Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
CHƯƠNG 90
Thực tập sinh?
Tống Hân Nghiên nhìn hai người một chút, đứng dậy rời khỏi đây.
Vừa đi đến cửa chính cục cảnh sát, một chiếc Porsche kêu “kít”, phanh gấp trước mặt cô.
Hoắc Tấn Trung vội vã đẩy cửa xuống xe: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”
Anh ta đưa tay muốn nắm tay cô.
Tống Hân Nghiên rụt tay lại, cũng lui về sau hai bước: “Cậu Hoắc đến xem trò cười nhưng lại tới chậm một bước mất rồi, đã thẩm vấn xong.”
Vẻ quan tâm trên mặt Hoắc Tấn Trung cứng đờ, sắc mặt có chút ảm đạm: “Em vẫn còn trách anh?”
Anh ta thở dài: “Hân Nghiên, anh chỉ lo lắng cho em, muốn quan tâm em thôi. Biết em bị đưa đến đây, lo em sợ hãi, anh còn chưa ăn cơm mà đã chạy tới đây…”
“Vậy tôi phải cám ơn anh rồi.”
Tống Hân Nghiên mỉa mai cười khẩy: “Cám ơn anh khiến cho tôi cực kỳ buồn nôn như thế!”
Mặt Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng nhưng vẫn cố nhịn xuống.
“Anh có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi tới đây không?” Tống Hân Nghiên hỏi.
Không đợi anh ta đáp, cô đã tự giễu cười nói: “Lần thứ ba! Hai lần trước đều là vị thành niên. Lần đầu tiên là mười tuổi, có lòng tốt giúp một bà cụ bán đồ ăn ven đường, nói tiền bà ấy nhận được là tiền giả, chọc giận tên lừa đảo không nói làm gì, bà cụ đó còn trách tôi làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của bà ấy, khóc rống lên, làm lớn chuyện khiến cho cảnh sát đến.”
“Hân Nghiên…”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy: “Lần đầu tiên đi ra khỏi cục cảnh sát, tôi thề đời này không làm người tốt!”
Cô lạnh lùng liếc anh ta: “Lần thứ hai là mười lăm tuổi. Ở trường học, một tên đàn anh cặn bã theo đuổi tôi không thành, thẹn quá hóa giận, chửi tôi là bình hoa, sau đó bị tôi đánh rất thảm. Lần đó ra khỏi cục cảnh sát, tôi quyết định phải dùng năng lực nói chuyện! Tống Hân Nghiên tôi chẳng những không phải bình hoa mà còn không thua kém bất cứ một người đàn ông nào hết! Còn lần này…”
Tống Hân Nghiên dừng lại, nhìn Hoắc Tấn Trung mặt không chút máu, cười khẩy nói: “Lần này các người dạy tôi, trong cái giới này, tình cảm là cặn bã! Tình thân bè bạn, mối tình đầu, đều dùng để lợi dụng và hãm hại nhau hết!”
“Hân Nghiên, anh có thể giải thích…”
“Thứ rẻ tiền đó, anh giữ lại về nói với Tống Mỹ Như đi.”
Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay lên, vỗ vào chiếc áo vest ngoài không được phẳng phiu của Hoắc Tấn Trung: “Cảm ơn các người đã dạy cho tôi bài học này, để cho tôi biết, sau này không cần nương tay với các người nữa!”
Nói xong, cô đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi bỏ đi.
Gót giày nhọn hoắt đáp xuống mu bàn chân anh ta, đay nghiến không chút nể nang rồi đi ra ngoài.
“Á!”
Hoắc Tấn Trung kêu đau, ôm chân nhảy tưng tưng, muốn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp: “Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy, quay lưng lại, mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt ngập trong hốc mắt nhưng cô lại cố gắng không để nó chảy ra.
Bên cạnh bãi đỗ xe.
Luật sư Lưu vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được cảnh này.
Thực tập sinh?
Tống Hân Nghiên nhìn hai người một chút, đứng dậy rời khỏi đây.
Vừa đi đến cửa chính cục cảnh sát, một chiếc Porsche kêu “kít”, phanh gấp trước mặt cô.
Hoắc Tấn Trung vội vã đẩy cửa xuống xe: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”
Anh ta đưa tay muốn nắm tay cô.
Tống Hân Nghiên rụt tay lại, cũng lui về sau hai bước: “Cậu Hoắc đến xem trò cười nhưng lại tới chậm một bước mất rồi, đã thẩm vấn xong.”
Vẻ quan tâm trên mặt Hoắc Tấn Trung cứng đờ, sắc mặt có chút ảm đạm: “Em vẫn còn trách anh?”
Anh ta thở dài: “Hân Nghiên, anh chỉ lo lắng cho em, muốn quan tâm em thôi. Biết em bị đưa đến đây, lo em sợ hãi, anh còn chưa ăn cơm mà đã chạy tới đây…”
“Vậy tôi phải cám ơn anh rồi.”
Tống Hân Nghiên mỉa mai cười khẩy: “Cám ơn anh khiến cho tôi cực kỳ buồn nôn như thế!”
Mặt Hoắc Tấn Trung lúc xanh lúc trắng nhưng vẫn cố nhịn xuống.
“Anh có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi tới đây không?” Tống Hân Nghiên hỏi.
Không đợi anh ta đáp, cô đã tự giễu cười nói: “Lần thứ ba! Hai lần trước đều là vị thành niên. Lần đầu tiên là mười tuổi, có lòng tốt giúp một bà cụ bán đồ ăn ven đường, nói tiền bà ấy nhận được là tiền giả, chọc giận tên lừa đảo không nói làm gì, bà cụ đó còn trách tôi làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của bà ấy, khóc rống lên, làm lớn chuyện khiến cho cảnh sát đến.”
“Hân Nghiên…”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy: “Lần đầu tiên đi ra khỏi cục cảnh sát, tôi thề đời này không làm người tốt!”
Cô lạnh lùng liếc anh ta: “Lần thứ hai là mười lăm tuổi. Ở trường học, một tên đàn anh cặn bã theo đuổi tôi không thành, thẹn quá hóa giận, chửi tôi là bình hoa, sau đó bị tôi đánh rất thảm. Lần đó ra khỏi cục cảnh sát, tôi quyết định phải dùng năng lực nói chuyện! Tống Hân Nghiên tôi chẳng những không phải bình hoa mà còn không thua kém bất cứ một người đàn ông nào hết! Còn lần này…”
Tống Hân Nghiên dừng lại, nhìn Hoắc Tấn Trung mặt không chút máu, cười khẩy nói: “Lần này các người dạy tôi, trong cái giới này, tình cảm là cặn bã! Tình thân bè bạn, mối tình đầu, đều dùng để lợi dụng và hãm hại nhau hết!”
“Hân Nghiên, anh có thể giải thích…”
“Thứ rẻ tiền đó, anh giữ lại về nói với Tống Mỹ Như đi.”
Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay lên, vỗ vào chiếc áo vest ngoài không được phẳng phiu của Hoắc Tấn Trung: “Cảm ơn các người đã dạy cho tôi bài học này, để cho tôi biết, sau này không cần nương tay với các người nữa!”
Nói xong, cô đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi bỏ đi.
Gót giày nhọn hoắt đáp xuống mu bàn chân anh ta, đay nghiến không chút nể nang rồi đi ra ngoài.
“Á!”
Hoắc Tấn Trung kêu đau, ôm chân nhảy tưng tưng, muốn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp: “Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy, quay lưng lại, mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt ngập trong hốc mắt nhưng cô lại cố gắng không để nó chảy ra.
Bên cạnh bãi đỗ xe.
Luật sư Lưu vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được cảnh này.
Bình luận facebook