• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

  • Chương 5. NGƯỜI THỨ SÁU (P2)

Về đến nhà, ngả người trên trường kỷ, tôi và Phi cùng nhắm mắt lại để nhớ về đêm hôm trước. Mỗi lần trở về hội luôn mang cho tôi tràn đầy cảm xúc, nhìn đồng hồ phía tường tôi biết đã hơn một giờ sáng. Chút khí lạnh bắt đầu len lỏi quanh chân phòng.

- Phi này, hôm nay thứ hai phải không?

- Đúng rồi anh, 1 tháng 12.

- Tháng 12. Không biết anh có nhiều ký ức với nó không, nhưng tôi thì nhiều. Gate đã sau một đêm tịnh dưỡng, tôi nghĩ ông ta sẽ có nhiều thứ nói cho anh nghe. Tôi mất cả đêm hôm qua với anh, chắc anh không nỡ để tôi phải theo anh ngày hôm nay đâu chứ?

- Ôi không, tôi sẽ xuống địa ngục nếu làm điều đó với anh.

- Nếu tìm được Gate thì công việc của anh và chính phủ đã hoàn thành đúng không? Anh chỉ cần cố gắng thu xếp và đàm phán để đạt được những mục tiêu chính trị?

- Về căn bản là vậy.

- Tôi nghĩ anh nên xin nghỉ phép hai tháng, mà... anh thì cần gì xin nghỉ phép nhỉ.

Phi phá lên cười.

- Tôi có thể tạm nghỉ ngơi suốt tháng 12 này.

- À há, vậy tôi có thể cho anh mượn tôi suốt tháng 12 này. Khoảng trưa nay, anh cứ đi gặp Gate, tối nay thì tôi đi dạy đến chín giờ mới xong, và xem chừng tôi phải lo công việc hối thúc họa sĩ vẽ bìa cho tôi. Hôm nay xem như tôi bận.

- Không sao cả, tôi đã phiền anh rất nhiều.

- Ôi Phi ơi, anh làm tôi cứ phải áy náy khi làm điều gì đó không phải với anh. Nếu tôi không thật lòng với anh, dù chỉ một lần, anh có tha thứ cho tôi không?

- Tôi chưa hề buồn phiền gì anh cả.

- Tôi thành thật cảm ơn anh, hôm nay tôi sẽ phải nói dối với anh một lần.

- Tôi không hiểu lắm.

- Thật ra anh không cần hiểu, tôi chỉ xin không thành thật với anh một ngày hôm nay. Ngày mai, thứ ba, tôi sẽ gặp anh, hi vọng lúc đó chúng ta sẽ có thể giải quyết một vấn đề thuộc về nhau. Giờ, anh nghỉ ngơi đi. Tôi xin được về nhà.

***

Chia tay Phi, tôi lững thững bước ra khỏi khu Waterfront, rẽ trái lên cầu Cả Cấm. Tôi nhìn vào điện thoại vừa đúng hai giờ ba mươi, một chiếc xe Frod từ xa chạy đến, cánh cửa mở ra, cậu bé trẻ trung của hội bước xuống nhìn tôi cười. Cậu mở cánh cửa xe và tôi bước lên. Xe chuyển bánh.

***

Trên xe, cậu bé loay hoay mở hộc tủ phía trước, chìa cho tôi một quyển sách.

- Anh cho em xin chữ ký.

- Haha, sách gì đây? Của anh à? Ối chà, làm sao em có nó? Phật giáo tự hoại. Anh nhớ khi in nó, anh chỉ in đúng 11 quyển và không thể nào em có nó.

Cậu bé đôi mắt sáng rực lên.

- Cậu chủ luôn có mọi quyển sách của anh, từ bé, em đã đọc rất nhiều sách của anh mà cậu chủ sưu tập.

- Cậu chủ?

- Dạ...

- Ôi, chủ nghĩa nô lệ vẫn còn hay sao. Thôi, em tên gì để anh ký tặng? Ký tên không bao giờ là việc ưa thích của anh. Tên gì nào? Kỳ Nam? Ok.

- Anh có thể cho em hỏi, vì sao anh biết cậu chủ hẹn anh chỉ thông qua tờ giấy tối qua?

- Anh nghĩ em là người khá thông minh, nghĩ thử xem.

- Anh với cậu chủ đều khó đoán như nhau.

- Anh nghĩ em biết chữ Hán, lấy giấy ra và viết hai chữ Vô Khuyết ra.

無 (Vô) 缺 (Khuyết)

Khi Kỳ Nam viết hai chữ ra mặt sau quyển sách của tôi. Tôi bắt đầu.

- Chữ Vô mang bộ gì?

- Bộ hỏa(1).

- Tốt, chữ vô ở trên có 8 nét, dưới bốn nét, nó có gợi cho em điều gì không?

- Tám chia bốn là hai!

- Rất thông minh

- Còn chữ Khuyết, mang bộ gì?

- Bộ phẫu(2). A! Em hiểu rồi, chữ khuyết có bộ phẩu 6 nét bên cạnh chữ quái (夬) 5 nét, nghĩa rằng sáu lần năm ba mươi. Vô Khuyết nghĩa là 2-30, hai giờ ba mươi! Giờ hẹn!

- Em thông minh lắm. Trò chơi dùng số nét chữ Hán để thông báo giờ giấc là trò rất cũ mà ngày còn bé anh đã chơi.

Chiếc xe dừng ở một căn hộ khu biệt thự Thảo Điền Q2. Tôi bước theo Kỳ Nam vào phía căn nhà, ánh đèn mở lên, một không gian lộng lẫy, nơi người ta chắc chắn rằng chủ nhân căn nhà này phải nhiều am hiểu nghệ thuật và óc tinh tế cao.

Kỳ Nam bước đến cầu thang hướng lên tầng trên, không dám bước đến, chỉ ra hiệu cho tôi bước lên căn phòng phía trên lầu. Vẻ kính cẩn của Kỳ Nam khiến tôi biết rằng người mà tôi sẽ gặp là một người mà anh vô cùng kính trọng.

Cánh cửa phòng mở ra, tôi bước vào trong, ánh sáng vàng vọt của những ngọn nến thắp trong phòng, một bóng người phía sau rèm cửa.

- Xin chào anh, Vô Danh!

- Chào anh, Vô Khuyết.

- Vẻ điềm tĩnh của anh cho tôi biết anh đã hiểu cuộc gặp gỡ tối nay là gì.

- Tại sao không có Phi?

- Thành thật xin lỗi anh, Vô Danh. Phi là người giàu tình cảm, anh ta sẽ không làm chủ được cảm xúc nếu nghe những gì cần phải biết. Ôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng của anh, nó cho thấy anh là người điềm tĩnh trong hầu hết mọi tình huống, một giọng trầm với sự chậm rãi, từ ngữ sử dụng chắt gọn và không thừa khi cần thiết. Chỉ có người điềm tĩnh mới có được, hơn cả điềm tĩnh, một người từng đối diện trước nhiều sự kiện trọng đại trong đời.

- Tôi hiểu anh không muốn cho tôi biết mặt anh, nên anh phải giấu mình sau bức rèm đó. Vậy tôi xin được nghe những gì cần nghe.

- Anh có hai chọn lựa: một, dừng việc theo đuổi Trần Mạnh Khoa; và hai, phải tuyên chiến với một bộ máy phức tạp nhất.

- Tôi nghĩ anh biết lựa chọn của tôi là gì. Tôi mong anh cho tôi biết điều tôi cần biết.

- Giáo sư Lâm đã mất tích trên đường đến Thái Lan. Điều đó anh chắc chưa biết.

- Đúng. Tôi chưa biết.

- Và tất cả những đứa con của lão từ khắp nơi trên thế giới đổ về Saigon. Với hai mục đích, mà tôi chỉ mới biết có một trong hai điều đó.

- Điều đó tôi biết: Trả thù cho Trần Mạnh Khoa.

- Mục đích thứ hai là gì thì tôi vẫn chưa biết, nhưng kế hoạch trả thù cho Trần Mạnh Khoa đã được lên một cách tỉ mỉ vào tháng sáu vừa rồi.

- Tôi đoán rằng tôi sẽ là một trong những hồng tâm mà những mũi tên trả thù đó hướng vào.

- Nhưng anh vẫn an toàn suốt nửa năm nay.

- Vậy tôi cần cảm ơn anh. Vì anh đã bảo vệ tôi suốt thời gian qua.

- Anh thông minh hơn anh nghĩ Vô Danh à. Nhưng tôi e rằng tôi không thể bảo vệ anh được nữa. Tôi thông báo cho anh, vì tôi biết sự bất lực của mình. Có lẽ anh đã biết những gì cần thiết, mong anh về cho.

- Tại sao anh ngăn cản tôi hiệu triệu anh em trên dưới của hội?

- Tôi biết rằng tôi không thể nào qua mắt được anh.

- Khi tôi thấy có quá nhiều câu hỏi đánh vào niềm xúc cảm của tôi, thì tôi hiểu những người đặt câu hỏi hiểu rất rõ quá trình mà vụ án trải qua.

- Tôi muốn ngăn cản anh sớm hơn, nhưng tôi không nghĩ Phi phát lời hiệu triệu nhanh như vậy. Với trí thông minh của anh chắc bây giờ anh hiểu vì sao tôi cần ngăn cản anh.

- Bứt dây động rừng.

- Anh đã biết. Giờ, anh có thể trở về nhà nghỉ ngơi, Kỳ Nam sẽ đưa anh về nhà.

- Anh muốn chuyển hết toàn bộ căn nhà này trong vòng bao lâu?

- Ôi thôi, tôi không nên gặp anh quá lâu, nếu không anh sẽ biết quá nhiều những gì mà tôi cần gìn giữ cho mình. Xin mời anh ra phía cổng.

Tôi xoay người nắm lấy nắm cửa, giọng u buồn của Vô Khuyết vang lên, "Bốn khung may, uyên ương chắp cánh muốn cùng bay, đáng thương tóc trắng xua già tới..." Bài từ quen thuộc của Anh Cô trong quyển tiểu thuyết võ hiệp bình dân của Kim Dung. Tôi vẫn không hiểu vì sao mà một bài từ bình dân như vậy lại quyến rũ một con người thông minh trác tuyệt như vậy.

Thật lạ.

========================================
Chú thích cho những bạn đọc không biết chữ Hán.

(1) Chữ Vô (無) có bộ hỏa [灬] ở dưới chân
(2) Chữ Khuyết (缺) có bộ phẫu [缶] bên trái.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom