14.
Lúc này, tất cả vũ công trên sàn nhảy đều biến mất, kể cả vợ chồng chủ nhân căn biệt thự.
Con búp bê đứng ở giữa liếc nhìn bàn tay đang đặt trên bụng tôi: “Người chơi Đỗ Tình, hiện tại cô có vẻ đang rất đói nhỉ, trước khi vòng chơi cuối cùng bắt đầu sẽ có 30 phút nghỉ giải lao, cô có thể đến khu ăn uống để bổ sung đồ ăn."
“Không cần.” Tôi lạnh lùng nói, giọng nói không chút dao động: “Tôi là người kén ăn.”
Đôi mắt của con búp bê trợn lên xuống hai lần, như đang nhớ lại: "Nếu nghĩ kỹ thì có vẻ như trong suốt trò chơi cô vẫn không thể ăn đồ ăn thì phải."
30 phút nhanh chóng trôi qua, màn đêm vô tận nhanh chóng chuyển thành ban ngày.
Có vẻ thời gian trong trò chơi không theo dòng chảy của thế giới thực mà liên tục thay đổi theo nội dung trò chơi.
"Chúc mừng hai người chơi đã thành công tiến vào vòng thứ ba của trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ, sống sót đến cuối cùng, có thể về nhà.”
"Giới thiệu trò chơi: Sáng nay sau khi thức dậy thì phu nhân phát hiện ra chiếc trâm được phu nhân cài trong vũ hội đã biến mất. Chiếc trâm này là tín vật đính ước mà chủ nhân căn biệt thự dành tặng cho phu nhân, phu nhân cực kỳ tức giận và cho rằng chắc chắn nó đã bị một vị khách tham gia vũ hội ăn cắp. Người chơi phải tìm được chiếc trâm thì mới có thể kết thúc trò chơi và an toàn về nhà.”
[Quy tắc trò chơi: Chiếc trâm cài được giấu trong một căn phòng nào đó trong biệt thự, người chơi cần lục soát các căn phòng thật cẩn thận để tìm được chiếc trâm cài.]
[Lưu ý: 1. Trên cửa mỗi phòng đều được đánh số, các phòng có số cuối là 9 là khu vực cấm và không được phép mở, nếu không sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.]
[2. Chỉ khi người chơi cầm trên tay chiếc trâm cài đến cổng biệt thự mới được tính là thành công hoàn thành trò chơi, lúc đó người chơi mới có thể về nhà.]
[3. Không cấm cạnh tranh bạo lực giữa những người chơi.]
[4. Trò chơi không có giới hạn thời gian, nghĩa là nếu không tìm thấy chiếc trâm cài, tất cả người chơi sẽ bị mắc kẹt trong trò chơi mãi mãi.]
"Người chơi hãy cố gắng tìm chiếc trâm cài và thoát khỏi trò chơi."
Vòng thứ ba hóa ra là một trận đấu 1v1.
Điều này có nghĩa là giữa Điền Mộc và tôi chỉ có thể có một người chiến thắng.
Điều gì xảy ra với những người ở lại? Hoặc là sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong biệt thự, hoặc là ... đơn giản hơn sẽ là bị biệt thự này ăn thịt?
Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, việc duy nhất tôi phải làm bây giờ tìm được chiếc trâm cài trước Điền Mộc.
Biệt thự có bốn tầng, ngoại trừ tầng một đều là sảnh mở, không có phòng kín, thì các tầng còn lại mỗi tầng có 20 phòng, số phòng được sắp xếp từ 1 đến 20, nghĩa là mỗi tầng có hai phòng có số cuối là 9 là những phòng cấm.
Tôi bắt đầu tìm kiếm từ tầng hai.
Đây đều là các phòng dành cho khách, cách trang trí và nội thất của cách phòng đều giống hệt nhau, vô cùng đơn giản, tôi tìm từ phòng 201 đến 208 nhưng vẫn không tìm được gì.
Khi đứng trước cửa phòng 209, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề.
Các tầng 2,3,4, mỗi tầng đều có các phòng 9 và 19.
Nếu tôi không chủ động tiến vào sáu căn phòng này thì sẽ không có nguy hiểm gì, nếu nhìn từ một góc độ khác, thì điều này đồng nghĩa với việc trò chơi đang giúp người chơi loại bỏ 6 căn phòng không cần thiết và giảm bớt độ khó cho trò chơi.
Tôi nhìn tay nắm cửa phòng 209, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Liệu thực sự có đơn giản như vậy không?
Đúng lúc này, cửa phòng 209 đột nhiên tự mở ra một khe hở, bên trong lộ ra ánh sáng mờ nhạt.
Bởi vì khe cửa quá hẹp nên tôi không thể nhìn rõ toàn cảnh bên trong, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy chiếc trâm cài hình như ở bên trong.
Đột nhiên trong lòng vang lên một âm thanh: Mau đi vào nhìn xem, biết đâu lại tìm được chiếc trâm cài, lúc đó có thể thuận lợi về nhà rồi.
Không biết tay tôi đã nắm chặt tay nắm cửa từ lúc nào.
Giọng nói mê hoặc trong lòng tôi ngày càng to, cũng càng ngày càng gấp gáp không ngừng thúc giục tôi tiến vào.
Tôi cụp mắt xuống một lúc rồi “cạch” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Hóa ra cái bẫy trong phòng cấm là như thế này.
Giống như một chiếc bẫy ruồi ngọt ngào, người chơi sẽ liên tục bị dụ dỗ vào sau đó sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.
Nhưng tình cờ tôi sinh ra đã thiếu tính tò mò.
Dụ dỗ tôi có khác nào đàn gảy tai trâu đâu.
15.
Khi tôi đang tìm kiếm ở tầng hai, Điền Mộc đang tìm kiếm ở tầng bốn.
Tìm kiếm khắp tầng hai mà không tìm thấy chiếc trâm cài, tôi nhìn Điền Mộc vẫn còn ở trên tầng bốn, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Số phòng đều được khắc trên một bảng gỗ nhỏ, bảng gỗ không phải cố định trên cửa nên có thể dễ dàng tháo ra.
Thế là tôi đã thay đổi toàn bộ số phòng ở tầng hai từ đầu đến cuối.
Hoán đổi số 20 với số 1, hoán đổi số 19 với số 2, cứ như thế….v/v
Sau khi thay đổi thì phòng trên cửa treo số 202 thực ra là phòng số 2019, còn phòng có số 2012 thực ra là phòng số 209.
Căn phòng cấm không thể dụ dỗ được tôi thì với một kẻ biến thái như Điền Mộc cũng không dễ bị dụ dỗ đâu.
Cho nên tôi phải tự tay tạo ra một cái bẫy khác dành cho cô ta.
Trước đây cô ta muốn hại tôi, thì bây giờ tất nhiên là tôi cũng không thể mềm lòng với cô ta được.
Huống hồ, ngay từ đầu tôi đã không phải là người tốt rồi.
Lúc gặp nhau ở tầng ba, tâm trạng của Điền Mộc rất thoải mái, cô ta thân mật mà chạy tới bên cạnh tôi, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
"Chị ơi, chị đã tìm thấy chiếc trâm cài chưa?"
Tôi mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Nếu tìm được thì bây giờ tôi đã rời khỏi biệt thự thay vì đứng đây nói chuyện với cô rồi.”
“Ồ vậy sao~”
Điền Mộc khoa trương mà thở dài, sau đó lại cười nói: “Chị gái thật vô tình nha, em còn tưởng rằng chị sẽ không nỡ rời xa em cơ, còn em thì thực sự không nỡ rời xa chị nên cho dù có tìm được chiếc trâm cài, em vẫn muốn được ở lại đây, nhìn chị tìm đi tìm lại từ phòng này sang phòng khác cũng thất vọng hết lần này đến lần khác.”
Tuy ngoài miệng cô ta đang cười nhưng giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng tuy nhiên vẫn xen lẫn chút ngọt ngào, giống như nước đường được đông lạnh sau đó biến thành một lưỡi dao sắc bén.
“Cho nên, chị đoán xem rốt cuộc là em đã tìm được trâm cài hay chưa?”
Cuối cùng, con rắn độc cũng muốn xé bỏ lớp ngụy trang thỏ trắng không phù hợp rồi, lộ ra trái tim đen tối cùng chiếc răng nanh bén nhọn.
Tôi chợt cười, trong giọng nói có chút vui sướng.
“Lúc trước khi tìm kiếm thiệp mời, tôi đã phát hiện ra thân thủ của cô rất tốt, nếu đối đầu trực diện thì tôi không phải là đối thủ của cô.”
“Hơn nữa so sánh với việc bây giờ cô bảo tôi suy đoán những điều vô lý, thì tôi nghĩ cô càng muốn đem chiếc trâm cài ra khoe khoang vì cô muốn nhìn thấy biểu cảm khao khát mà không có được của tôi hơn.”
“Lý do cô không làm vậy là bởi vì cô cũng chưa tìm được chiếc trâm cài, không phải sao?”
Tên rắn độc này phun ra lời nói biểu cảm có chút tiếc nuối: “Chị gái thật thông minh, chưa gì chị đã đoán ra rồi, thật là chán chết đi được.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta bước lên tầng 2. Sau khi tìm kiếm ở phòng 201, cô ta đứng trước cửa phòng 202——
Mặc dù được gắn số 202 nhưng thực ra đó là phòng 2019.
Thứ tự đánh số ở tầng ba không từ trái sang phải không đồng nhất, cho nên cô ta không hề phát hiện ra việc tôi đã động tay động chân lên số phòng.
Tôi nhìn cô ta tươi cười mở cửa phòng, nhưng chỉ trong chốc lát, một hơi thở đen tối từ cửa phòng tràn ra ngoài, bên trong truyền đến từng đợt tiếng hú rợn người.
Một con quái vật cả người toàn là vảy cứng lao ra, những chiếc vảy bao lấy bộ lễ phục của buổi khiêu vũ tối qua, đầu nó là một khuôn mặt người vẫn chưa biến hình.
Là phu nhân.
Má lúm đồng tiền vẫn còn in đậm trên mặt Điền Mộc, cô ta có vẻ như chưa kịp phản ứng thì đã bị cánh tay của phu nhân tóm lấy.
Cánh tay thon dài và khô khốc như cành cây khô, quấn chặt quanh người Điền Mộc, đưa cô ta vào miệng.
Lúc này tôi mới nhận ra, không phải Điền Mộc không có phản ứng.
Mà là từ đầu đến cuối phản ứng của cô ta là không hề tỏ ra sợ hãi, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng không hề biến mất.
Khoảnh khắc trước khi bị phu nhân ăn đầu, cô ta đã ngẩng đầu lên rồi mỉm cười nhìn tôi, môi khẽ mấp máy.
Cô ta nói: “Chị ơi, lần sau đừng lừa gạt em nhé.”
Một giây tiếp theo, nửa đầu bên trái cùng toàn bộ khuôn mặt bị cắn thành từng mảnh, vị phu nhân kia đã nhai nát thân thể của cô ta rồi quay vào phòng.
Nhưng–
Trong lúc vị phu nhân này nhai nuốt tôi đã thấy một vật sáng bóng rơi ra khỏi miệng bà ta.
Chờ cho đến khi cửa phòng đóng hoàn toàn.
Cửa vừa đóng, tôi chạy như bay xuống lầu rồi nhặt lên xem.
Thì ra là chiếc trâm cài đó.
Mặc dù tôi chẳng có cảm giác gì trước cái chết của Điền Mộc nhưng sự biến thái của trò chơi vẫn khiến tôi không nói nên lời.
Điểm mấu chốt để thành công vượt qua trò chơi này không phải là 1 đấu 1, cũng không phải là tránh xa các căn phòng cấm mà là sự hy sinh.
Hy sinh một người chơi, để người đó bị vị phu nhân ở trong căn phòng cấm ăn thịt thì người chơi còn lại mới có thể tìm được chiếc trâm cài để thành công vượt qua trò chơi.
Tuy nhiên, bởi vì người chết không phải là tôi nên kết quả có tệ thế nào thì cũng đâu có liên quan gì.
Nhặt chiếc trâm cài lên rồi đi thằng đến cửa lớn của biệt thự, giọng nói của con búp bê vang lên trong đầu tôi
"Chúc mừng người chơi Đỗ Tình đã thành công vượt qua trò chơi trốn thoát khỏi Biệt thự Hoa Hồng và được dịch chuyển về nhà ngay lập tức..."
16.
Khi mở mắt ra thì tôi đã thấy mình đang nằm trên giường ở nhà.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường vẫn dừng lại ở lúc tôi chuẩn bị đi ngủ trước khi bị bắt vào trò chơi.
Kim giây di chuyển về phía trước đều đặn mà không có bất kỳ chuyển động nào.
Hai ngày sau, tôi đọc được một số tin tức trên điện thoại của mình.
[Hai ngày trước, một cặp đôi đang đi bơi ở bãi biển, bởi vì phớt lờ lời cảnh báo của nhân viên an toàn là không được bơi đến vùng nước sâu, nên hậu quả là cả hai đều chết đuối.]
[Một đầu bếp của một khách sạn hạng sao nào đó khi đang chuẩn bị đồ ăn ở phía sau bếp, không rõ lý do tại sao lại đi vào lò nướng và đã bị nướng chết.]
[Tại một phòng tập gym ở phía nam thành phố, một huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp đang làm mẫu tập cử tạ cho các học viên của thì không may một tấm sắt của thanh tạ vô tình rơi ra đã đè lên người khiến anh ta thiệt mạng.]
Ba sự kiện này đều diễn ra từ hai ngày trước.
Tất cả ảnh chụp của những có người liên quan khi còn sống đều là những gương mặt mà tôi đã gặp trong trò chơi.
Tuy nhiên, tôi không tìm thấy Điền Mộc.
Hẳn là cô ta đã chết trong trò chơi, nhưng tại sao lại không thấy cô ta xuất hiện trên bản tin?
Chẳng lẽ cái chết của cô ta ở thế giới thực bình thường đến mức không cần đưa tin?
Trong khi tôi đang suy ngẫm về vấn đề này thì điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
[Xin chào người chơi Đỗ Tình, một lần nữa xin chúc mừng bạn đã thành công vượt qua trò chơi Trốn thoát khỏi Biệt thự Hoa Hồng. Chúng tôi đánh giá rất cao đầu óc nhạy bén, phản ứng điềm tĩnh cùng tố chất tâm lý vững vàng của bạn, đồng thời chân thành mời bạn hai tháng sau tham gia vào Câu lạc bộ những người chơi Chiến thắng.]
[Tại đây, bạn sẽ phải đối mặt với một nhóm người chơi cũng xuất sắc như bạn, chúng tôi tin rằng khi tập hợp lại với nhau, các bạn sẽ tạo ra một trò chơi thú vị hơn nữa.]
[Lưu ý: Lời mời này là lời mời bắt buộc, người được mời không thể từ chối trừ khi chết đột ngột.]
Tôi ném chiếc điện thoại sang một bên rồi thở dài.
Vượt qua trò chơi còn mệt hơn là bán mình cho tư bản, tôi thực sự muốn bỏ cuộc ngay bây giờ,
Nhưng tôi không biết là trong lúc mình đang khó chịu khi nhận được lời mời tham gia trò chơi thì bên trong Biệt thự Hoa Hồng lại diễn ra một cuộc cãi vã gay gắt.
17.
"Ah!!!"
“Đây là khuôn mặt mà tôi cố ý yêu cầu con búp bê làm theo tiêu chuẩn Thẩm mỹ của Phương Đông đấy, làm sao cô có thể biến nó thành cái dạng này, ăn thân thể còn chưa đủ sao?”
Trên ghế sofa trong phòng khách, một người phụ nữ với thân hình hoàn toàn tả tơi, giống như vừa bị một chiếc xe lu cán qua mấy lần, cô ta vừa nhìn vào gương vừa hét lên với người trước mặt trong tình trạng suy sụp.
Một nửa bên mặt của cô ta trống rỗng, một nửa đầu bên phải của cô ta cảm giác như muốn rơi xuống nhưng vẫn còn dính vào cổ bằng một lớp da mỏng.
Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy vô số vết thương khắp cơ thể cô ta đang được các xúc tu nhỏ bận rộn chữa trị.
Mặc dù tiến độ rất chậm, nhưng thân thể bị tổn thương đến mức tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ, thì thực sự vẫn đang hồi phục với tốc độ ổn định.
"Đừng làm loạn nữa Điền Mộc. Cô thua một người chơi là con người bình thường đã xấu hổ lắm rồi. Đừng tự làm mình xấu hổ thêm nữa."
Gã quản gia tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ung dung tựa người vào quầy bar mà chế nhạo.
“Câm miệng!” Điền Mộc chỉ có nửa bên đầu xoay người đối mặt với gã quản gia, hung ác nói: “Tại sao trong bữa trưa không ép cô ta ăn cái xác đó? Tôi nghi ngờ ông cố ý! "
Con búp bê im lặng thở dài, giọng nói đầy bất lực: “Không vấn đề gì, bảo bối, em lẻn vào trò chơi lúc anh không chú ý khiến cho anh bị tổn thất một người chơi ưu tú một cách ngớ ngẩn, anh còn chưa tính sổ với em đâu.”
"Là bộ não tình yêu đó sao ?"
Đứng đối diện với Điền Mộc, vị phu nhân vừa bị mắng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Tình yêu thực sự làm người ta say mê, nhưng ánh mắt của cô ta quá kém, nếu tìm được một người đàn ông như vậy thì sớm muộn gì cô ta cũng bị lừa chết, nên chết cũng không đáng tiếc.”
Cô ta dừng một chút, sau đó đưa tay chỉ về phía sau nói: “Để ý một chút thì người này nên làm thế nào bây giờ?”
Một cô bé ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm: “Cô giáo đi rồi, cô giáo không cần em nữa sao… Tôi quả nhiên là một đứa trẻ ngu ngốc, sự tồn tại của tôi thật vô nghĩa… Tôi là một kẻ phế vật. .."
Con búp bê đi tới, đặt tay lên đầu Lily một lúc rồi hít một hơi: “Cô bé đã bị Đỗ Tình thao túng tâm lý rồi.”
"Cái gì?!"
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.
“Một con người bình thường làm sao có thể thao túng tâm lý chúng ta được?” Bởi vì quá kinh ngạc, Điền Mộc trực tiếp nghẹn ngào nói.
Con búp bê gãi đầu, hiếm thấy được vẻ hối hận của nó: “Là sơ suất của tôi. Khi Chủ Thần yêu cầu tạo ra Lily, tôi đã hoàn toàn phục chế năng lực tư duy của một đứa trẻ loài ngoài phương Đông. Nên bị một người chơi thông minh lại lạnh lùng như Đỗ Tình thao túng cũng không phải là điều không thể.”
Vị phu nhân này vừa chán ghét vừa bĩu môi: "Chúng ta nhanh chóng giải quyết đi. Cho dù chỉ là kịch bản, tôi cũng không muốn một đứa con gái ngu ngốc như vậy. Hơn nữa, nếu như Chủ Thần biết được thì khả năng chúng ta sẽ bị trừng phạt đấy.”
Con búp bê gật đầu, và chỉ với một lực, nó không chút do dự nghiền nát đầu của Lily.
“Còn nữa” Nó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía cơ thể đã gần như đã được chữa trị xong của Điền Mộc “Lần sau nếu không có sự cho phép thì không được xâm nhập và làm gián đoạn quá trình diễn ra trò chơi. Nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa thì dù có là ai cũng sẽ nhận được kết cục giống như Lily.”
"Em biết, em biết, người chơi vừa bị hạn chế về mọi mặt còn không được sử dụng năng lực, chơi vậy chán chết đi được ý, em mới không thèm chơi nữa.”
Điền Mộc không kiên nhẫn trả lời, giọng nói đột nhiên trở nên u ám: “Lần sau hãy sắp xếp cho em thân phận NPC để một mình đối mặt với Đỗ Tình. Nếu cô ta dám lừa gạt em một lần nữa, em nhất định sẽ giết chết cô ta.”
Cô ta liếm môi, nhớ lại bữa ăn ngon lành.
Bình luận facebook