• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

Chương 16. PARIS (P2)

Sân bay Charles-de-Gaulle đón anh bằng khí lạnh mùa Đông, bằng sự nhộn nhịp của kỳ giáng sinh sắp đến, ở đâu anh cũng thấy nước mắt người thân, họ ôm chầm lấy nhau trong kỳ lễ lớn nhất năm. Anh xem đồng hồ, chuyến bay trễ hơn mười phút so với dự định, anh thẳng ra cổng. Một vóc người cao thẳng trong chiếc áo măng-tô, mái tóc bồng bềnh theo gió, khuôn mặt sắc lạnh và đôi mắt u sầu. Vô Thường đứng trước mặt anh.

"Anh bị trễ khi quá cảnh tại Dubai?" Vô Thường hỏi.

"Đúng vậy, anh chờ lâu chưa?"

"Vừa kịp lúc. Tôi có nhận được email của anh Kiệt, nhưng không thể gọi điện cho anh ấy, anh đã tắt điện thoại. Phi, anh cần nghỉ ngơi không?"

"Tôi cần thay quần áo cho phù hợp thời tiết, năm nay Paris không có tuyết anh nhỉ?"

"Nhưng bão tuyết lòng người thì có. Xe tôi ở phía kia, mời anh."

Trên xe, Phi cố bắt chuyện với Vô Thường, hai người đã là bạn của nhau nhưng rất ít khi anh có thể bắt chuyện với Vô Thường. Vô Thường vốn ít nói, hay kiệm lời, và chỉ trả lời khi thật cần thiết.

"Để tôi tóm tắt những gì xảy ra tại Việt Nam."

"Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ mình có nhiều thông tin hơn anh. Tôi theo dõi facebook Vô Danh mỗi ngày, nếu loại bỏ những yếu tố thuộc về văn học thì tôi biết điều gì đang xảy ra."

"Đây là bức thư mà anh Kiệt nhờ tôi gửi cho anh."

"Phiền anh đọc nó lên."

"La devise "Liberté, Égalité, Fraternité" figure dans la contitution de la conscience, de la votre, de la ma et de la République Française.

Hãy đến với Tuấn với cách gọi của anh, hay Vô Thường với cách gọi của chúng tôi. Một người anh em của tôi, người hiện thân của trí tuệ và sự lãnh đạm vô cùng, hãy nói với Tuấn, trái tim tôi sẽ tan nát nếu anh ấy quên đi một phần Việt Nam tại Pháp quốc."

"Anh ấy lo xa, anh ấy vẫn sợ rằng tôi từ chối giúp đỡ anh."

"Anh ấy đoán sai về anh."

"Không, phần lớn là đúng, đặc biệt là liên quan đến thầy. Mỗi chúng tôi có một bản năng bảo vệ thầy mình khỏi sự tò mò của người ngoài, nhưng lần này liên quan đến hội, tôi không thể đứng ngoài cuộc chơi. Chúa sẽ không tha lỗi cho tôi nếu tôi từ chối anh ấy."

"Vậy vật đó được cất giấu tại Pháp?"

"Vâng, chính Vô Danh đã tìm ra nó ngay tại Pháp, và chính anh cũng cất giấu nó. Tôi không rõ nó nằm ở đâu, nhưng chúng ta sớm tìm ra nó miễn ngày nào Vô Danh vẫn còn những thói quen cũ."

"Thói quen cũ?"

"Một phản xạ tự nhiên của những thiên tài. Tới nhà tôi rồi, anh muốn có thời gian riêng tư của mình trong bao lâu?"

"Tôi chỉ cần ba mươi phút."

"Tôi sẽ chờ anh ở phòng khách, tôi nhờ chị quản gia soạn cho anh một phòng phía tay phải hành lang, anh thích có cửa sổ hướng ra vườn. Anh có muốn dùng bữa không?"

"Cảm ơn anh, tôi cần làm việc càng sớm càng tốt."

"Tốt thôi, mời anh vào nhà."

"Đây là... tuyệt vời, đây là bức tranh của..."

"Vincent van Gogh."

"Tôi chưa từng thấy bức tranh này bao giờ."

"Nó là một bản nháp của ông ấy khi còn trị bệnh tại nhà thương Saint-Paul-de-Mausole."

"Bệnh viện tâm thần."

"Nó thuộc về tài sản của Vô Danh, tôi là người giữ giúp. Anh ấy đã giúp đỡ một quý tộc Pháp, và đó là món quà duy nhất mà anh ấy lấy xem như tiền công."

"Tuyệt vời!"

"Nhà quý tộc đó xem đây là bức tranh nguệch ngoạc của một kẻ học đòi làm van Gogh. Trừ Vô Danh."

"Trước khi sang đây, anh Kiệt nói với tôi hãy chú ý phòng khách của anh, tại sao anh lại treo những bức tranh có hoạ tiết này? Bức này theo tỉ lệ vàng, bức này đơn giản chỉ một vòng tròn nội tiếp hình vuông, bức này vẽ những con thỏ nằm trong chuồng, hình như là..,"

"Những chú thỏ trong chuồng ám chỉ dãy số Phibonaci. Tất cả là của Vô Danh, anh ấy thường tự ghi nhớ những thứ sợ rằng quên đi, bằng cách nhắc nhở nó trên tường. Nó là những mã số password nhiều thứ của anh, và của tôi."

"Hai anh thật đặc biệt."

"Đó là với con mắt người ngoài."

"Anh chờ tôi ba mươi phút."

"Không, anh chỉ còn mười chín phút."

Phi bật cười, Vô Thường thì không. Anh nhìn vào những bức tranh mà Vô Danh để lại cho anh, trên tường, một chuỗi cảm xúc hỗn độn trong anh. Anh nhìn thấy một con người thuộc về quá khứ, một nỗi niềm khao khát trở lại ký ức đó. Anh rút trong túi áo một quyển sổ tay nhỏ, ghi dăm chữ lên, "Ký ức là thứ chôn nhưng không bao giờ chết." Cất nó vào túi áo, anh vẫn không thôi nhìn bức tranh trên tường, những kỷ vật về Vô Danh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom