Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
CHƯƠNG 108
“Bốp!”
Anh tiến lên rồi vỗ một cái lên chân cô.
“Đau…”
Người phụ nữ đau đớn tỉnh lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt: “Nằm yên tí đi, đắp lại đàng hoàng.”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác làm theo.
Đôi chân dài trắng trẻo đẩy qua đẩy lại để tìm chăn khắp nơi.
Tưởng Tử Hàn không nhìn nổi nữa, bèn kéo chăn ném lên.
Tống Hân Nghiên nằm im.
Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt lau mặt cho cô: “Sau này không được uống rượu! Một giọt cũng không được đụng vào!”
Đột nhiên Tống Hân Nghiên ngây ngô nín khóc mỉm cười, vừa ngoan vừa đáng yêu: “Có chồng ở đây rồi, không sợ.”
Tưởng Tử Hàn hơi sững sờ, tin tưởng anh như vậy sao?
Anh lau mặt và tay cho cô, sau đó đắp chăn lại rồi đứng dậy rời đi.
Vừa đi đến cửa.
“Bịch!”
Phía sau truyền đến một tiếng rơi.
Tưởng Tử Hàn quay đầu lại.
Người phụ nữ đang nằm trên giường ôm cả chăn rơi xuống đất.
Lửa giận bị đè nén cả một đêm của Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng bộc phát vào giờ khắc này.
Anh ném khăn mặt đi, vòng lại rồi ôm người vào phòng tắm, sau đó ném vào bồn tắm lớn.
Mở nước lạnh, dội thẳng xuống mặt cô.
“Ơ…”
Dòng nước dày đặc khiến người ta nghẹt thở.
“Cứu… Cứu…”
Tống Hân Nghiên hoảng sợ tỉnh lại, đạp nước đứng lên từ trong bồn tắm, sau đó bỗng đâm vào ngực Tưởng Tử Hàn rồi ôm chặt lấy anh: “Chồng ơi, cứu…”
Quần áo trên người cô ướt đẫm, dán chặt vào đường cong lả lướt, trước lồi sau vểnh vô cùng quyến rũ.
Hơi nước làm mùi thơm đặc trưng trên người cô tỏa ra khắp phòng.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dần trở nên sâu thẳm: “Tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi.” Người phụ nữ gật đầu như giã tỏi.
“Tốt lắm!”
Tưởng Tử Hàn ném vòi hoa sen, nắm cằm cô rồi đột nhiên cúi đầu, bắt lấy cánh môi đỏ mềm mại của cô.
Hơi thở bị tước đoạt, đầu óc vừa mới tỉnh táo của Tống Hân Nghiên lại lâm vào lần mơ hồ thứ hai, không kìm lòng được mà trầm mình vào đó.
Chỉ một lát sau, hai chân cô mềm nhũn, cơ thể không khống chế được mà trượt xuống.
“Bốp!”
Anh tiến lên rồi vỗ một cái lên chân cô.
“Đau…”
Người phụ nữ đau đớn tỉnh lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt: “Nằm yên tí đi, đắp lại đàng hoàng.”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác làm theo.
Đôi chân dài trắng trẻo đẩy qua đẩy lại để tìm chăn khắp nơi.
Tưởng Tử Hàn không nhìn nổi nữa, bèn kéo chăn ném lên.
Tống Hân Nghiên nằm im.
Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt lau mặt cho cô: “Sau này không được uống rượu! Một giọt cũng không được đụng vào!”
Đột nhiên Tống Hân Nghiên ngây ngô nín khóc mỉm cười, vừa ngoan vừa đáng yêu: “Có chồng ở đây rồi, không sợ.”
Tưởng Tử Hàn hơi sững sờ, tin tưởng anh như vậy sao?
Anh lau mặt và tay cho cô, sau đó đắp chăn lại rồi đứng dậy rời đi.
Vừa đi đến cửa.
“Bịch!”
Phía sau truyền đến một tiếng rơi.
Tưởng Tử Hàn quay đầu lại.
Người phụ nữ đang nằm trên giường ôm cả chăn rơi xuống đất.
Lửa giận bị đè nén cả một đêm của Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng bộc phát vào giờ khắc này.
Anh ném khăn mặt đi, vòng lại rồi ôm người vào phòng tắm, sau đó ném vào bồn tắm lớn.
Mở nước lạnh, dội thẳng xuống mặt cô.
“Ơ…”
Dòng nước dày đặc khiến người ta nghẹt thở.
“Cứu… Cứu…”
Tống Hân Nghiên hoảng sợ tỉnh lại, đạp nước đứng lên từ trong bồn tắm, sau đó bỗng đâm vào ngực Tưởng Tử Hàn rồi ôm chặt lấy anh: “Chồng ơi, cứu…”
Quần áo trên người cô ướt đẫm, dán chặt vào đường cong lả lướt, trước lồi sau vểnh vô cùng quyến rũ.
Hơi nước làm mùi thơm đặc trưng trên người cô tỏa ra khắp phòng.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dần trở nên sâu thẳm: “Tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi.” Người phụ nữ gật đầu như giã tỏi.
“Tốt lắm!”
Tưởng Tử Hàn ném vòi hoa sen, nắm cằm cô rồi đột nhiên cúi đầu, bắt lấy cánh môi đỏ mềm mại của cô.
Hơi thở bị tước đoạt, đầu óc vừa mới tỉnh táo của Tống Hân Nghiên lại lâm vào lần mơ hồ thứ hai, không kìm lòng được mà trầm mình vào đó.
Chỉ một lát sau, hai chân cô mềm nhũn, cơ thể không khống chế được mà trượt xuống.
Bình luận facebook