Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
CHƯƠNG 65
Tưởng Tử Hàn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, tiện thể dùng một tay đẩy Tống Hân Nghiên xuống giường.
Đột nhiên ngã xuống, Tống Hân Nghiên mất cảnh giác giật nảy mình, vô thức túm lấy vạt áo của Tưởng Tử Hàn rồi kéo anh cùng ngã xuống.
Hai người đè lên nhau vừa ngã xuống giường lớn thì cánh cửa đã bị Tưởng Minh Trúc đẩy ra.
Ba người trong và ngoài phòng đồng thời im lặng.
Cô nhóc trợn tròn mắt, quan sát hai người quần áo xốc xếch trên giường từ trên xuống dưới, lập tức che mắt lại, xoay người rời đi.
“Con không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục.”
Lúc này Tống Hân Nghiên mới bình tĩnh lại.
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức phát hiện chuyện càng xấu hổ hơn.
Tưởng Tử Hàn đang đè trên người cô, hai người cách quá gần, hơi thở quấn vào nhau.
Mùi cỏ thanh mát trên người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.
Nhịp tim của Tống Hân Nghiên đột nhiên tăng nhanh.
Mặt cô ửng đỏ, lúng túng dời mắt đi chỗ khác.
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa một tiếng, trở người ra khỏi người cô.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, giả vờ không hề gì, vội vàng ngồi dậy, làm bộ đi thu dọn chiếc chăn bông mà mình mang tới.
“Anh quen ngủ bên nào? Thực ra anh ngủ bên nào cũng không quan trọng, chừa cho tôi một góc là đủ… Á!”
Vẫn chưa nói hết câu thì Tưởng Tử Hàn đã đẩy cả người lẫn chăn bông xuống giường.
Cô tức giận xoa cái mông bị ngã đau: “Tưởng Tử Hàn!”
“Soạt!”
Một tấm thảm phủ lên đầu.
Cả người Tống Hân Nghiên bị bao trùm bên trong.
Đến khi cô tức giận bò ra khỏi tấm thảm thì Tưởng Tử Hàn đã nằm ở giữa giường lớn, trong tay còn cầm một quyển sách, đang nhàn nhã lật xem.
“Ngủ dưới đất hoặc là ngủ trong phòng khách, chọn một trong hai.”
“…”
Tống Hân Nghiên đè nén ngọn lửa giận dữ hùng hổ trong đáy mắt, cô cười dịu dàng: “Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất. Mặt đất rộng rãi thế này, còn không cần lo rớt xuống giường.”
Cô nhanh chóng trải bằng tấm thảm, kéo chăn bông mình mang đến rồi trùm bản thân kín mít, nhắm mắt đi ngủ.
Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn từ trên sách dời sang bên cạnh.
Cô gái nhỏ dưới giường cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng đang đè nén cơn tức giận, nhưng khóe môi lại khẽ mím, che giấu không bộc phát ra.
Anh lặng lẽ nhếch môi, đặt quyển sách xuống, tắt đèn nằm xuống.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Tống Hân Nghiên mở mắt ra.
Ánh trăng lọt vào qua kẽ hở của tấm rèm chưa đóng lại, chiếu ra bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trên giường.
Tưởng Tử Hàn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, tiện thể dùng một tay đẩy Tống Hân Nghiên xuống giường.
Đột nhiên ngã xuống, Tống Hân Nghiên mất cảnh giác giật nảy mình, vô thức túm lấy vạt áo của Tưởng Tử Hàn rồi kéo anh cùng ngã xuống.
Hai người đè lên nhau vừa ngã xuống giường lớn thì cánh cửa đã bị Tưởng Minh Trúc đẩy ra.
Ba người trong và ngoài phòng đồng thời im lặng.
Cô nhóc trợn tròn mắt, quan sát hai người quần áo xốc xếch trên giường từ trên xuống dưới, lập tức che mắt lại, xoay người rời đi.
“Con không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục.”
Lúc này Tống Hân Nghiên mới bình tĩnh lại.
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức phát hiện chuyện càng xấu hổ hơn.
Tưởng Tử Hàn đang đè trên người cô, hai người cách quá gần, hơi thở quấn vào nhau.
Mùi cỏ thanh mát trên người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.
Nhịp tim của Tống Hân Nghiên đột nhiên tăng nhanh.
Mặt cô ửng đỏ, lúng túng dời mắt đi chỗ khác.
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa một tiếng, trở người ra khỏi người cô.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, giả vờ không hề gì, vội vàng ngồi dậy, làm bộ đi thu dọn chiếc chăn bông mà mình mang tới.
“Anh quen ngủ bên nào? Thực ra anh ngủ bên nào cũng không quan trọng, chừa cho tôi một góc là đủ… Á!”
Vẫn chưa nói hết câu thì Tưởng Tử Hàn đã đẩy cả người lẫn chăn bông xuống giường.
Cô tức giận xoa cái mông bị ngã đau: “Tưởng Tử Hàn!”
“Soạt!”
Một tấm thảm phủ lên đầu.
Cả người Tống Hân Nghiên bị bao trùm bên trong.
Đến khi cô tức giận bò ra khỏi tấm thảm thì Tưởng Tử Hàn đã nằm ở giữa giường lớn, trong tay còn cầm một quyển sách, đang nhàn nhã lật xem.
“Ngủ dưới đất hoặc là ngủ trong phòng khách, chọn một trong hai.”
“…”
Tống Hân Nghiên đè nén ngọn lửa giận dữ hùng hổ trong đáy mắt, cô cười dịu dàng: “Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất. Mặt đất rộng rãi thế này, còn không cần lo rớt xuống giường.”
Cô nhanh chóng trải bằng tấm thảm, kéo chăn bông mình mang đến rồi trùm bản thân kín mít, nhắm mắt đi ngủ.
Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn từ trên sách dời sang bên cạnh.
Cô gái nhỏ dưới giường cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng đang đè nén cơn tức giận, nhưng khóe môi lại khẽ mím, che giấu không bộc phát ra.
Anh lặng lẽ nhếch môi, đặt quyển sách xuống, tắt đèn nằm xuống.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Tống Hân Nghiên mở mắt ra.
Ánh trăng lọt vào qua kẽ hở của tấm rèm chưa đóng lại, chiếu ra bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trên giường.
Bình luận facebook