Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 425
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nếu chị gái đã mất rồi, tại sao cô ta không thể lợi dụng cơ hội này để bản thân leo cao hơn?
Lúc ban đầu Lê Hân Dư làm nhục bản thân cô ta như nào, cô ta cũng nhất định phải khiến cô nhục nhã như vậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng mà không ngờ vốn dĩ cô ta đã rất thuận lợi giành được sự tín nhiệm của Hách Ảnh, nhưng Lăng Diệu với Lê Hân Dư vẫn luôn ra bài không theo lý thường tình.
Lăng Diệu thích Lê Hân Dư như vậy, thậm chí tình nguyện tranh cãi với Hách Ánh vì Lê Hân Du.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tất cả mọi người đều biết Lăng Diệu phóng khoáng tự do nhưng anh là người con hiếu thảo, đối với bố mẹ hầu như bảo sao nghe vậy, nếu không thì ban đầu cũng sẽ không vì vậy mà kết hôn với Lê Hân Dư.
Nhưng bây giờ Lăng Diệu lại cãi Hách Ánh vì Lê Hân Dư, hơn nữa cũng không hề nhún nhường.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lăng Diệu đã kiểm tra lại camera giám sát của bệnh viện, mặc dù quay không rõ nhưng cũng có thể thấy Lăng Niệm Sơ ra tay với Lê Hân Dư, cô ta chỉ đứng kế bên xem náo nhiệt.
Thái độ của Hách Ánh đối với cô ta lập tức thay đổi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hách Ảnh thích cô ta, cũng chỉ bởi vì con người dịu dàng ngoan ngoãn, Lâm Dĩ Thuần bị Hách Ảnh nhìn rõ mưu tính của mình tức khắc gạt sang một bên không được khoản đãi nữa.
Ngày hôm đó Lăng Diệu bắt cô ta tự vả ba mươi cái bạt tai, không dễ gì mặt cô ta mới giảm sưng, thế nhưng Lăng Diệu lại muốn đuổi cô ta ra khỏi thành phố A.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lăng Diệu nói nếu như lần này cô ta còn không đi, sau này cô ta đừng mong có thể đứng được nữa.
Đây có nghĩa là đánh gãy chân cô ta.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nếu như không phải Lăng Niệm Sơ ôm lấy chân cô ta khóc, Hách Ánh không đành lòng mới tha cho cô ta một mạng, để cô ta ở cùng với Lăng Niệm Sơ mấy ngày, sợ rằng bây giờ cô ta sớm đã không còn ở thành phố A.
Nhưng thời gian mấy ngày cuối cùng sẽ qua đi mà thôi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lâm Dĩ Thuần không cam lòng, dựa vào cái gì mà mình đi, không có được cái gì như vậy?
Trong thời gian mấy ngày cuối cùng, cô ta báo thù lại từng chút, lúc đầu mình bị đuổi ra khỏi tập đoàn Lăng Thị khốn khổ thế nào, mình phải khiến Lê Hân Dư đau khổ bấy nhiêu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng mà Lê Hân Dư lại không trúng kể.
Lê Hân Dư, cô đừng đắc ý quá sớm!” Lâm Dĩ Thuần nghiến răng một cách căm hận: “Cứ cho là tôi không làm gì, đứa con trong bụng cô cũng không chắc giữ lại được”.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời nói của Lâm Dĩ Thuần quá sắc bén, trái tim Lê Hân Dư bị đâm lấy, lòng ngực của cô nhấp nhô dữ dội: “Lâm Dĩ Thuần, cút ra ngoài". “Nếu như tôi không đi thì sao? Cơ thể cô bây giờ, có thể xuống giường đuổi tôi đi sao?” “Lâm Dĩ Thuần, làm người vẫn nên phải có chút thể diện mới tốt”.
Lâm Dĩ Thuần vốn không nghe những lời này, cô ta đứng bên giường Lê Hân Dư lạnh lùng cười, chỉ tiếc không thể khiến cô bị sảy thai vì tức giận, còn lâu cô ta mới đi. Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуeлАРР.cом
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lê Hân Dư nhắm mắt lại, không nhìn mặt Lâm Dĩ Thuần, cố gắng để bản thân bình lặng lại.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại không để có yên tĩnh, không ngừng châm biếm, nói những chuyện gì đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cuối cùng y tá cũng đi đến, ngây người ra khi nhìn thấy Lâm Dĩ Thuần: “Cô Lâm, sao cô lại ở trong đây, chủ tịch Lăng đã dặn không cho phép cô đến gần phòng bệnh của thiếu phu nhân”.
Lâm Dĩ Thuần nhìn thấy y tá đi đến, lập tức thu lại nét mặt khó coi: “Tôi đến thăm thiếu phu nhân”. “Cô mau đi đi, nếu như chủ tịch Lăng biết, cô sẽ không có kết quả tốt đâu”. Mặc dù y tá trên miệng kêu cô nhưng cũng đều không có một chút tôn trọng nào.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Toàn bộ người trong bệnh viện đều biết Lâm Dĩ Thuần tự tát mình ba mươi cái bạt tai, vô cùng thể thảm.
Lâm Dĩ Thuần cắn răng đầy căm hận, kìm nén cơn thịnh nộ, nhìn cô y tá cười: "Vậy thì tôi sẽ đi ngay đây”.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cô y tá cũng không quan tâm đến cô ta, quay sang hỏi thăm tình trạng của Lê Hân Dư: “Thiếu phu nhân, nước thuốc hôm nay của cô truyền cũng gần hết rồi, có muốn ngồi dậy nghỉ ngơi chút không?” “Làm phiền rồi” "Không phiên, đây là trách nhiệm công việc của tôi”.
Lê Hân Dư buồn bực trong lòng, ngồi dậy thở nhẹ nhàng chút một.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
**********
Chương 425
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nếu chị gái đã mất rồi, tại sao cô ta không thể lợi dụng cơ hội này để bản thân leo cao hơn?
Lúc ban đầu Lê Hân Dư làm nhục bản thân cô ta như nào, cô ta cũng nhất định phải khiến cô nhục nhã như vậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng mà không ngờ vốn dĩ cô ta đã rất thuận lợi giành được sự tín nhiệm của Hách Ảnh, nhưng Lăng Diệu với Lê Hân Dư vẫn luôn ra bài không theo lý thường tình.
Lăng Diệu thích Lê Hân Dư như vậy, thậm chí tình nguyện tranh cãi với Hách Ánh vì Lê Hân Du.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tất cả mọi người đều biết Lăng Diệu phóng khoáng tự do nhưng anh là người con hiếu thảo, đối với bố mẹ hầu như bảo sao nghe vậy, nếu không thì ban đầu cũng sẽ không vì vậy mà kết hôn với Lê Hân Dư.
Nhưng bây giờ Lăng Diệu lại cãi Hách Ánh vì Lê Hân Dư, hơn nữa cũng không hề nhún nhường.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lăng Diệu đã kiểm tra lại camera giám sát của bệnh viện, mặc dù quay không rõ nhưng cũng có thể thấy Lăng Niệm Sơ ra tay với Lê Hân Dư, cô ta chỉ đứng kế bên xem náo nhiệt.
Thái độ của Hách Ánh đối với cô ta lập tức thay đổi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hách Ảnh thích cô ta, cũng chỉ bởi vì con người dịu dàng ngoan ngoãn, Lâm Dĩ Thuần bị Hách Ảnh nhìn rõ mưu tính của mình tức khắc gạt sang một bên không được khoản đãi nữa.
Ngày hôm đó Lăng Diệu bắt cô ta tự vả ba mươi cái bạt tai, không dễ gì mặt cô ta mới giảm sưng, thế nhưng Lăng Diệu lại muốn đuổi cô ta ra khỏi thành phố A.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lăng Diệu nói nếu như lần này cô ta còn không đi, sau này cô ta đừng mong có thể đứng được nữa.
Đây có nghĩa là đánh gãy chân cô ta.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nếu như không phải Lăng Niệm Sơ ôm lấy chân cô ta khóc, Hách Ánh không đành lòng mới tha cho cô ta một mạng, để cô ta ở cùng với Lăng Niệm Sơ mấy ngày, sợ rằng bây giờ cô ta sớm đã không còn ở thành phố A.
Nhưng thời gian mấy ngày cuối cùng sẽ qua đi mà thôi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lâm Dĩ Thuần không cam lòng, dựa vào cái gì mà mình đi, không có được cái gì như vậy?
Trong thời gian mấy ngày cuối cùng, cô ta báo thù lại từng chút, lúc đầu mình bị đuổi ra khỏi tập đoàn Lăng Thị khốn khổ thế nào, mình phải khiến Lê Hân Dư đau khổ bấy nhiêu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng mà Lê Hân Dư lại không trúng kể.
Lê Hân Dư, cô đừng đắc ý quá sớm!” Lâm Dĩ Thuần nghiến răng một cách căm hận: “Cứ cho là tôi không làm gì, đứa con trong bụng cô cũng không chắc giữ lại được”.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời nói của Lâm Dĩ Thuần quá sắc bén, trái tim Lê Hân Dư bị đâm lấy, lòng ngực của cô nhấp nhô dữ dội: “Lâm Dĩ Thuần, cút ra ngoài". “Nếu như tôi không đi thì sao? Cơ thể cô bây giờ, có thể xuống giường đuổi tôi đi sao?” “Lâm Dĩ Thuần, làm người vẫn nên phải có chút thể diện mới tốt”.
Lâm Dĩ Thuần vốn không nghe những lời này, cô ta đứng bên giường Lê Hân Dư lạnh lùng cười, chỉ tiếc không thể khiến cô bị sảy thai vì tức giận, còn lâu cô ta mới đi. Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуeлАРР.cом
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lê Hân Dư nhắm mắt lại, không nhìn mặt Lâm Dĩ Thuần, cố gắng để bản thân bình lặng lại.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại không để có yên tĩnh, không ngừng châm biếm, nói những chuyện gì đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cuối cùng y tá cũng đi đến, ngây người ra khi nhìn thấy Lâm Dĩ Thuần: “Cô Lâm, sao cô lại ở trong đây, chủ tịch Lăng đã dặn không cho phép cô đến gần phòng bệnh của thiếu phu nhân”.
Lâm Dĩ Thuần nhìn thấy y tá đi đến, lập tức thu lại nét mặt khó coi: “Tôi đến thăm thiếu phu nhân”. “Cô mau đi đi, nếu như chủ tịch Lăng biết, cô sẽ không có kết quả tốt đâu”. Mặc dù y tá trên miệng kêu cô nhưng cũng đều không có một chút tôn trọng nào.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Toàn bộ người trong bệnh viện đều biết Lâm Dĩ Thuần tự tát mình ba mươi cái bạt tai, vô cùng thể thảm.
Lâm Dĩ Thuần cắn răng đầy căm hận, kìm nén cơn thịnh nộ, nhìn cô y tá cười: "Vậy thì tôi sẽ đi ngay đây”.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cô y tá cũng không quan tâm đến cô ta, quay sang hỏi thăm tình trạng của Lê Hân Dư: “Thiếu phu nhân, nước thuốc hôm nay của cô truyền cũng gần hết rồi, có muốn ngồi dậy nghỉ ngơi chút không?” “Làm phiền rồi” "Không phiên, đây là trách nhiệm công việc của tôi”.
Lê Hân Dư buồn bực trong lòng, ngồi dậy thở nhẹ nhàng chút một.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bình luận facebook