• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 64

CHƯƠNG 64


Tiễn đội sửa chữa đi, Tưởng Tử Hàn tức giận đùng đùng đi vào phòng gọi cho Cố Vũ Tùng.


Điện thoại vừa được nhận, anh lập tức mắng xối xả: “Tôi phát hiện giờ cậu ngày càng vô dụng rồi, tìm cái nhà rách nát gì vậy, bị dột đấy cậu có biết không?”


Giọng nói dè dặt của Cố Vũ Tùng truyền ra từ điện thoại: “Anh Hàn, lúc ấy anh nói phải khiêm tốn mà… Hay giờ tôi đổi cho anh một chỗ khác nhé?”


Tưởng Tử Hàn sầm mặt: “Tôi nói phải khiêm tốn chứ không phải bị dột!”


Cố Vũ Tùng vô cùng oan uổng.


Anh ta cũng đâu biết là sẽ dột.


Tưởng Tử Hàn bình ổn lại nhịp thở, cơn giận cũng hòa hoãn lại, lạnh giọng hỏi: “Phòng này ai xây?”


Cố Vũ Tùng vội vàng nói: “Hê, nói tới cái này thì cũng trùng hợp. Lúc tìm phòng tôi có cố ý hỏi thăm nhà đầu tư, là Hoắc Thị, nhà bạn trai cũ của chị dâu.”


Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Biết xử lý thế nào chưa?”


“Biết, biết, biết rõ lắm rồi.”


Anh vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị gõ.


“Cành cạch!”


Tiếng mở khóa vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.


Tống Hân Nghiên ôm chăn đi vào.


Tưởng Tử Hàn cất điện thoại đi, cau mày nhìn cô: “Cô làm cái gì đấy?”


Tống Hân Nghiên đi tới trước giường, bỏ chăn xuống giường anh: “Giờ giường tôi toàn là nước, sao mà ngủ được? Ghế sofa phòng khách lại quá nhỏ, căn bản không thể nào ngủ được. Quan trọng nhất là…”


Dừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay của Tưởng Tử Hàn, cười với vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Vừa nãy con gái cũng cười nhạo tôi, khăng khăng nói chúng ta kết hôn giả, bắt nạt cô bé đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy.”


Đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy là kiểu miêu tả quái quỷ gì vậy?


Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nơi này của tôi không có chỗ cho cô ngủ.”


Tống Hân Nghiên chớp mắt: “Không phải có giường sao, anh chia cho tôi non nửa là được rồi.”


“Mơ đi!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng từ chối.


Đây có còn là đàn ông không vậy?


Cô đã dịu dàng mềm mỏm như vậy rồi, còn chủ động dâng lên tận giường!


Tống Hân Nghiên phát cáu, khuôn mặt nhỏ đầy căm phẫn: “Tại trông tôi xấu xí hay thân hình không đẹp? Rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy?”


Tưởng Tử Hàn nguy hiểm nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đột nhiên đến gần, nắm lấy cằm của cô rồi trầm giọng nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, cô có muốn thử không?”


“Cốc cốc!”


Tiếng gõ cửa vang lên.


Giọng trẻ con ngây thơ của Tưởng Minh Trúc cất lên ở ngoài cửa: “Lão Tưởng?”


Hai người trong phòng cùng lúc sửng sốt.


Tống Hân Nghiên đảo mắt, cười hì hì nói: “Thử cũng không vội ngay lúc này mà. Con gái đến kiểm tra, con nó mới ngần này tuổi, đang là lúc xây dựng nhân sinh quan, nếu để con bé thấy…”


Khóa cửa vang lên tiếng “lạch cạch”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom