• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 61

CHƯƠNG 61


Cô yên lặng chớp mắt, có chút mất mát: “Cũng phải, ngành gì cũng có chuyên môn. Vậy bữa cơm này cứ coi như cảm ơn thẻ của anh vậy. Anh mau ăn đi.”


Vậy là từ bỏ à?


Tưởng Tử Hàn hơi cau mày.


Không phải da mặt cô ta rất dày ư? Sao lại đột nhiên tốt tính thế?


Người đàn ông nếm thử một miếng thức ăn, hờ hững lên tiếng: “Nể cô tối nay nấu cũng tạm được, cô cầu xin thêm một câu nữa, có lẽ tôi sẽ cân nhắc nhờ đồng nghiệp xem hộ một chút.”


Tình thế xoay chuyển, sự hụt hẫng lập tức bị niềm vui sướng thay thế, nụ cười từ khóe miệng kéo dài đến tận đáy mắt.


Tống Hân Nghiên vội bưng ly rượu đi đến bên cạnh người đàn ông, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối: “Quả nhiên anh yêu tốt nhất, không những đẹp trai mà còn biết quan tâm chăm sóc người khác nữa. Rốt cuộc kiếp trước em đã cứu bao nhiêu cái vũ trụ mà kiếp này lại gặp được anh…”


“Bóng đèn” Tưởng Minh Trúc cảm thấy vô cùng buồn bực.


Cô bé chỉ muốn yên lặng ăn tối thôi, sao lại phải ăn cơm chó của hai người họ thế này?


Bé con hung hăng trừng mắt: “Hai người cộng lại đã hơn năm mươi tuổi rồi, có thể tha cho lỗ tai của con được không?”


Tống Hân Nghiên: “…”


Tưởng Tử Hàn: “…”


Tưởng Minh Trúc nhảy xuống khỏi ghế cạnh bàn ăn, mở ba lô lấy một tờ thông báo ra rồi vỗ lên mặt bàn: “Chiều thứ sáu có hội thể thao giữa ba mẹ và con cái. Tuổi hai người cộng lại cũng có thể về hưu rồi, có lẽ cũng không tham gia được, vậy thì đừng có đi.”


Cô nhóc nói như thể sao cũng được, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo rõ ràng có chút mong đợi.


Tống Hân Nghiên đi tới, cầm tờ thông báo lên xem, mỉm cười ôm hôn gương mặt mềm mại của cô bé.


“Đi, sao có thể không đi chứ. Đừng nói là về hưu rồi, dù có già rụng răng không đi đường được, bò cũng phải bò đến. Yên tâm, ngày đó cô nhất định sẽ cùng ba cháu đi cổ vũ cho cháu.”


Cô bé tránh khỏi vòng tay Tống Hân Nghiên, ra vẻ ghét bỏ lau gương mặt nhỏ: “Cả người toàn mùi dầu mỡ, còn tùy tiện hôn bậy hôn bạ, có biết giữ vệ sinh không đấy?”


Dù đang quở trách, nhưng đôi mắt to sáng lấp lánh vẫn không nhịn được mà cong lên.


Tưởng Tử Hàn tiếp tục ăn cơm đầy tao nhã: “Chiều thứ sáu ba có ca phẫu thuật, không chắc có thời gian đi hay không.”


Tưởng Minh Trúc khinh thường bĩu môi: “Con cũng chẳng cần ba. Ba nhất định đừng có xin nghỉ, cả cái nhà này vẫn còn cần ba nuôi đấy.”


Tống Hân Nghiên chớp mắt, có phải cô bị cô bé ám chỉ gì không?


Thôi kệ!


Cô lại mặt dày ôm cô bé vào lòng: “Ba cháu không đi được nhưng còn có cô mà. Cô rất rảnh, đúng lúc hôm đó không có việc gì làm. Đã lâu rồi cô không vận động, bé cưng cho cô cơ hội, để cô đi vận động một chút được không?”


Tưởng Minh Trúc chui ra khỏi khuỷu tay cô, chạy lạch bạch vào phòng: “Ai cần chứ.”


Lúc đóng cửa lại, khóe miệng xinh xắn không nhịn được mà vểnh lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom