Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
CHƯƠNG 103
“Tôi với anh Hàn là quan hệ gì chứ? Thân nhau hơn cả anh em ruột, lại còn là đối tác làm ăn, chút tin tưởng đó vẫn phải có chứ. Người làm ăn luôn đặt lý trí lên hàng đầu mà.”
Không hổ là người kế nghiệp gia đình, công tư phân minh, rất quyết đoán.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc yên lòng.
Ở ngoài cửa.
Tưởng Tử Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong, động tác mở cửa chợt khựng lại.
Tống Hân Nghiên?
Sao cô ấy lại ở đây?
Trong lòng sinh nghi ngờ, anh đẩy cửa bước vào.
Cố Vũ Tùng nghe tiếng bèn quay đầu lại: “Anh Hàn, anh đến rồi đấy à.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Khương Thu Mộc: “…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Tống Hân Nghiên đánh mắt hỏi: Cậu mời hả?
Khương Thu Mộc hơi nhíu mày: Không phải cậu mời à?
Hai người đồng thời yên lặng.
Tưởng Tử Hàn bước vào, nhìn thấy bánh sinh nhật, lại nhìn Cố Vũ Tùng: “Sinh nhật cậu à?”
Mọi người: “…”
Cố Vũ Tùng che mắt cạn lời.
Này anh, sinh nhật của tôi cuối năm mà!
Tình anh em hai mươi mấy năm giờ cắt đứt còn kịp không?
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc ngượng ngùng.
Cậu cả Cố che miệng ho một tiếng, cố gắng cứu vãn: “Ha ha, anh Hàn, anh mà còn nói đùa như thế nữa chị dâu sẽ giận đó. Chị dâu, chị đừng nghe anh Hàn nói, anh ấy da mặt mỏng, đặt bánh cho đã xong ngại không dám tặng nên bảo tôi mang đến đó.”
Tống Hân Nghiên: “…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ha ha!
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc, nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Là sinh nhật của cô ấy ư?
Cố Vũ Tùng cố ý mời anh đến tham gia tiệc sinh nhật.
Trong phòng không ai nói gì, không khí càng thêm xấu hổ.
Ý cười trên môi Cố Vũ Tùng cứng đờ, sắp không giữ được nữa.
Tống Hân Nghiên không đành lòng, nói sang chuyện khác: “Minh Trúc đâu rồi? Không đi với anh à?”
“Cô còn nhớ tới con bé à?” Tưởng Tử Hàn châm chọc, lại nói tiếp: “Bác con bé đưa nó đi chơi rồi.”
Bác của Tưởng Minh Trúc?
Đó không phải là mẹ của Hoắc Tấn Trung sao?
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn Tưởng Tử Hàn.
“Tôi với anh Hàn là quan hệ gì chứ? Thân nhau hơn cả anh em ruột, lại còn là đối tác làm ăn, chút tin tưởng đó vẫn phải có chứ. Người làm ăn luôn đặt lý trí lên hàng đầu mà.”
Không hổ là người kế nghiệp gia đình, công tư phân minh, rất quyết đoán.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc yên lòng.
Ở ngoài cửa.
Tưởng Tử Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong, động tác mở cửa chợt khựng lại.
Tống Hân Nghiên?
Sao cô ấy lại ở đây?
Trong lòng sinh nghi ngờ, anh đẩy cửa bước vào.
Cố Vũ Tùng nghe tiếng bèn quay đầu lại: “Anh Hàn, anh đến rồi đấy à.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Khương Thu Mộc: “…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Tống Hân Nghiên đánh mắt hỏi: Cậu mời hả?
Khương Thu Mộc hơi nhíu mày: Không phải cậu mời à?
Hai người đồng thời yên lặng.
Tưởng Tử Hàn bước vào, nhìn thấy bánh sinh nhật, lại nhìn Cố Vũ Tùng: “Sinh nhật cậu à?”
Mọi người: “…”
Cố Vũ Tùng che mắt cạn lời.
Này anh, sinh nhật của tôi cuối năm mà!
Tình anh em hai mươi mấy năm giờ cắt đứt còn kịp không?
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc ngượng ngùng.
Cậu cả Cố che miệng ho một tiếng, cố gắng cứu vãn: “Ha ha, anh Hàn, anh mà còn nói đùa như thế nữa chị dâu sẽ giận đó. Chị dâu, chị đừng nghe anh Hàn nói, anh ấy da mặt mỏng, đặt bánh cho đã xong ngại không dám tặng nên bảo tôi mang đến đó.”
Tống Hân Nghiên: “…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ha ha!
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc, nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Là sinh nhật của cô ấy ư?
Cố Vũ Tùng cố ý mời anh đến tham gia tiệc sinh nhật.
Trong phòng không ai nói gì, không khí càng thêm xấu hổ.
Ý cười trên môi Cố Vũ Tùng cứng đờ, sắp không giữ được nữa.
Tống Hân Nghiên không đành lòng, nói sang chuyện khác: “Minh Trúc đâu rồi? Không đi với anh à?”
“Cô còn nhớ tới con bé à?” Tưởng Tử Hàn châm chọc, lại nói tiếp: “Bác con bé đưa nó đi chơi rồi.”
Bác của Tưởng Minh Trúc?
Đó không phải là mẹ của Hoắc Tấn Trung sao?
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn Tưởng Tử Hàn.
Bình luận facebook