tiết nhưng không thể tránh khỏi có vài chỗ ông ta chưa giải thích.

Tất cả những điều này đều cần Giang Nguyễn Nguyễn dẫn người đi nghiên cứu lần nữa.

Hầu hết các nhà nghiên cứu trong viện nghiên cứu đều lần đầu tiên hợp tác với cô, không quen thuộc cách làm của nhau dẫn đến không theo kịp tiến độ.

Cũng may còn có Cố Vân Xuyên giúp đỡ.

Sau khi hoàn thành được giai đoạn đầu tiên, Giang Nguyễn Nguyễn đã mệt đến ngất ngư.

Nhìn thời gian, có lẽ thím Trương đã đi đón mấy đứa nhỏ.

Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp lái xe về nhà nấu cơm cho bọn trẻ.

Chỉ chốc lát sau, cửa biệt thự đã bị người đẩy ra, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có tiếng của Triều Triều và Mộ Mộ nói chuyện với nhau.

"Thiếu phu nhân?" Thím Trương đang chuẩn bị đi vào nấu cơm thì nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đang bận rộn trong bếp, không khỏi sửng sốt một chút: "Sao hôm nay cô lại về sớm vậy?"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười với bà: "Hôm nay tôi tan làm sớm, bữa tối cũng sắp xong rồi, thím dẫn mấy đứa nhỏ đi rửa tay đi chuẩn bị ăn cơm."

Cô vừa dứt lời bọn nhỏ đã chạy vào bếp, vây quanh lấy cô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Mộ nói chuyện không ngừng, kể cho cô nghe những chuyện thú vị ở trường mẫu giáo.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi.

"...Dì ơi!" Ngay khi giọng nói của Mộ Mộ vừa dứt, một giọng nói nhỏ trong trẻo vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn chợt giật mình, cụp mắt xuống, khó tin nhìn Tiểu Tinh Tinh bên chân mình.

Cô bé ôm đùi cô, háo hức ngước nhìn cô, miệng vẫn giữ nguyên hình dáng như trước.

Bắt gặp ánh mắt của cô, cô bé chậm rãi gọi: "Dì!"

Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, quỳ xuống ôm cô bé vào lòng, mỉm cười đáp lại: "Dì đây! Tiểu Tinh Tinh nói thật dễ nghe!”

Nói đến đây, trong mắt cô có chút chua xót khó hiểu.

Có lẽ vì chăm sóc Tiểu Tinh Tinh được một khoảng thời gian nên cô đã coi cô bé như con gái ruột của mình mà chăm sóc.

Nghe được cô bé mở miệng gọi mình là dì, giống như cô quay về thời Triều Triều và Mộ Mộ mới tập nói, cô cũng có cảm giác tương tự khi nghe hai cậu bé gọi mình là mẹ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom