Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
CHƯƠNG 67
Nhà trẻ Tân Tâm.
Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến cổng: “Tạm biệt bé cưng, tan học gặp lại nhé.”
Cô bé chán ghét “ừ” một tiếng rồi rút cái tay nhỏ của mình ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của cô.
Suy nghĩ một hồi lại nhíu đôi mày nhỏ, không nhịn được dạy bảo bằng giọng trẻ con ngây thơ: “Coi cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cô kìa , cũng không biết làm nũng với Lão Tưởng để ba mua chiếc xe cho cô à?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Thảo nào cứ cau mày suốt dọc đường, hóa ra là ghét đi taxi.
Ha, cô nhóc này ăn cây táo rào cây sung à, lại đi dạy một người ngoài như cô dùng chiêu trò với ba mình.
Có điều, Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ, lại còn là người ba đơn thân, lo được cho Tưởng Minh Trúc môi trường sống như hiện giờ có lẽ đã cố gắng hết mức rồi, làm sao mua được xe cho cô chứ?
Hơn nữa, hai người họ có mối quan hệ gì, cô bé không hiểu chứ chẳng lẽ trong thâm tâm cô lại không biết rõ chắc?
Nhưng Tống Hân Nghiên vẫn bị cô bé làm cho cảm động.
Cô cười khúc khích vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: “Được, lúc về nhà cô sẽ tìm ba cháu để mè nheo.”
“Ừm.” Cô bé gật đầu hài lòng.
“Mẹ ơi, Tưởng Minh Trúc kìa!”
Đột nhiên có một cậu béo chỉ vào Tưởng Minh Trúc mà hét lên.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cậu bé lập tức sợ hãi trốn trong vòng tay của mẹ: “Là nó giật tóc con.”
Tưởng Minh Trúc vốn đã rút tay về rồi, giờ lại lập tức đưa bàn tay nhỏ vào trong tay của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cũng theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé, bảo vệ cô bé ở bên cạnh.
Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Ai bảo cậu không nói tiếng người.”
Cô bé hất cằm rồi lắc lư cái tay của Tống Hân Nghiên: “Đây chính là mẹ của tôi, sau này không được phép cười nhạo tôi không có mẹ, nếu không tôi còn đánh cậu tiếp đấy!”
Mẹ của cậu bé vốn đã rất bực bội về chuyện con trai mình bị giật tóc, sau khi nghe Tưởng Minh Trúc nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta tức giận nói: “Ôi trời, đúng là không biết hiện giờ con nhóc này còn bị cái gì trong người nữa, bị tăng động thì về nhà mà chữa đi, đến trường mẫu giáo để lãng phí thời gian đấy à? Nhà trường cũng thật là, con mèo con chó gì cũng dám nhận.”
Mẹ của cậu bé khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, vô cùng ghen ghét: “Trẻ con học ở đây đều là con cái gia đình có máu mặt ở đất Hải Thành cả. Đánh con nhà tôi bị thương, tôi rộng lượng không chấp nhặt thì cũng thôi đi, chứ nếu làm con nhà khác bị thương thì không ai biết trước điều gì đâu nhé. Em gái à, có thời gian sửa mặt lên sửa mặt xuống thì chi bằng dành ra chút tâm sức mà dạy con cách làm người đi.”
U trời, đang dạy đời cô đấy à?
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức trào dâng, cô cười mỉa: “Chị vẫn nên dạy con mình thành người trước đi đã. Mới có tí tuổi mà miệng đã không biết tích đức rồi, cũng chẳng biết học ai mà ra nữa. Con gái tôi chỉ giật có vài cọng tóc của con trai chị mà con trai chị đã luôn miệng làm tổn thương tâm hồn non nớt của con gái tôi rồi, còn tiện thể rủa tôi chết sớm. Cũng may con gái tôi tốt bụng nhẹ tay, chứ phải là tôi thì có lẽ bây giờ hai người còn chưa ra viện được đâu.”
Nhà trẻ Tân Tâm.
Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến cổng: “Tạm biệt bé cưng, tan học gặp lại nhé.”
Cô bé chán ghét “ừ” một tiếng rồi rút cái tay nhỏ của mình ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của cô.
Suy nghĩ một hồi lại nhíu đôi mày nhỏ, không nhịn được dạy bảo bằng giọng trẻ con ngây thơ: “Coi cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cô kìa , cũng không biết làm nũng với Lão Tưởng để ba mua chiếc xe cho cô à?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Thảo nào cứ cau mày suốt dọc đường, hóa ra là ghét đi taxi.
Ha, cô nhóc này ăn cây táo rào cây sung à, lại đi dạy một người ngoài như cô dùng chiêu trò với ba mình.
Có điều, Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ, lại còn là người ba đơn thân, lo được cho Tưởng Minh Trúc môi trường sống như hiện giờ có lẽ đã cố gắng hết mức rồi, làm sao mua được xe cho cô chứ?
Hơn nữa, hai người họ có mối quan hệ gì, cô bé không hiểu chứ chẳng lẽ trong thâm tâm cô lại không biết rõ chắc?
Nhưng Tống Hân Nghiên vẫn bị cô bé làm cho cảm động.
Cô cười khúc khích vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: “Được, lúc về nhà cô sẽ tìm ba cháu để mè nheo.”
“Ừm.” Cô bé gật đầu hài lòng.
“Mẹ ơi, Tưởng Minh Trúc kìa!”
Đột nhiên có một cậu béo chỉ vào Tưởng Minh Trúc mà hét lên.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cậu bé lập tức sợ hãi trốn trong vòng tay của mẹ: “Là nó giật tóc con.”
Tưởng Minh Trúc vốn đã rút tay về rồi, giờ lại lập tức đưa bàn tay nhỏ vào trong tay của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cũng theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé, bảo vệ cô bé ở bên cạnh.
Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Ai bảo cậu không nói tiếng người.”
Cô bé hất cằm rồi lắc lư cái tay của Tống Hân Nghiên: “Đây chính là mẹ của tôi, sau này không được phép cười nhạo tôi không có mẹ, nếu không tôi còn đánh cậu tiếp đấy!”
Mẹ của cậu bé vốn đã rất bực bội về chuyện con trai mình bị giật tóc, sau khi nghe Tưởng Minh Trúc nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta tức giận nói: “Ôi trời, đúng là không biết hiện giờ con nhóc này còn bị cái gì trong người nữa, bị tăng động thì về nhà mà chữa đi, đến trường mẫu giáo để lãng phí thời gian đấy à? Nhà trường cũng thật là, con mèo con chó gì cũng dám nhận.”
Mẹ của cậu bé khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, vô cùng ghen ghét: “Trẻ con học ở đây đều là con cái gia đình có máu mặt ở đất Hải Thành cả. Đánh con nhà tôi bị thương, tôi rộng lượng không chấp nhặt thì cũng thôi đi, chứ nếu làm con nhà khác bị thương thì không ai biết trước điều gì đâu nhé. Em gái à, có thời gian sửa mặt lên sửa mặt xuống thì chi bằng dành ra chút tâm sức mà dạy con cách làm người đi.”
U trời, đang dạy đời cô đấy à?
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức trào dâng, cô cười mỉa: “Chị vẫn nên dạy con mình thành người trước đi đã. Mới có tí tuổi mà miệng đã không biết tích đức rồi, cũng chẳng biết học ai mà ra nữa. Con gái tôi chỉ giật có vài cọng tóc của con trai chị mà con trai chị đã luôn miệng làm tổn thương tâm hồn non nớt của con gái tôi rồi, còn tiện thể rủa tôi chết sớm. Cũng may con gái tôi tốt bụng nhẹ tay, chứ phải là tôi thì có lẽ bây giờ hai người còn chưa ra viện được đâu.”
Bình luận facebook