Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
CHƯƠNG 60
Buổi chiều tan học.
Tống Hân Nghiên đi đón Tưởng Minh Trúc, đưa cô bé đến siêu thị mua sắm cả một đống đồ.
Đến nhà, cô để Tưởng Minh Trúc tự chơi, xách túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp.
Lúc Tưởng Tử Hàn về nhà, Tống Hân Nghiên đã nấu gần xong.
Bữa ăn thịnh soạn bày khắp bàn.
Ở giữa bàn còn cắm một lọ hoa hồng xinh đẹp, bên cạnh còn đặt bình đựng rượu.
Trong bình thủy tinh trong suốt là rượu vang màu sắc đẹp mắt lạ thường.
Tưởng Minh Trúc đứng ngoài cửa như bà cụ non: “Lão Tưởng, ba gặp rắc rối rồi.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn một bàn đồ ăn: “Không phép tắc gì hết.”
Tuy trách cứ, nhưng giọng anh vẫn có chút cưng chiều.
Tưởng Minh Trúc cũng không sợ, tiếp tục nói: “Tối nay ‘vợ’ của ba không phải chuẩn bị quyến rũ ba thì là có chuyện muốn nhờ.”
Đúng lúc Tống Hân Nghiên bưng món canh cuối cùng ra, vừa khéo nghe thấy.
Cô cũng không giấu diếm, mỉm cười khen ngợi: “Con gái chúng ta thật thông minh, giác quan thứ sáu đúng là nhạy bén.”
Rất rõ ràng luôn mà?
Tưởng Minh Trúc đảo cặp mắt to tròn, tự giác đi rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn.
Tống Hân Nghiên rót nước trái cây cho Tưởng Minh Trúc, lại rót rượu vang vào ly của mình và Tưởng Tử Hàn.
Mùi rượu ngọt ngấy tỏa ra.
Tưởng Tử Hàn khẽ liếc qua bình rượu.
Rượu khá ngon, có bỏ tâm sức đi chọn, dùng giá cao để mua.
Tống Hân Nghiên cười híp mắt bưng ly rượu lên: “Anh yêu đã vất vả rồi, em mời anh.”
Tưởng Tử Hàn không nâng ly: “Tối nay tôi có cuộc họp trực tuyến, lúc làm việc không uống rượu.”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy tôi cạn trước.”
Tưởng Tử Hàn bình đạm dùng bữa: “Tôi không có hứng thú biết, cũng không muốn bận tâm đến những chuyện vớ vẩn trong giới của cô. Nên báo cảnh sát thì cô cứ báo cảnh sát.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, ngỡ ngàng ngước mắt lên.
Người đàn ông ngồi đối diện có gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, dáng vẻ lại lãnh đạm, không ngờ lại để tâm tới chuyện của cô.
“Hóa ra anh biết à?”
Nghĩ lại cũng đúng, ở buổi họp báo có nhiều nhà truyền thông như vậy, anh biết được cũng không phải việc khó gì.
Hơn nữa, dù sao Tống Mỹ Như cũng là cháu dâu tương lai của anh, nhất định anh sẽ chú ý thôi.
Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi có thể giải quyết được chút chuyện nhỏ kia. Tôi tìm anh là vì ông nội tôi. Ông ấy hôn mê đã mấy tháng rồi, dùng thuốc nhập khẩu mãi mới tỉnh lại. Nhưng mà…”
“Tôi làm ở khoa ung bướu, không chữa được bệnh của ông nội cô đâu.” Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt cắt lời cô.
Tống Hân Nghiên đành nuốt lại những lời chưa nói ra.
Buổi chiều tan học.
Tống Hân Nghiên đi đón Tưởng Minh Trúc, đưa cô bé đến siêu thị mua sắm cả một đống đồ.
Đến nhà, cô để Tưởng Minh Trúc tự chơi, xách túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp.
Lúc Tưởng Tử Hàn về nhà, Tống Hân Nghiên đã nấu gần xong.
Bữa ăn thịnh soạn bày khắp bàn.
Ở giữa bàn còn cắm một lọ hoa hồng xinh đẹp, bên cạnh còn đặt bình đựng rượu.
Trong bình thủy tinh trong suốt là rượu vang màu sắc đẹp mắt lạ thường.
Tưởng Minh Trúc đứng ngoài cửa như bà cụ non: “Lão Tưởng, ba gặp rắc rối rồi.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn một bàn đồ ăn: “Không phép tắc gì hết.”
Tuy trách cứ, nhưng giọng anh vẫn có chút cưng chiều.
Tưởng Minh Trúc cũng không sợ, tiếp tục nói: “Tối nay ‘vợ’ của ba không phải chuẩn bị quyến rũ ba thì là có chuyện muốn nhờ.”
Đúng lúc Tống Hân Nghiên bưng món canh cuối cùng ra, vừa khéo nghe thấy.
Cô cũng không giấu diếm, mỉm cười khen ngợi: “Con gái chúng ta thật thông minh, giác quan thứ sáu đúng là nhạy bén.”
Rất rõ ràng luôn mà?
Tưởng Minh Trúc đảo cặp mắt to tròn, tự giác đi rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn.
Tống Hân Nghiên rót nước trái cây cho Tưởng Minh Trúc, lại rót rượu vang vào ly của mình và Tưởng Tử Hàn.
Mùi rượu ngọt ngấy tỏa ra.
Tưởng Tử Hàn khẽ liếc qua bình rượu.
Rượu khá ngon, có bỏ tâm sức đi chọn, dùng giá cao để mua.
Tống Hân Nghiên cười híp mắt bưng ly rượu lên: “Anh yêu đã vất vả rồi, em mời anh.”
Tưởng Tử Hàn không nâng ly: “Tối nay tôi có cuộc họp trực tuyến, lúc làm việc không uống rượu.”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy tôi cạn trước.”
Tưởng Tử Hàn bình đạm dùng bữa: “Tôi không có hứng thú biết, cũng không muốn bận tâm đến những chuyện vớ vẩn trong giới của cô. Nên báo cảnh sát thì cô cứ báo cảnh sát.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, ngỡ ngàng ngước mắt lên.
Người đàn ông ngồi đối diện có gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, dáng vẻ lại lãnh đạm, không ngờ lại để tâm tới chuyện của cô.
“Hóa ra anh biết à?”
Nghĩ lại cũng đúng, ở buổi họp báo có nhiều nhà truyền thông như vậy, anh biết được cũng không phải việc khó gì.
Hơn nữa, dù sao Tống Mỹ Như cũng là cháu dâu tương lai của anh, nhất định anh sẽ chú ý thôi.
Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi có thể giải quyết được chút chuyện nhỏ kia. Tôi tìm anh là vì ông nội tôi. Ông ấy hôn mê đã mấy tháng rồi, dùng thuốc nhập khẩu mãi mới tỉnh lại. Nhưng mà…”
“Tôi làm ở khoa ung bướu, không chữa được bệnh của ông nội cô đâu.” Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt cắt lời cô.
Tống Hân Nghiên đành nuốt lại những lời chưa nói ra.
Bình luận facebook