• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (3 Viewers)

  • Chương 85

CHƯƠNG 85


Trong video, Tống Quốc Dũng hỏi cô: “Tống Hân Nghiên, có phải con cố ý hại chị của con không?”


Tống Hân Nghiên lạnh nhạt đáp: “Đúng thì đã làm sao?”


“Nói vậy thì công thức chưa hoàn thiện kia cũng là do con cố ý đưa cho con bé à?”


“Ai bảo cô ta ngu? Cho cô ta là cô ta tin ngay.”


“Sao con có thể ác độc như vậy, đó là chị ruột của con cơ mà.”


Tống Hân Nghiên: “Nếu như cô ta thực sự coi tôi là em gái thì không nên quay về. Mọi thứ của nhà họ Tống đều là của tôi, cô ta dựa vào đâu mà muốn được chia một phần của tôi chứ…”


Tống Quốc Dũng vô cùng đau lòng, bắt cô chịu trách nhiệm.


Tống Hân Nghiên không kiên nhẫn đáp: “Công ty là của tôi, tôi có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm giải quyết rắc rối…”


Video chạy tới đây, hình ảnh bỗng bị làm mờ, tiếng cũng bị tắt.


Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, ngón tay đang nắm chặt điện thoại run rẩy, không tin nổi: “Sao ông ta có thể bóp méo sự thật như vậy? Đoạn ghi âm này là ghép vào!”


Cô tức giận vô cùng, nắm lấy túi xách muốn rời đi.


Tưởng Tử Hàn vươn tay ra níu được người lại, khẽ nói: “Ăn xong rồi đi.”


Ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn về khiến Tống Hân Nghiên như có gai đâm sau lưng.


Sắc mặt cô lúc trắng lúc tái: “Bây giờ làm sao mà tôi ăn được nổi nữa? Tôi phải đi tìm bọn họ! Tôi…”


“Tìm được rồi sau đó thì sao?” Tưởng Tử Hàn hỏi.


Tống Hân Nghiên bỗng dưng im bặt.


Lòng đầy phẫn nộ hệt như được người ta dội cho một gáo nước lạnh, khí lạnh xuyên tim chạy dọc từ xương sống phát ra.


Tưởng Tử Hàn ấn người ngồi xuống: “Ăn no rồi hẵng đi.”


Nước mắt ở vành mắt rơi xuống, Tống Hân Nghiên khó chịu nhăn mặt, nhanh chóng quệt đi.


Trong bát bỗng có thêm một con tôm đã được bóc sẵn.


Tống Hân Nghiên ngạc nhiên quay sang.


Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc thản nhiên thu đũa về, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Ăn.”


Trong lòng Tống Hân Nghiên lại có chút ấm áp, nín khóc mỉm cười.


Cặp ba con mới quen biết chưa lâu này vô hình trung luôn khiến cô thấy ấm áp, bất giác thấy yên tâm.


“Moa!”


Cô ôm lấy Tưởng Minh Trúc hôn một cái: “Cảm ơn bé cưng.”


Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ý cười lại đậm thêm mấy phần, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm kích: “Anh nói đúng, không thể vì hành động bỉ ổi của họ mà ngược đãi bản thân được. Cho dù có tìm họ nói lý thì cũng nên ăn no mới có sức!”


Tống Hân Nghiên cúi đầu ăn cơm.


Tưởng Tử Hàn gọi quản lý tới, cau có nhìn mấy người xung quanh đang bàn tán về họ: “Chỗ này của các anh người nào cũng vào được à? Đuổi hết mấy người làm ảnh hưởng bữa ăn của chúng tôi ra ngoài!”


Nụ cười trên mặt quản lý cứng lại, lộ ra vẻ ngại ngùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom