• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (2 Viewers)

  • Chương 58

CHƯƠNG 58


Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Tôi áy náy? Tôi áy náy cái gì? Tôi làm cô ta bị lạc mất chắc? Tôi cũng là con của các người, là người thân của các người, tôi không nên có ư?”


Bầu không khí trên hành lang vô cùng căng thẳng.


Đường Ngọc Linh bụm mặt bắt đầu khóc: “Tôi đã tạo nghiệt gì thế này, con gái lớn thì lang thang ở bên ngoài, chịu khổ lớn lên, con gái út lại ích kỷ vô ơn…”


“Mẹ, mẹ đừng khóc mà mẹ.”


Tống Mỹ Như đỏ mắt an ủi Đường Ngọc Linh: “Mẹ đừng trách Hân Nghiên, em ấy còn nhỏ. Hai đứa con đều là con gái của mẹ, mấy thứ trong nhà đúng là không nên cho hết một mình con. Hơn nữa, mấy năm nay con ở bên ngoài không có điều kiện học đại học, cũng không hiểu biết nhiều bằng Hân Nghiên. Công ty vào tay con nói không chừng không kinh doanh tốt được bằng em ấy đâu. Là con không tốt, con không nên trở về. Một mình Hân Nghiên được hưởng hết yêu thương trong nhà, bây giờ đột nhiên có thêm con, đương nhiên là không quen…”


Đường Ngọc Linh càng khóc lớn hơn, khắp cả hành lang đều là tiếng bà ta khóc lóc.


Phòng bệnh VIP gần đó đã lục tục có người ra xem, hai y tá đứng ở đằng xa, vài lần muốn nói lại thôi.


Tống Hân Nghiên nghe bọn họ kẻ hát người xướng, trong lòng hoàn toàn chết lặng, không một gợn sóng.


Cô quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập đau thương nhìn phòng bệnh của ông cụ.


Ông cụ đáng thương, tận tâm tận lực cả đời, lại nuôi ra những thứ như vậy.


Chờ sau khi ông tỉnh lại biết được, không biết sẽ đau khổ tuyệt vọng đến mức nào.


Lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy mỏi mệt, lười tranh cãi với bọn họ nữa: “Được, tôi ký!”


Tiếng khóc và tiếng khuyên giải trong hành lang đột nhiên ngừng lại.


Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng thở phào nhẹ nhõm.


Ánh mắt Tống Mỹ Như thoáng hiện nét vui mừng.


Tống Hân Nghiên làm như không thấy hết thảy mọi chuyện: “Tôi sẽ cho các người những thứ mà các người muốn này. Mấy thẻ ngân hàng đã bị khóa cũng không cần mở ra nữa. Tôi cũng sẽ không mang theo một đồng một cắc nào của nhà họ Tống. Tôi sẽ ra đi tay trắng, chỉ có điều…”


“Cái gì?” Đường Ngọc Linh nôn nóng truy hỏi.


Tống Hân Nghiên cong khóe miệng đầy chế giễu, hờ hững liếc bọn họ: “Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ! Từ nay về sau, tôi không có người thân như các người, các người cũng làm như không có đứa con gái này đi.”


“Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, mày muốn đi, bọn tao cũng không cản.”


Đường Ngọc Linh nhặt thỏa thuận chuyển nhượng trên đất lên, còn đưa bút đã chuẩn bị từ sớm ra.


“Ha!”


Tống Hân Nghiên cười châm chọc: “Vội gì mà vội, tôi cũng đâu có chạy mất. Đợi ông nội chuyển biến tốt thì cầm đến tôi ký tên cho.”


Cô đẩy thứ Đường Ngọc Linh đưa tới ra, sau đó lạnh lùng cảnh cáo: “Mặc dù lúc chia nhà ông nội được giao cho chúng ta chăm sóc, nhưng nếu các người còn dám tiếp tục không ngó ngàng gì đến ông nội, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho bác cả và chú ba biết. Đến lúc đó, các người cứ nghĩ cách phải giải thích thế nào đi!”


Nói xong, cô xoay người sải bước rời đi.


Tống Quốc Dũng tức giận chỉ theo bóng lưng cô: “Súc sinh! Sao tao lại sinh ra một đứa ăn cháo đá bát như mày chứ!”


Tống Mỹ Như vội vàng đỡ ông ta, an ủi: “Ba, đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe. Vậy giờ chúng ta có cần cho ông nội dùng thuốc nữa không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom