Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7. TIẾNG ĐỊCH ĐÊM TRĂNG (P2)
Phong xoay người nhìn vào tấm bảng, rồi lại nhìn tôi, đôi mắt anh trở nên ưu tư.
- Kiệt hiểu ý nghĩa trên tấm bản đồ này không?
- Vẫn chưa hiểu, còn Phong?
- Ký ức của Kiệt đã đánh mất một phần rồi. Giờ là mấy giờ rồi Phi nhỉ?
- Gần mười giờ tối.
- Hai anh chắc đã chuẩn bị chuyến đi đến Tây Ninh vào tối nay? - Phong nhìn cả hai người chúng tôi.
- Tôi sẵn sàng rồi, còn Phi?
- Cũng vậy.
- Chúng ta đi. - Phong nói và đôi mắt nhiều nghĩ ngợi.
***
Lên xe, Phong ngồi phía sau một mình, anh muốn như vậy, có thể anh cần nghĩ ngợi điều gì đó. Phi lái xe và tôi ngồi cạnh anh, để phá đi bầu không khí tĩnh lặng, tôi hỏi.
- Những đứa hôm trước đi cùng Trần Mạnh Khoa, anh có moi được thông tin nào từ chúng không?
- Không thưa anh, tôi xem chừng chúng chỉ là những tay sai được trả tiền. Cách nói chuyện lớ ngớ, chúng gần như không biết gì về hoạt động của Trần Mạnh Khoa.
- Lạ nhỉ?
- Lạ điều gì?
- Tôi gặp Trần Mạnh Khoa tối đó, tôi chỉ chú ý hai điều, chính hai điều đó khiến tôi gần như chắc chắn đó không phải Trần Mạnh Khoa.
- Tôi nghe ý kiến anh.
- Điều đầu tiên, Trần Mạnh Khoa không có thói quen làm việc nhóm, hắn cô đơn như ngôi sao lạc lõng giữa bầu trời đầu sao. Từ nhật ký của hắn và thói quen của hắn mà tôi và anh đều biết, họa hoằn lắm, hắn mới làm việc cùng một kẻ như tay sai của hắn, nhưng kẻ đó phải đắc lực chứ không bị thịt như đám vừa rồi.
- Đúng vậy. Còn điều thứ hai?
- Đôi mắt của Trần Mạnh Khoa lúc này rất lạ. Tôi không thể diễn tả cái lạ đó, đó là một đôi mắt không quen thuộc.
Từ băng ghế sau, giọng của Phong cất lên.
- Vì đó chưa bao giờ là Trần Mạnh Khoa, người đó chỉ có khuôn mặt của Trần Mạnh Khoa.
- Phong có ý kiến gì?
- Phong không ý kiến gì cả, nhưng giải phẩu thẩm mỹ để giống một người thì không khó, nếu có tiền.
Cả tôi và Phi đều ồ lên một tiếng, mọi thắc mắc đều được giải tỏa. Tôi gần như đồng ý ngay giả thuyết đó, chỉ có giả thuyết như vậy mới lý giải được vì sao Trần Mạnh Khoa mới có đôi mắt rất khác lạ. Nhưng...
- Giả thuyết này rất hợp lý - tôi nói - nhưng... lý do gì phải giải phẩu cho giống Trần Mạnh Khoa?
Phong ưu tư nhìn qua khung cửa kính xe, cơn mưa trái mùa lất phất nhẹ. Tôi gọi hai ba lần anh mới giật mình trở lại câu chuyện. Trả lời một cách bâng quơ, tôi biết Phong đang nghĩ về một điều gì đó mà chính anh cảm thấy khó nghĩ, hoặc... khó xử.
- Kiệt này, - Phong nhìn tôi - Phong hi vọng mình đoán lầm, nhưng nếu điều kiểm tra là đúng, có lẽ cái nhìn của chúng ta về thầy chúng ta sẽ thay đổi.
Tôi bắt đầu hiểu được nỗi ưu tư trong con người Phong. Với chúng tôi, tôi, Hải Nam, Hải Yến, Anh Tuấn, Thanh Phong và bây giờ là Vô Khuyết hẳn đều có một mức độ kính trọng với thầy mình, giáo sư Chúng. Thật ra, cho đến khi thầy qua đời, tôi biết rằng nhiều quan điểm của thầy đã không còn phù hợp với thời đại, nhất là về giáo dục. Nhưng suy cho cùng, thầy vẫn là một người thầy vĩ đại nhất đối với chúng tôi. Nếu có một điều gì đó làm ảnh hưởng đến hình ảnh của thầy, hẳn chúng tôi là người đau khổ nhất.
Có lẽ phải khó khăn lắm, Phong mới nói lên điều mình nghĩ.
- Có thể... thầy đã phản bội lại hội của chúng ta.
Tôi trở nên đăm chiêu, Phong nhìn thấy điều đó, anh nói tiếp.
- Từ lúc Vô Khuyết đến gặp Phong và muốn đưa Phong về, thật ra, Phong còn nhiều vướn bận tại Tây Tạng. Nếu không vì liên quan đến thầy, chắc chắn Phong không về. Nhưng Vô Khuyến đã đưa Phong quyển sách của Kiệt, quyển tiểu thuyết mà Kiệt viết cách đây nửa năm, Những ngày cuối tháng tư. Vừa đọc qua, Phong biết nó liên quan đến thầy chúng ta và Vô Khuyết đã sớm nhận ra sự liên quan đó.
- Kiệt thật sai lầm khi không sớm nhận ra nó có liên quan đến chúng ta.
- Lỗi không nằm ở Kiệt, mà ở thầy chúng ta. Kiệt đã không được biết một số thứ từ thầy. Lúc thầy còn sống, có lần, thầy đã nói với Phong, Kiệt sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hội và chọn con đường độc lập riêng cho mình.
- Thầy đã đoán đúng về Kiệt.
- Thật ra không khó đoán với tính tình của Kiệt từ nhỏ đã dứt khoát và quyết đoán. Thầy lo sợ rằng nền tảng bí mật của hội sẽ bị thất thoát ra ngoài, cái nhìn của thầy về hội còn rất bảo thủ. Thầy đã để lại hệ thống thẩm định và đánh giá năng lực con người lại, phòng hờ khi hội có bất trắc, dựa vào hệ thống đó, chúng ta có thể biết được thiên khiếu của một con người từ nhỏ, dựa trên DNA và đánh giá tính chất huyết thống ba thế hệ. Kiệt hẳn còn nhớ không vô cớ mà Kiệt và Anh Tuấn đều vào hội từ rất nhỏ, chúng ta đều được thẩm tra năng lực từ bé.
- Đó cũng chính là thứ mà Kiệt muốn biết, suốt nhiều năm nay, Kiệt nỗ lực tìm ra công thức đánh giá năng lực con người từ khi họ chưa phát triển, mà vẫn thất bại. Hệ thống của thầy cho đến giờ là hoàn mỹ nhất.
- Và chính sự hoàn mỹ của nó cũng chính là tai hại lớn. Khi đọc quyển tiểu thuyết của Kiệt, Phong biết được giáo sư Lâm đã có nó từ cách đây hơn mười mươi năm. Nếu tính từ lúc ông ta bắt đầu đào luyện Trần Mạnh Khoa, Lý Thời Nhiên và cả Hoàng Minh Tuấn. Vấn đề đặt ra, sao giáo sư Lâm lại có được nó?
Nghe Phong nói đến đó tôi bỗng giật mình, tôi chưa hề nghĩ đến điều này. Phong nói tiếp.
- Có hai giả thuyết: Một, bằng cách nào đó giáo sư Lâm đã có được hệ thống tìm ra nhân tài; hai, thầy chúng ta đã đưa nó cho ông ta. Vì lý do thứ hai, nên Phong phải về Việt Nam, bằng mọi cách phải lấy lại hệ thống đó, nếu không, những nhân tài của Việt Nam sẽ lầm đường lạc lối ngay từ điểm khởi đầu. Hơn nữa, sức sống của dân tộc này dựa vào họ.
Tôi bắt đầu hiểu được điều mà Phong lo lắng.
- Vậy di sản của thầy - tôi hỏi - nó có liên quan đến Tây Ninh?
- Nó nằm ở Tây Ninh. Nếu thầy không phản bội niềm tin của hội, thì nó vẫn còn nằm ở Tây Ninh.
- Và nếu chúng ta không tìm ra nó ở đó...
- Nghĩa rằng thầy chúng ta là... - Phong nghiêm mặt, giọng lạc đi hẳn - Một kẻ đốn mạt.
Đời tôi quen Phong nhiều năm, tôi chưa bao giờ nghe Phong dùng từ nặng lời như vậy, nhất là với thầy của mình. Phong đã rất khó khăn để đối diện niềm tin bị hủy hoại. Anh chọn con đường duy nhất: Chống lại nó.
Giọng nói của Phi phá tan bầu tĩnh lặng.
- Đến địa phận Tây Ninh rồi.
- Kiệt hiểu ý nghĩa trên tấm bản đồ này không?
- Vẫn chưa hiểu, còn Phong?
- Ký ức của Kiệt đã đánh mất một phần rồi. Giờ là mấy giờ rồi Phi nhỉ?
- Gần mười giờ tối.
- Hai anh chắc đã chuẩn bị chuyến đi đến Tây Ninh vào tối nay? - Phong nhìn cả hai người chúng tôi.
- Tôi sẵn sàng rồi, còn Phi?
- Cũng vậy.
- Chúng ta đi. - Phong nói và đôi mắt nhiều nghĩ ngợi.
***
Lên xe, Phong ngồi phía sau một mình, anh muốn như vậy, có thể anh cần nghĩ ngợi điều gì đó. Phi lái xe và tôi ngồi cạnh anh, để phá đi bầu không khí tĩnh lặng, tôi hỏi.
- Những đứa hôm trước đi cùng Trần Mạnh Khoa, anh có moi được thông tin nào từ chúng không?
- Không thưa anh, tôi xem chừng chúng chỉ là những tay sai được trả tiền. Cách nói chuyện lớ ngớ, chúng gần như không biết gì về hoạt động của Trần Mạnh Khoa.
- Lạ nhỉ?
- Lạ điều gì?
- Tôi gặp Trần Mạnh Khoa tối đó, tôi chỉ chú ý hai điều, chính hai điều đó khiến tôi gần như chắc chắn đó không phải Trần Mạnh Khoa.
- Tôi nghe ý kiến anh.
- Điều đầu tiên, Trần Mạnh Khoa không có thói quen làm việc nhóm, hắn cô đơn như ngôi sao lạc lõng giữa bầu trời đầu sao. Từ nhật ký của hắn và thói quen của hắn mà tôi và anh đều biết, họa hoằn lắm, hắn mới làm việc cùng một kẻ như tay sai của hắn, nhưng kẻ đó phải đắc lực chứ không bị thịt như đám vừa rồi.
- Đúng vậy. Còn điều thứ hai?
- Đôi mắt của Trần Mạnh Khoa lúc này rất lạ. Tôi không thể diễn tả cái lạ đó, đó là một đôi mắt không quen thuộc.
Từ băng ghế sau, giọng của Phong cất lên.
- Vì đó chưa bao giờ là Trần Mạnh Khoa, người đó chỉ có khuôn mặt của Trần Mạnh Khoa.
- Phong có ý kiến gì?
- Phong không ý kiến gì cả, nhưng giải phẩu thẩm mỹ để giống một người thì không khó, nếu có tiền.
Cả tôi và Phi đều ồ lên một tiếng, mọi thắc mắc đều được giải tỏa. Tôi gần như đồng ý ngay giả thuyết đó, chỉ có giả thuyết như vậy mới lý giải được vì sao Trần Mạnh Khoa mới có đôi mắt rất khác lạ. Nhưng...
- Giả thuyết này rất hợp lý - tôi nói - nhưng... lý do gì phải giải phẩu cho giống Trần Mạnh Khoa?
Phong ưu tư nhìn qua khung cửa kính xe, cơn mưa trái mùa lất phất nhẹ. Tôi gọi hai ba lần anh mới giật mình trở lại câu chuyện. Trả lời một cách bâng quơ, tôi biết Phong đang nghĩ về một điều gì đó mà chính anh cảm thấy khó nghĩ, hoặc... khó xử.
- Kiệt này, - Phong nhìn tôi - Phong hi vọng mình đoán lầm, nhưng nếu điều kiểm tra là đúng, có lẽ cái nhìn của chúng ta về thầy chúng ta sẽ thay đổi.
Tôi bắt đầu hiểu được nỗi ưu tư trong con người Phong. Với chúng tôi, tôi, Hải Nam, Hải Yến, Anh Tuấn, Thanh Phong và bây giờ là Vô Khuyết hẳn đều có một mức độ kính trọng với thầy mình, giáo sư Chúng. Thật ra, cho đến khi thầy qua đời, tôi biết rằng nhiều quan điểm của thầy đã không còn phù hợp với thời đại, nhất là về giáo dục. Nhưng suy cho cùng, thầy vẫn là một người thầy vĩ đại nhất đối với chúng tôi. Nếu có một điều gì đó làm ảnh hưởng đến hình ảnh của thầy, hẳn chúng tôi là người đau khổ nhất.
Có lẽ phải khó khăn lắm, Phong mới nói lên điều mình nghĩ.
- Có thể... thầy đã phản bội lại hội của chúng ta.
Tôi trở nên đăm chiêu, Phong nhìn thấy điều đó, anh nói tiếp.
- Từ lúc Vô Khuyết đến gặp Phong và muốn đưa Phong về, thật ra, Phong còn nhiều vướn bận tại Tây Tạng. Nếu không vì liên quan đến thầy, chắc chắn Phong không về. Nhưng Vô Khuyến đã đưa Phong quyển sách của Kiệt, quyển tiểu thuyết mà Kiệt viết cách đây nửa năm, Những ngày cuối tháng tư. Vừa đọc qua, Phong biết nó liên quan đến thầy chúng ta và Vô Khuyết đã sớm nhận ra sự liên quan đó.
- Kiệt thật sai lầm khi không sớm nhận ra nó có liên quan đến chúng ta.
- Lỗi không nằm ở Kiệt, mà ở thầy chúng ta. Kiệt đã không được biết một số thứ từ thầy. Lúc thầy còn sống, có lần, thầy đã nói với Phong, Kiệt sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hội và chọn con đường độc lập riêng cho mình.
- Thầy đã đoán đúng về Kiệt.
- Thật ra không khó đoán với tính tình của Kiệt từ nhỏ đã dứt khoát và quyết đoán. Thầy lo sợ rằng nền tảng bí mật của hội sẽ bị thất thoát ra ngoài, cái nhìn của thầy về hội còn rất bảo thủ. Thầy đã để lại hệ thống thẩm định và đánh giá năng lực con người lại, phòng hờ khi hội có bất trắc, dựa vào hệ thống đó, chúng ta có thể biết được thiên khiếu của một con người từ nhỏ, dựa trên DNA và đánh giá tính chất huyết thống ba thế hệ. Kiệt hẳn còn nhớ không vô cớ mà Kiệt và Anh Tuấn đều vào hội từ rất nhỏ, chúng ta đều được thẩm tra năng lực từ bé.
- Đó cũng chính là thứ mà Kiệt muốn biết, suốt nhiều năm nay, Kiệt nỗ lực tìm ra công thức đánh giá năng lực con người từ khi họ chưa phát triển, mà vẫn thất bại. Hệ thống của thầy cho đến giờ là hoàn mỹ nhất.
- Và chính sự hoàn mỹ của nó cũng chính là tai hại lớn. Khi đọc quyển tiểu thuyết của Kiệt, Phong biết được giáo sư Lâm đã có nó từ cách đây hơn mười mươi năm. Nếu tính từ lúc ông ta bắt đầu đào luyện Trần Mạnh Khoa, Lý Thời Nhiên và cả Hoàng Minh Tuấn. Vấn đề đặt ra, sao giáo sư Lâm lại có được nó?
Nghe Phong nói đến đó tôi bỗng giật mình, tôi chưa hề nghĩ đến điều này. Phong nói tiếp.
- Có hai giả thuyết: Một, bằng cách nào đó giáo sư Lâm đã có được hệ thống tìm ra nhân tài; hai, thầy chúng ta đã đưa nó cho ông ta. Vì lý do thứ hai, nên Phong phải về Việt Nam, bằng mọi cách phải lấy lại hệ thống đó, nếu không, những nhân tài của Việt Nam sẽ lầm đường lạc lối ngay từ điểm khởi đầu. Hơn nữa, sức sống của dân tộc này dựa vào họ.
Tôi bắt đầu hiểu được điều mà Phong lo lắng.
- Vậy di sản của thầy - tôi hỏi - nó có liên quan đến Tây Ninh?
- Nó nằm ở Tây Ninh. Nếu thầy không phản bội niềm tin của hội, thì nó vẫn còn nằm ở Tây Ninh.
- Và nếu chúng ta không tìm ra nó ở đó...
- Nghĩa rằng thầy chúng ta là... - Phong nghiêm mặt, giọng lạc đi hẳn - Một kẻ đốn mạt.
Đời tôi quen Phong nhiều năm, tôi chưa bao giờ nghe Phong dùng từ nặng lời như vậy, nhất là với thầy của mình. Phong đã rất khó khăn để đối diện niềm tin bị hủy hoại. Anh chọn con đường duy nhất: Chống lại nó.
Giọng nói của Phi phá tan bầu tĩnh lặng.
- Đến địa phận Tây Ninh rồi.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook