Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
CHƯƠNG 106
Lúc tan tiệc, Tống Hân Nghiên đã say rồi.
Cố Vũ Tùng rất có mắt nhìn mà kéo Khương Thu Mộc về phía mình: “Tôi có đưa tài xế theo, vừa khéo đưa cô Khương về luôn.”
Khương Thu Mộc uống tới say nên phản ứng hơi chậm, đắc ý lấy chìa khóa xe ra: “Không cần, tôi có xe, tôi còn muốn đưa Hân Nghiên về.”
“Uống rượu thì không thể lái xe.”
Nói xong, Cố Vũ Tùng mạnh mẽ cướp chìa khóa xe của cô ấy rồi kéo người vào thang máy, đi trước.
Tưởng Tử Hàn bảo Chúc Minh Đức lái xe đến cửa, lúc này mới nửa dìu nửa ôm Tống Hân Nghiên đi vào thang máy khác.
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cánh tay trắng nõn mềm mại treo trên cổ Tưởng Tử Hàn, ánh mắt say lờ đờ: “Chồng em tuyệt thật… Vừa đẹp trai vừa hào phóng vừa… vừa quan tâm đến người khác.”
Mùi rượu nồng nặc phả ra bên mặt, mang đến một sự rung động khác thường.
Tưởng Tử Hàn cau mày đẩy cái đầu nhỏ của cô sang bên cạnh.
Tống Hân Nghiên không thoải mái vặn vẹo, sau đó lại dán lên: “Trước kia mắt tôi bị mù, chứ sao lại đi thích thằng… thằng cháu trai Hoắc Tấn Trung đấy chứ?”
Tưởng Tử Hàn ngạc nhiên: “Cháu trai?”
Tống Hân Nghiên híp đôi mắt say lờ đờ, suy nghĩ một chút rồi ngây ngốc cười lắc đầu: “Không phải… Là cháu đằng ngoại…”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, cái gì mà loạn tùng phèo lên thế!
Cái trán nóng bỏng của người phụ nữ vô ý cọ vào cổ anh, cọ đến mức bốc lửa bên trong.
“Tống Hân Nghiên, cô yên đi xem nào…” Tưởng Tử Hàn răn dạy.
“Khò… Khò…”
Tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Anh cắn răng: “Đợi về nhà tôi trừng trị cô sau!”
Sau đó khom lưng bế bổng cô lên. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không biết trời bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn từ khi nào.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Tống Hân Nghiên vô thức run rẩy.
Tưởng Tử Hàn bảo người canh cửa cầm một cái chăn mỏng tới rồi quấn người cô vào.
Tống Hân Nghiên bị lộn qua lộn lại đến khó chịu nên mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang tức giận của Tưởng Tử Hàn, cô bèn cười ngây ngô rồi ôm lấy bẹp một cái: “Chồng em đẹp trai quá!”
Trong lòng Tưởng Tử Hàn đã bốc lửa sẵn, trên mặt lại bị in lên một đống dấu đỏ.
Anh thầm bực bội.
Đang muốn nổi giận thì chợt thấy lúm đồng tiền bên má của cô gái nhỏ sâu lại, đôi mắt đầy say mê lẩm bẩm: “Ông trời thật bất công với tôi, tình yêu, người thân, bạn bè đều phản bội tôi, nhưng mà… trai đẹp sẽ không lừa dối tôi.”
Lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Lời nói mềm mại như một cái móc nhỏ, níu vào một sợi dây thần kinh nào đó trong lòng anh, khiến trái tim anh chợt mềm nhũn trong nháy mắt.
Lúc tan tiệc, Tống Hân Nghiên đã say rồi.
Cố Vũ Tùng rất có mắt nhìn mà kéo Khương Thu Mộc về phía mình: “Tôi có đưa tài xế theo, vừa khéo đưa cô Khương về luôn.”
Khương Thu Mộc uống tới say nên phản ứng hơi chậm, đắc ý lấy chìa khóa xe ra: “Không cần, tôi có xe, tôi còn muốn đưa Hân Nghiên về.”
“Uống rượu thì không thể lái xe.”
Nói xong, Cố Vũ Tùng mạnh mẽ cướp chìa khóa xe của cô ấy rồi kéo người vào thang máy, đi trước.
Tưởng Tử Hàn bảo Chúc Minh Đức lái xe đến cửa, lúc này mới nửa dìu nửa ôm Tống Hân Nghiên đi vào thang máy khác.
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cánh tay trắng nõn mềm mại treo trên cổ Tưởng Tử Hàn, ánh mắt say lờ đờ: “Chồng em tuyệt thật… Vừa đẹp trai vừa hào phóng vừa… vừa quan tâm đến người khác.”
Mùi rượu nồng nặc phả ra bên mặt, mang đến một sự rung động khác thường.
Tưởng Tử Hàn cau mày đẩy cái đầu nhỏ của cô sang bên cạnh.
Tống Hân Nghiên không thoải mái vặn vẹo, sau đó lại dán lên: “Trước kia mắt tôi bị mù, chứ sao lại đi thích thằng… thằng cháu trai Hoắc Tấn Trung đấy chứ?”
Tưởng Tử Hàn ngạc nhiên: “Cháu trai?”
Tống Hân Nghiên híp đôi mắt say lờ đờ, suy nghĩ một chút rồi ngây ngốc cười lắc đầu: “Không phải… Là cháu đằng ngoại…”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, cái gì mà loạn tùng phèo lên thế!
Cái trán nóng bỏng của người phụ nữ vô ý cọ vào cổ anh, cọ đến mức bốc lửa bên trong.
“Tống Hân Nghiên, cô yên đi xem nào…” Tưởng Tử Hàn răn dạy.
“Khò… Khò…”
Tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Anh cắn răng: “Đợi về nhà tôi trừng trị cô sau!”
Sau đó khom lưng bế bổng cô lên. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không biết trời bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn từ khi nào.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Tống Hân Nghiên vô thức run rẩy.
Tưởng Tử Hàn bảo người canh cửa cầm một cái chăn mỏng tới rồi quấn người cô vào.
Tống Hân Nghiên bị lộn qua lộn lại đến khó chịu nên mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang tức giận của Tưởng Tử Hàn, cô bèn cười ngây ngô rồi ôm lấy bẹp một cái: “Chồng em đẹp trai quá!”
Trong lòng Tưởng Tử Hàn đã bốc lửa sẵn, trên mặt lại bị in lên một đống dấu đỏ.
Anh thầm bực bội.
Đang muốn nổi giận thì chợt thấy lúm đồng tiền bên má của cô gái nhỏ sâu lại, đôi mắt đầy say mê lẩm bẩm: “Ông trời thật bất công với tôi, tình yêu, người thân, bạn bè đều phản bội tôi, nhưng mà… trai đẹp sẽ không lừa dối tôi.”
Lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Lời nói mềm mại như một cái móc nhỏ, níu vào một sợi dây thần kinh nào đó trong lòng anh, khiến trái tim anh chợt mềm nhũn trong nháy mắt.
Bình luận facebook