Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
CHƯƠNG 101
Cô liếc mắt nhìn ba người đối diện: “So sánh với phân đã là đề cao chỗ này rồi. Nhìn thấy bọn họ ở đây, tớ cảm thấy chỗ này còn không bằng cả hố phân nữa kìa! Ở đây thêm một giây nào nữa tớ sẽ ngạt thở chết mất.”
Dứt lời liền túm lấy Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.
“Tống Hân Nghiên!”
Hoắc Tấn Trung tức giận, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Chào mừng quý khách.” Tiếng đón khách vang lên từ chỗ cửa xoay.
Một bóng dáng cao lớn đẹp trai lọt vào mắt của mọi người.
“Tôi xin lỗi, đến trễ rồi. Sinh nhật vui vẻ nhé.” Người mới đến đi về phía Tống Hân Nghiên, đưa cho cô một chiếc bánh gato xinh đẹp.
“Cảm ơn!” Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Cô hơi bất ngờ, không ngờ Cố Vũ Tùng sẽ đến thật, lại còn mang theo cả bánh gato.
“Cậu Cố?” Hoắc Tấn Trung sửng sốt.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng quen nhau khi nào?
Tống Mỹ Như nghiến chặt răng.
Cậu Cố hạ mình đến mừng sinh nhật của con khốn Tống Hân Nghiên này ư!
Dựa vào cái gì chứ!
Cố Vũ Tùng thản nhiên liếc qua Hoắc Tấn Trung, khóe môi nở một nụ cười suy tư: “Gần đây có người liên tục gợi ý cho tôi, bảo tôi đầu tư vào mấy chỗ tổ hợp khách sạn nhà hàng chơi chơi xem sao. Trái đất thật là tròn, nhìn tới nhìn lui thấy nhà hàng này cũng khá lắm đấy, tôi đang cân nhắc hợp tác hay là mua lại… nhưng giờ nhìn thấy tính tình của cậu Hoắc đây, sợ là đầu tư vào xong sẽ mất cả chì lẫn chài…”
Sắc mặt của Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như lập tức thay đổi.
Hoắc Tấn Trung bước lên giải thích: “Cậu Cố, đây chỉ là hiểu lầm thôi…”
Cố Vũ Tùng hoàn toàn không thèm nghe, rút điện thoại ra: “Ngày mai đừng để tôi thấy nhà hàng trên đường Song Hoài của nhà họ Hoắc còn kinh doanh.”
Cúp điện thoại, anh ta dẫn Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vào thanh máy, rời khỏi đại sảnh.
Khương Thu Mộc cố ý quay lại, lúc lắc đầu khiêu khích mấy người kia.
Mặt của Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng, hô hấp cũng không đều.
Tống Mỹ Như cắn môi: “Từ khi nào mà Hân Nghiên lại chẳng biết phải trái như thế? Coi thường công ty của nhà họ Tống chúng ta thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả nhà họ Hoắc cũng không tha…”
Tô Vũ Trúc đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Cô ta như vậy đâu phải mới ngày một ngày hai. Hôm nay là cậu Cố, mấy hôm trước tớ còn thấy cô ta ra vào khách sạn với một người đàn ông đã có vợ con nữa cơ…”
Người đàn ông “đã có vợ con” Tưởng Tử Hàn đến chậm một bước vừa vặn nghe được.
Lúc đi ngang qua anh dừng lại hỏi: “Mấy người đang nói Tống Hân Nghiên à?”
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, tác phong mạnh mẽ uy nghiêm khiến cho tim của ba người đập loạn.
“Anh… Anh là ai?”
Tô Vũ Trúc mạnh mẽ trấn tĩnh: “Hỏi thăm chuyện này làm gì?”
Cô liếc mắt nhìn ba người đối diện: “So sánh với phân đã là đề cao chỗ này rồi. Nhìn thấy bọn họ ở đây, tớ cảm thấy chỗ này còn không bằng cả hố phân nữa kìa! Ở đây thêm một giây nào nữa tớ sẽ ngạt thở chết mất.”
Dứt lời liền túm lấy Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.
“Tống Hân Nghiên!”
Hoắc Tấn Trung tức giận, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Chào mừng quý khách.” Tiếng đón khách vang lên từ chỗ cửa xoay.
Một bóng dáng cao lớn đẹp trai lọt vào mắt của mọi người.
“Tôi xin lỗi, đến trễ rồi. Sinh nhật vui vẻ nhé.” Người mới đến đi về phía Tống Hân Nghiên, đưa cho cô một chiếc bánh gato xinh đẹp.
“Cảm ơn!” Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Cô hơi bất ngờ, không ngờ Cố Vũ Tùng sẽ đến thật, lại còn mang theo cả bánh gato.
“Cậu Cố?” Hoắc Tấn Trung sửng sốt.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng quen nhau khi nào?
Tống Mỹ Như nghiến chặt răng.
Cậu Cố hạ mình đến mừng sinh nhật của con khốn Tống Hân Nghiên này ư!
Dựa vào cái gì chứ!
Cố Vũ Tùng thản nhiên liếc qua Hoắc Tấn Trung, khóe môi nở một nụ cười suy tư: “Gần đây có người liên tục gợi ý cho tôi, bảo tôi đầu tư vào mấy chỗ tổ hợp khách sạn nhà hàng chơi chơi xem sao. Trái đất thật là tròn, nhìn tới nhìn lui thấy nhà hàng này cũng khá lắm đấy, tôi đang cân nhắc hợp tác hay là mua lại… nhưng giờ nhìn thấy tính tình của cậu Hoắc đây, sợ là đầu tư vào xong sẽ mất cả chì lẫn chài…”
Sắc mặt của Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như lập tức thay đổi.
Hoắc Tấn Trung bước lên giải thích: “Cậu Cố, đây chỉ là hiểu lầm thôi…”
Cố Vũ Tùng hoàn toàn không thèm nghe, rút điện thoại ra: “Ngày mai đừng để tôi thấy nhà hàng trên đường Song Hoài của nhà họ Hoắc còn kinh doanh.”
Cúp điện thoại, anh ta dẫn Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vào thanh máy, rời khỏi đại sảnh.
Khương Thu Mộc cố ý quay lại, lúc lắc đầu khiêu khích mấy người kia.
Mặt của Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng, hô hấp cũng không đều.
Tống Mỹ Như cắn môi: “Từ khi nào mà Hân Nghiên lại chẳng biết phải trái như thế? Coi thường công ty của nhà họ Tống chúng ta thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả nhà họ Hoắc cũng không tha…”
Tô Vũ Trúc đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Cô ta như vậy đâu phải mới ngày một ngày hai. Hôm nay là cậu Cố, mấy hôm trước tớ còn thấy cô ta ra vào khách sạn với một người đàn ông đã có vợ con nữa cơ…”
Người đàn ông “đã có vợ con” Tưởng Tử Hàn đến chậm một bước vừa vặn nghe được.
Lúc đi ngang qua anh dừng lại hỏi: “Mấy người đang nói Tống Hân Nghiên à?”
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, tác phong mạnh mẽ uy nghiêm khiến cho tim của ba người đập loạn.
“Anh… Anh là ai?”
Tô Vũ Trúc mạnh mẽ trấn tĩnh: “Hỏi thăm chuyện này làm gì?”
Bình luận facebook