Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Vẻ ngoài và học lực của cô đều không thua chị mình, cô còn cảm thấy bản thân mình trong sạch, tại sao chị cô có thể sinh con cho Lăng Diệu, cô lại bị Lăng Diệu đẩy ra khỏi thành phố A. Cô cảm thấy không can tâm, lại không biết làm thế nào, cho đến sau này khi chị cô mất đi, cô mới phát hiện ra một bước ngoặt chuyển mình, cô muốn đoạt lấy, giẫm đạp lên cốt nhục của chị cô mà leo lên”.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bị nói trúng nỗi đau, Lâm Dĩ Thuần bóp chặt nắm tay: “Vậy thì sao, tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân, muốn sống một cuộc đời tốt hơn thì sai sao?” “Nhưng sự cố gắng của là làm hại đến người khác, cô không có một chút áy náy sao? Lăng Niệm Sơ còn nhỏ như vậy, mỗi ngày cô đều truyền cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa vậy?”
Lê Hân Dư luôn tin chắc rằng, con người lúc ban sơ, bản tính luôn lương thiện.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trẻ nhỏ là đơn thuần nhất, mọi người dạy dỗ như thế nào, chúng sẽ trưởng thành như thế. Nó không thể vô duyên vô cớ mà có lòng căm hận lớn như vậy với bản thân, thậm chí nếu có, chẳng qua cũng là việc khóc lóc làm loạn đôi câu.
Nhưng Lăng Niệm Sơ lại hận không thể đưa cô vào chỗ chết, nếu như nói rằng sau lưng không có người xúi bẩy, cô không tin.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuần ngụy biện cho bản thân: “Chị tôi đã chết rồi, lẽ nào Niệm Sơ không nên báo thù cho mẹ nó sao, nếu như không phải bởi vì cô chiếm lấy vị trí của chị tôi, bây giờ Niệm Sơ cũng sẽ không là cô nhi". “Lâm Dĩ Thuần, tôi không phải là kẻ ngốc, chuyện năm đó rốt cuộc tình hình như thế nào, chỉ có bản thân chị cô biết. Với tính cách của Lăng Diệu, nếu như thật sự muốn kết hôn với cô ta, cho dù không có tôi thì anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh cô ta!” Lê Hân Dư rất thông minh nắm được sơ hở trong lời nói của cô ta: “Niệm Sơ đã hơn bốn tuổi rồi. Tôi kết hôn với Lăng Diệu mới được hơn ba năm, nếu như Lăng Diệu thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy với chị cô thì sớm đã đem cô ta và đứa con trở về nhà họ Lăng rồi, cũng sẽ không kéo dài đến lúc này để cô đưa Lăng Niệm Sơ trở về”. “Chỉ có một khả năng, chị của cô có thai là ngoài ý muốn, Lăng Diệu không biết, là chị cô đã lén lút sinh đứa trẻ ra”. Lê Hân Dư dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: "Cô vốn dĩ không quan tâm đến chị cô và Lăng Niệm Sơ, cô chỉ muốn mượn Lăng Niệm Sơ để tiếp cận nhà họ Lăng mà thôi”.
Từng chữ Lê Hân Dư nói không sai, Lâm Dĩ Thuần hoàn toàn không bình tĩnh được, ngũ quan xinh đẹp có chút méo mó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không sai, vẻ đẹp của Lâm Dĩ Thuần thật sự không thua chị gái cô ta chút nào.
Cô ta giống với chị gái mình, có cảm giác dịu dàng của con gái xinh đẹp của gia đình bình thường, nhìn thì nhỏ bé yếu đuối, dường như là tính tình ôn hoà, nhìn thấy là một gương mặt tuyệt đối không hại người. Cập nhật* nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng cũng chính gương mặt như vậy mới dễ lừa gạt người ta nhất.
Ngay từ đầu Lâm Dĩ Thuần đã có một suy nghĩ không nên có đối với Lăng Diệu, thậm chí biết Lăng Diệu đã kết hôn rồi cũng vẫn thản nhiên mà tiếp nhận câu nói đùa cợt vợ bé của chủ tịch Lăng, thật sự trong lòng cô ta không phản đối chút nào, thậm chí còn có chút mong đợi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng lúc đó trong tay Lâm Dĩ Thuần không có con át chủ bài Lăng Niệm Sơ, cô ta biết mình không có cơ hội thắng nhưng cũng muốn tiếp tục ở lại Lăng Thị
Vì vậy Lâm Dĩ Thuần đã ngụy trang mình rất tốt, người ngoài nhìn vào, cô ta chỉ có vẻ đơn giản thuần khiết, không có tâm kế.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi bị đuổi khỏi tập đoàn Lăng Thị, Lâm Dĩ Thuần rơi vào bước đường cùng mới từng chút một lộ ra bản tính của mình.
Bản tính của cô ta là tham lam và ích kỉ, sự dịu dàng tốt bụng của lúc ban đầu chẳng qua chỉ là vẻ ngụy trang để bảo vệ bản thân, để giành lấy sự đồng cảm và yêu thích của người khác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sự giả tạo bị lột bỏ, Lâm Dĩ Thuần chỉ có thể tìm phương tiện khác để tìm đường sống cho bản thân.
Rơi vào bước đường cùng, lúc trở về trấn nhỏ ở quê nhà, Lâm Dĩ Thuần cũng đã nghĩ thôi bỏ đi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng ông Trời đã cho cô ta cơ hội, để cô ta phát hiện ra bí mật của chị mình.
**********
“Vẻ ngoài và học lực của cô đều không thua chị mình, cô còn cảm thấy bản thân mình trong sạch, tại sao chị cô có thể sinh con cho Lăng Diệu, cô lại bị Lăng Diệu đẩy ra khỏi thành phố A. Cô cảm thấy không can tâm, lại không biết làm thế nào, cho đến sau này khi chị cô mất đi, cô mới phát hiện ra một bước ngoặt chuyển mình, cô muốn đoạt lấy, giẫm đạp lên cốt nhục của chị cô mà leo lên”.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bị nói trúng nỗi đau, Lâm Dĩ Thuần bóp chặt nắm tay: “Vậy thì sao, tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân, muốn sống một cuộc đời tốt hơn thì sai sao?” “Nhưng sự cố gắng của là làm hại đến người khác, cô không có một chút áy náy sao? Lăng Niệm Sơ còn nhỏ như vậy, mỗi ngày cô đều truyền cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa vậy?”
Lê Hân Dư luôn tin chắc rằng, con người lúc ban sơ, bản tính luôn lương thiện.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trẻ nhỏ là đơn thuần nhất, mọi người dạy dỗ như thế nào, chúng sẽ trưởng thành như thế. Nó không thể vô duyên vô cớ mà có lòng căm hận lớn như vậy với bản thân, thậm chí nếu có, chẳng qua cũng là việc khóc lóc làm loạn đôi câu.
Nhưng Lăng Niệm Sơ lại hận không thể đưa cô vào chỗ chết, nếu như nói rằng sau lưng không có người xúi bẩy, cô không tin.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuần ngụy biện cho bản thân: “Chị tôi đã chết rồi, lẽ nào Niệm Sơ không nên báo thù cho mẹ nó sao, nếu như không phải bởi vì cô chiếm lấy vị trí của chị tôi, bây giờ Niệm Sơ cũng sẽ không là cô nhi". “Lâm Dĩ Thuần, tôi không phải là kẻ ngốc, chuyện năm đó rốt cuộc tình hình như thế nào, chỉ có bản thân chị cô biết. Với tính cách của Lăng Diệu, nếu như thật sự muốn kết hôn với cô ta, cho dù không có tôi thì anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh cô ta!” Lê Hân Dư rất thông minh nắm được sơ hở trong lời nói của cô ta: “Niệm Sơ đã hơn bốn tuổi rồi. Tôi kết hôn với Lăng Diệu mới được hơn ba năm, nếu như Lăng Diệu thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy với chị cô thì sớm đã đem cô ta và đứa con trở về nhà họ Lăng rồi, cũng sẽ không kéo dài đến lúc này để cô đưa Lăng Niệm Sơ trở về”. “Chỉ có một khả năng, chị của cô có thai là ngoài ý muốn, Lăng Diệu không biết, là chị cô đã lén lút sinh đứa trẻ ra”. Lê Hân Dư dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: "Cô vốn dĩ không quan tâm đến chị cô và Lăng Niệm Sơ, cô chỉ muốn mượn Lăng Niệm Sơ để tiếp cận nhà họ Lăng mà thôi”.
Từng chữ Lê Hân Dư nói không sai, Lâm Dĩ Thuần hoàn toàn không bình tĩnh được, ngũ quan xinh đẹp có chút méo mó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không sai, vẻ đẹp của Lâm Dĩ Thuần thật sự không thua chị gái cô ta chút nào.
Cô ta giống với chị gái mình, có cảm giác dịu dàng của con gái xinh đẹp của gia đình bình thường, nhìn thì nhỏ bé yếu đuối, dường như là tính tình ôn hoà, nhìn thấy là một gương mặt tuyệt đối không hại người. Cập nhật* nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng cũng chính gương mặt như vậy mới dễ lừa gạt người ta nhất.
Ngay từ đầu Lâm Dĩ Thuần đã có một suy nghĩ không nên có đối với Lăng Diệu, thậm chí biết Lăng Diệu đã kết hôn rồi cũng vẫn thản nhiên mà tiếp nhận câu nói đùa cợt vợ bé của chủ tịch Lăng, thật sự trong lòng cô ta không phản đối chút nào, thậm chí còn có chút mong đợi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng lúc đó trong tay Lâm Dĩ Thuần không có con át chủ bài Lăng Niệm Sơ, cô ta biết mình không có cơ hội thắng nhưng cũng muốn tiếp tục ở lại Lăng Thị
Vì vậy Lâm Dĩ Thuần đã ngụy trang mình rất tốt, người ngoài nhìn vào, cô ta chỉ có vẻ đơn giản thuần khiết, không có tâm kế.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi bị đuổi khỏi tập đoàn Lăng Thị, Lâm Dĩ Thuần rơi vào bước đường cùng mới từng chút một lộ ra bản tính của mình.
Bản tính của cô ta là tham lam và ích kỉ, sự dịu dàng tốt bụng của lúc ban đầu chẳng qua chỉ là vẻ ngụy trang để bảo vệ bản thân, để giành lấy sự đồng cảm và yêu thích của người khác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sự giả tạo bị lột bỏ, Lâm Dĩ Thuần chỉ có thể tìm phương tiện khác để tìm đường sống cho bản thân.
Rơi vào bước đường cùng, lúc trở về trấn nhỏ ở quê nhà, Lâm Dĩ Thuần cũng đã nghĩ thôi bỏ đi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng ông Trời đã cho cô ta cơ hội, để cô ta phát hiện ra bí mật của chị mình.
Bình luận facebook