• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

Chương 17. HÀ NỘI (P4)

"Căn phòng này vẫn như xưa, vẫn như mười năm trước. Ôi, mùi gỗ của nó, anh đã đánh vecni lại cho nó. Còn nơi đây, vết sờn của ghế vẫn còn in hằn trên sàn, những kệ sách ăn mòn theo năm tháng, những tiếng kêu, tôi có thể nghe rõ những tiếng kêu từ trang sách, nó là tiếng vọng âm thầm từ mặt đất ngàn năm."

"Anh đã chịu nhiều mệt mỏi, hãy ngồi xuống đây để tôi xem có thể giúp được gì cho anh."

"Anh hãy nói cho tôi biết những nghiên cứu về con người của anh suốt mười năm nay, bác sĩ ạ."

"Chúng ta đang khảo sát trình độ lẫn nhau? Anh là bệnh nhân của tôi hay tôi là bệnh nhân của anh?"

"Đời tôi phạm hai sai lầm lớn, trong đó có việc là bệnh nhân của anh, đặc biệt là khía cạnh tâm thần học. Anh có hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực tâm lý và phân tâm học, anh đã đi sâu vào tâm hồn của tôi khi nó vừa chớm nở, tôi không chắc rằng những vết hằn tội lỗi là do chính mình gây ra mà không phải từ anh."

"Anh là bệnh nhân đặc biệt nhất của tôi suốt cuộc đời hành nghề. Anh có kiến thức về phân tâm học sâu sắc hơn tôi, và thành thật với anh, tôi luôn cảm thấy mình kém sâu sắc so với anh. Anh hiểu biết về thế giới nội tâm của mình nhiều hơn những gì tôi có thể phán đoán về anh."

"Vậy ư?"

"Vâng, đầu óc anh phức tạp hơn những đầu óc phức tạp nhất mà tôi từng nghiên cứu."

"Có nghĩa rằng tôi phù hợp với tội ác hơn là những điều lương thiện?"

"Anh đã từng manh nha tội ác trong đầu?"

"Tôi nghĩ anh hiểu rõ điều đó hơn tôi, bác sĩ ạ."

"Tôi lắng nghe ý kiến của anh."

"Trên thế giới chỉ có bốn người nghiên cứu về gene tội ác, anh là một trong bốn người đó. Tôi thắc mắc anh đã từng thực nghiệm điều đó trên cơ thể người chưa?"

"Anh ví dụ xem."

"Thuật thôi miên, hoặc thôi miên người khác trở thành trạng thái tự thôi miên."

"Tôi nghĩ nhà văn như anh làm tốt điều đó hơn tôi, thứ ngôn ngữ mà các anh tạo ra đã gây xung động trên não bộ, từng con chữ mà các anh tạo ra khiến nhiều kẻ trở nên điên loạn, chúng có những điều huyễn tưởng trong đầu và lao vào huyễn tưởng đó."

"Nhưng ít nhất nó chỉ khai phá giới hạn tâm hồn, nó khác với gợi ý về tội ác. Tôi cần biết về anh, bác sĩ."

"Làm cách nào để tôi có thể chiều lòng anh lúc này? Vô Danh."

"Hãy ngồi xuống đây, để tôi nhìn thấy anh, nhìn thấy đôi mắt của anh."

"Tôi vẫn nhìn đôi mắt của anh như cách anh đang nhìn tôi."

"Không, không. Đó là đôi mắt mà anh muốn tôi nhìn, không phải là đôi mắt mà tôi cần nhìn, đó là cánh cửa giả tạo để đánh lạc đi góc nhìn về tâm hồn."

"Rất thú vị."

"Ôi, tôi đã thấy ánh mắt lạnh lùng của hàng trăm kẻ sát nhân, nhưng chưa một ánh mắt nào điềm tĩnh và lãnh đạm như của anh."

"Còn tôi thì nhìn thấy sự mệt mỏi đến tuyệt vọng của anh, hãy thả lỏng cơ thể của mình ra, để tôi giúp đỡ anh."

"Cách đây bốn năm, trong một vụ án tại Hà Nội, hiện trường vụ án người ta bỏ sót một thứ, anh biết gì không?"

"Tôi lắng nghe."

"Một quyển sách mờ nhạt trong hàng quyển sách khác, một quyển sách chỉ photo và không đáng được chú ý. Nhưng tôi chú ý nó ngay khi bước vào hiện trường."

"Lý do."

"Nó quá trang trọng so với vị trí của nó. Nơi nó nằm trên kệ, độc lập và cô đơn, không một quyển sách nào nằm cạnh nó. Nó quyến rũ tôi đến mức tôi nghĩ rằng nó đặt ở đó là để cho tôi, tôi bước đến như lời mời gọi, một quyển sách học thuật mà ngôn ngữ quen thuộc. Quyển sách của anh."

"À, tôi có thể đoán được nội dung của nó."

"Gene tội ác."

"Vụ sát nhân cầu Long Biên."

"Ai có thể ngờ nổi một kẻ du thủ du thực, lưu manh, lại có nhiều sách trong căn nhà như vậy. Tôi thì không ngờ hắn lại đọc quyển sách mà không hề có trên thị trường, một quyển sách dẫn đường vào tội ác, viết bởi lời văn say mê và quyến rũ."

"Đôi lúc tôi chấp nhận rằng mình có ảnh hưởng bởi anh."

"Một nghiên cứu phả hệ về tội ác, thật tuyệt vời. Anh đã nghiên cứu ra được có những tâm hồn luôn chịu sự kích động về bạo lực hơn những tâm hồn khác, chúng là những tội phạm bẩm sinh được lưu giữ trong gene, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng, khi nào thì gene này sẽ bộc phát? Nghiên cứu chỉ ra, môi trường tích cực sẽ giúp chìm lắng gene tội ác xuống, người ta biết cách kiềm chế hành vi tiêu cực của mình, còn ngược lại, cách tốt nhất để tội ác hình thành là kích thích nó."

"Đó là nghiên cứu mà phần lớn người ta có thể biết trước kết quả."

"Nhưng nghiên cứu của anh thì đặc biệt hơn, bác sĩ à."

"Thật vinh dự khi nghe anh nói vậy."

"Nghiên cứu của anh chỉ ra cách hình thành nên tội ác, nuôi dưỡng nó và phát tán nó."

"Đó là suy đoán của anh."

"Anh nghiên cứu sâu sắc về môi trường để kích thích một con người, môi trường đó dẫn dụ người ta đến tội ác một cách vô thức."

"Đó là một nghiên cứu thuần tuý về khoa học. Tội ác chỉ là đối tượng của nghiên cứu."

"Đúng, tôi đã từng nghĩ như anh, nhưng cho đến khi tôi nhìn lại vấn đề. Nếu nghiên cứu này phục vụ cho một mục đích khác thì sao?"

"Giáo sư Lâm."

"Làm cách nào mà tài liệu nghiên cứu của anh lọt ra bên ngoài?"

"Có nhiều cách, nhưng hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của tôi."

"Anh quen biết giáo sư Lâm lâu chưa?"

"Chưa. Tôi chỉ biết vụ án qua lời kể của anh. Khéo léo gạn lọc thông tin, tôi biết mình cần tin những gì."

"Đầu óc anh không chỉ phức tạp mà còn phi thường."

"Đó là cách mà hội chúng ta thành lập, đúng không?"

"Nhưng nếu như tôi nghi ngờ mục đích mà anh nghiên cứu. Anh muốn làm gì tôi!"

"Đừng căng thẳng quá Vô Danh, tôi cần giúp anh thư giãn, anh đã đi quá xa với trí tưởng tượng của mình. Anh bắt đầu ngờ vực mọi thứ, điều này khiến anh phạm sai lầm. Hãy để tôi giúp anh thư giãn."

"Thật ư?"

"Tôi là thầy thuốc của anh từ khi anh còn rất nhỏ, Vô Danh thân mến."

"Và cũng là bác sĩ của thầy tôi."

"Đó là một vinh dự của tôi."

"Xin lỗi, tôi đi xa quá, tôi đang không kiểm soát được hành vi của mình."

"Hãy nhắm mắt và hít thật sâu, thả lỏng người ra, tôi sẽ đưa giấy và bút lên tay của anh, vẽ bất kỳ những gì anh cảm nhận trong cơ thể mình, được chứ?"

***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom