• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (5 Viewers)

  • Chương 92

CHƯƠNG 92


Tống Mỹ Như oan ức không thôi: “Ba ơi, con xin lỗi, đều tại con làm liên lụy tới ba.”


“Chuyện này đâu trách con được.”


Đường Ngọc Linh lập tức nói: “Muốn trách cũng phải trách Tống Hân Nghiên, chiếm đồ của con không chịu trả, còn dùng phương pháp này làm nhục ba con.”


Tống Mỹ Như khiếp sợ thở than: “Nhưng Hân Nghiên cũng rất thông minh, nếu không ông nội đã chẳng tin tưởng em ấy như vậy, nếu con được một nửa của em ấy thì tốt rồi…”


Tống Quốc Dũng nghe vậy, ánh mắt thoáng động.


Ông ta lạnh lùng nói: “Nhắc tới cũng kỳ quái, dạo này con nhỏ đó đã trở nên ghê gớm hơn rồi. Chẳng những biết phản đòn mà còn quen được cậu chủ nhà họ Cố từ khi nào thế?”


Đường Ngọc Linh và Tống Mỹ Như liếc nhau, mặt đầy bối rối.


“Ba, ba nói cậu chủ nhà họ Cố là ai thế?”


“Cố Vũ Tùng.”


Tống Quốc Dũng nhíu mày lại: “Hai ngày trước cậu chủ lớn này tự mình đến bệnh viện tìm hiểu tình hình ông cụ.”


Đôi mắt lạnh lùng của Tống Mỹ Như rưng rưng, lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại sợ hãi mềm mỏng: “Em gái quả không đơn giản, vài ngày trước con còn nghe nói em ấy và phó cục trưởng Trương chơi với nhau rất vui ở khách sạn, chỉ là không biết về sau tại sao phó cục trưởng Trương lại đột nhiên bị đánh rất thảm, mất chức. Hơn nữa… nghe đồn anh ta bị thương rất nặng, sau này không thể làm chuyện kia được nữa…”


Giọng của cô ta càng ngày càng nhỏ, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh lại hú hồn.


Đường Ngọc Linh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đúng là phường lăng loàn.”


Sắc mặt Tống Quốc Dũng hung ác nham hiểm: “Tôi xem thường con nhỏ đó rồi! Mỹ Như, con cho người đi điều tra thử xem, xem xem chỗ dựa của con nhỏ đó là ai!”


“Vâng thưa ba.”


Khóe miệng Tống Mỹ Như nhếch lên một khoảng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, vội vàng đáp.





Tống Hân Nghiên xách một túi đồ ăn khuya lớn về nhà.


Tưởng Tử Hàn mở cửa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Tống Hân Nghiên hớn hở giơ cái túi trong tay lên: “Đồ ăn khuya, muốn ăn không? Rất ngon đó nhé.”


Hương vị tê cay xộc lên theo động tác của cô, sắc mặt vốn không dễ nhìn của Tưởng Tử Hàn lập tức trở nên âm trầm hơn.


“Không ăn!”


Tưởng Tử Hàn lạnh lùng rít lên hai chữ, quay người vào nhà, đi thẳng về phòng.


Vẻ mặt Tống Hân Nghiên ngơ ngác, cô vào nhà rồi đi đến bên cạnh Tưởng Minh Trúc đang xem tivi, hỏi nhỏ: “Ba cháu sao vậy, sao nhìn có vẻ không được vui cho lắm? Cô về thì ba cháu nên chúc mừng cô thoát thân an toàn chứ?”


Tưởng Minh Trúc một lời khó nói hết, liếc nhìn cô.


Ánh mắt dời xuống, thấy đồ nướng trong tay cô, hai mắt cô bé lập tức tỏa sáng, bố thí cho một câu: “Đang thời kỳ mãn kinh, không cần để ý.”


Tống Hân Nghiên cứng họng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom