12.
Khi cửa toa tàu mở rộng cũng là lúc con búp bê xuất hiện.
"Chúc mừng bốn người chơi còn sống sót đến bây giờ. Tôi đã cung cấp cho mọi người một khu phục vụ, các bạn có thể di chuyển đến khu phục vụ để nghỉ ngơi, sau đó có thể về nhà."
Trò chơi kết thúc?
Người đàn ông mặc vest thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự mà bước nhanh ra khỏi toa tàu, chỉ sợ một giây sau cửa sẽ đóng lại.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi cũng làm theo.
Sau khi lên thang cuốn ra khỏi ga tàu điện ngầm, cảnh tưởng trước mặt khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đêm dài vô tận tràn ngập tuyết trắng.
Trên mặt đất là một lớp tuyết dày, khi tôi dẫm một chân để bước đi, cả bắp chân gần như bị chôn vùi.
Điều tệ hơn nữa là nhiệt độ bên ngoài cực kỳ thấp, chắc phải âm 40 độ.
Cả bốn người chúng tôi đều đang mặc quần áo mùa hè, nếu không nhanh chóng tìm được nơi sưởi ấm thì chẳng mấy chốc tất cả sẽ chết cóng ở đây.
“Nhìn xem, ngôi nhà trước mặt có phải là khu phục vụ nghỉ ngơi mà con búp bê nhắc đến không?”
Nữ sinh cấp ba đột nhiên chỉ về phía xa, ngạc nhiên nói.
Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của cô bé.
Ở cuối con đường cái rộng lớn, có một tòa nhà hai tầng đỏ trắng đan xen.
Hai bên của căn nhà, mỗi bên có treo một ngọn đèn đường, ánh đèn vàng rực rỡ trông vô cùng dịu dàng nổi bật trong nền tuyết trắng.
Bức tường bên ngoài của ngôi nhà được sơn màu trắng kem, phía trên cửa treo một tấm biển khổng lồ với dòng chữ màu đỏ "Chào mừng" rất dễ thấy.
Khi đến gần hơn, xuyên qua cửa sổ kính sát đất trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng những bóng người ở bên trong.
Bên trong có cả đàn ông và phụ nữ, họ đều mặc trang phục lộng lẫy ngồi kín ở các bàn và ăn uống vui vẻ, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười thỏa mãn.
Những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề bưng bê đồ ăn đặt ở giữa bàn xoay, thêm rượu, chuyền món ăn, nhiệt tình phục vụ nhu cầu của từng thực khách.
Hương vị của đồ ăn cùng với hương thơm của rượu vang ở trong nhà dường như bay thẳng vào mũi tôi.
"Mau vào đi. Bên trong nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon." Nữ sinh cấp ba xoa xoa đôi vai lạnh cóng, trong mắt có vẻ khao khát.
Người đàn ông mặc vest trực tiếp bước tới, cô gái mặc váy hoa không chịu được lạnh cũng lon ton chạy theo.
Tôi có chút do dự.
Vào một ngày tuyết rơi lạnh lẽo như này, một ngôi nhà ấm áp xuất hiện ở đây quả thực là nơi trú ẩn lý tưởng cho ngày tận thế.
Mỗi một điểm ở đây đều đang hấp dẫn con người phải đi vào.
Quá mức hấp dẫn ngược lại giống như một cái bẫy nguy hiểm nhưng ngọt ngào.
"Chúng ta mau đi vào thôi, còn đứng ở đây là sẽ chết cóng đấy." Nữ sinh cấp ba không ngừng thúc giục.
Tôi nghiến răng nghiến lợi đi theo cô bé, cô bé nói đúng, tôi không còn lựa chọn nào khác là phải đi vào.
Trong nhà thật sự rất ấm áp, vừa đặt chân đến cửa, tôi đã cảm thấy máu trong người gần như đóng băng của mình đang chảy trở lại.
m thanh của đàn piano vang lên xoa dịu thần kinh căng thẳng của tôi.
Bàn ghế phong cách châu u màu trắng kem, retro và sang trọng.
Chiếc đèn chùm pha lê ở giữa chiếu sáng cả căn phòng.
Sau khi trải qua quá nhiều nguy hiểm, thì đây đúng là thiên đường để thư giãn.
"Hoan nghênh bốn vị khách đã ghé thăm, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?"
Một nam phục vụ mặc đồ tuxedo bước tới và mỉm cười đưa thực đơn cho chúng tôi.
Thực đơn có đủ các món ăn, từ sơn hào hải vị đến đồ ăn vặt đường phố, có cả các món ăn đặc trưng của mỗi quốc gia, muốn ăn món gì thì đều có đủ, cực kỳ xa hoa phong phú.
Chỉ là giá ở phía sau không phải tính là nhân dân tệ mà là bằng tích điểm.
"Những điểm này là cái gì?" Người đàn ông mặc vest nghi hoặc chỉ vào giá tiền.
Nụ cười thân thiện trên mặt người phục vụ không nhạt đi chút nào, vẫn niềm nở trả lời: "Điểm có thể được quy đổi qua nhân dân tệ. Tỷ lệ là 1:10,000, tức là 1 tệ có thể đổi được 10,000 điểm."
"Rẻ vậy sao?" Nữ sinh trung học kêu lên: "Một phần tôm hùm có giá 7.800 điểm, tính ra chưa đến một nhân dân tệ!"
"Tôn chỉ của chúng tôi là cung cấp cho khách hàng một dịch vụ tiện nghi như ở nhà, với giá cả cực kỳ ưu đãi, để không làm cho khách hàng cảm thấy khó chịu." Người phục vụ tự hào nói.
“Tôi muốn một phần bít tết Wellington!” Người đàn ông mặc vest liếm môi, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
“Tôi muốn một phần tôm hùm Boston kèm súp kem.” Nữ sinh trung học cũng nhanh chóng gọi món.
Ngay cả cô gái mặc váy hoa đang đắm chìm trong đau khổ không nói nên lời cũng gọi một bát mì trứng cua.
“Thưa quý khách, xin hỏi cô muốn dùng gì?” Người phục vụ mỉm cười ghi lại yêu cầu của ba người rồi quay sang hỏi tôi.
“Tôi chưa đói, cũng không muốn ăn gì cả.” Tôi từ chối thẳng thừng.
Nhà hàng xuất hiện ở một nơi hoang vu với tuyết rơi dày đặc như này vốn đã kỳ lạ rồi, vậy mà các món ăn ở đây lại cực kỳ đa dạng với giá cả thấp đến mức gần như không tưởng càng làm cho người ta không dám nghĩ tới.
Món ăn rẻ tiền như vậy liệu có thực sự được làm bằng nguyên liệu tươi sống không?
Nếu không phải thì nguyên liệu làm ra các món ăn là gì?
Tôi chỉ không ngờ ngay khi tôi vừa nói lời từ chối, nụ cười trên môi người phục vụ đã tắt ngấm.
Ánh mắt anh ta lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta gắt gao nhìn tôi nói: "Không được, nhà hàng này là một hệ thống tiêu thụ. Mỗi khách hàng vào nhà hàng đều phải gọi món, không thể từ chối được."
13.
"Thưa quý khách, xin hỏi cô muốn dùng gì?" Anh lặp lại.
Tôi chắc chắn rằng nếu tôi từ chối một lần nữa, thì hoặc là tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà hàng hoặc là sẽ phải đối mặt với điều gì đó còn tồi tệ hơn.
Tôi thở dài, cắn răng xem kĩ thực đơn.
Món nào cũng có màu sắc tươi sáng, nhìn vô cùng ngon miệng hơn nữa giá cả cũng rất rẻ.
Nhưng càng rẻ tôi càng không dám gọi.
Tôi cầm trên tay menu mà chậm chạp lật từng trang, người phục vụ kiên nhẫn đứng sang một bên, không hề có ý định rời đi.
Đột nhiên, mắt tôi dừng lại ở một tấm hình.
Đây là một tấm hình rất khó thấy, vì ở giữa những món ăn rực rỡ sắc màu thì nó được đặt ở góc bên trong của một trang menu.
Trong hình là một bát cơm trắng, đơn giản, nhạt nhẽo, không có chút điểm nhấn nào cả.
So với những hình ảnh giới thiệu các món sơn hào hải vị ở xung quanh thì nó cực kỳ lạc lõng không phù hợp chút nào.
Nhưng giá của nó đã thu hút tôi.
Bởi vì một bát cơm trắng bình thường như vậy mà có giá 99 triệu điểm.
Nếu đổi qua Nhân dân tệ thì tương đương với 9.900 tệ.
Không chớp mắt, tôi chỉ vào cơm trắng và nói nhanh: “Tôi sẽ gọi món này.”
Người phục vụ sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười gượng nói: "Quý khách, cơm trắng ở đây là món ăn đắt nhất, quý khách có chắc chắn muốn gọi không?"
“Chắc chắn rồi.” Tôi không hề do dự chút nào.
Thấy không thuyết phục được tôi, người phục vụ cũng không làm phiền nữa, nhanh chóng viết ra một tờ giấy rồi nói: “Đã xong, quý khách có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, đồ ăn sẽ sớm được mang lên."
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, tôi ngồi một mình trong góc, bưng bát cơm trắng, ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa có ba người chơi khác cũng đang vùi đầu vào thưởng thức đồ ăn trên bàn.
Khuôn mặt của họ, tất cả đều giống nhau đều thể hiện sự hài lòng và tham lam, cũng như những vị khách khác trong căn phòng này.
"Quý khách, cô không dùng cơm sao?"
Người phục vụ không biết từ đâu xuất hiện, nghiêm nghị nhìn tôi và nói: "Lãng phí đồ ăn thì sẽ bị trừng phạt. Quý khách phải ăn hết cơm đấy."
Tôi không thể từ chối nên đành phải xúc một thìa cơm cho vào miệng.
Hương vị không khác gì những bữa cơm mà tôi đã ăn trước đây, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bất an.
Đột nhiên, tôi bàng hoàng khi thấy đồ ăn trên đĩa của ba người đàn ông mặc vest đã thay đổi.
Thịt được nấu chín cẩn thận đã thối rữa và chuyển sang màu đen với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó một mùi hôi thối bốc ra.
Có vô số con giòi màu trắng nổi lềnh phềnh trên nồi súp màu nâu sẫm, nhưng cả ba người không hề phát hiện ra mà vẫn tiếp tục ăn ngon lành.
Thịt thối lấp đầy miệng khoang miệng, thậm chí còn bu lên mặt họ.
Tuy nhiên, động tác ăn uống của họ không hề dừng lại, thậm chí cảm giác như họ còn tăng tốc một chút, khiến bụng của họ nhanh chóng phình ra và ngày càng to hơn, cuối cùng đã vượt quá giới hạn, một tiếng “Bùm” vang lên khiến bụng cả ba người đều nổ tung.
Nhưng họ vẫn tiếp tục ăn... Sau khi ăn xong đồ ăn trên đĩa, họ ngơ ngác tìm kiếm xung quanh, cuối cùng moi ra những thứ thức ăn chưa tiêu hóa từ cái bụng đã nổ tung của mình rồi tiếp tục nhét vào miệng.
Giống như… ăn mãi không thấy no, mãi mãi không thể dừng lại.
Tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, chợt nhớ ra điều gì đó, tôi vội vàng cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt.
Bát cơm trắng đơn giản vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu tôi đoán không nhầm thì giá những món ăn đó rẻ vì đều được làm từ máu thịt của những người chơi đã chết, những bông hoa hồng có lẽ là nơi lưu trữ máu thịt.
Loại thịt này không tốn kém nên không cần phải bán giá cao.
Mà cơm trắng đắt vì được nấu từ gạo thật, hơn nữa người phục vụ còn cố tình dụ dỗ người chơi không gọi món này.
Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, khung cảnh xung quanh tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Tòa nhà hai tầng tráng lệ biến thành một đống đổ nát.
Chiếc bàn trắng dài trước mặt tôi biến thành một chiếc bàn inox loang lổ đầy máu.
m thanh piano êm dịu biến mất, thay vào đó là âm thanh quen thuộc và đáng sợ của da thịt bị nghiền nát.
Và những vị khách ban đầu mặc trang phục lộng lẫy, bao gồm cả ba người đàn ông mặc vest, tất cả đều biến từng khối thịt thành những bộ xương khô.
"Quý khách, sao quý khách không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị của quý khách sao?" Một cái đầu lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, trên mặt hai tròng mắt mất đi tạo ra 2 cái lỗ sâu hoắm, chĩa thẳng vào tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Thôi, tôi no rồi, phần còn lại làm phiền gói lại giúp tôi, tôi mang về ăn”.
Đầu lâu cười một tiếng, máu thịt dần dần xuất hiện trên mặt nó, biến thành một con búp bê.
Đôi mắt của con búp bê hiện lên màu đỏ, giọng nói điện tử quen thuộc vang lên: "Chúc mừng người chơi Đỗ Tình đã vượt qua vòng chơi ẩn 'Lễ hội hóa trang cuối cùng.”
"Xếp loại cấp bậc: Cấp A, phần thưởng trò chơi: về nhà."
Khi những lời đó dừng lại, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
14.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trên giường bệnh, mũi tôi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Sau này, thông qua bản tin thời sự mà tôi biết được chuyến tàu điện ngầm mà tôi đang đi đã gặp tai nạn nghiêm trọng, trong số 132 hành khách trên tàu, tôi là người duy nhất sống sót.
Sự thật rốt cuộc là gì chắc chỉ có tôi mới biết rõ.
Sau một tháng nghỉ ngơi, cơ thể tôi đã hoàn toàn bình phục.
Hôm nay tôi đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện thì có người giao hàng chạy vào đưa cho tôi một cái túi và nói là đồ mang về.
Nhưng căn bản là tôi không đặt đồ gì cả.
Sau một hồi nghi ngờ thì tôi đã mở chiếc túi ra, trong nháy mắt tay tôi cứng đờ giữa không trung.
Trong túi có một bát cơm.
Trên bát cơm có một vết lõm nhỏ có vẻ như đã có ai đó đã xúc ra hai miếng.
Lúc này, điện thoại di động của tôi đột nhiên nhận được tin nhắn.
[Xin chào người chơi Đỗ Tình, qua kiểm tra chúng tôi đã phát hiện ra bạn đã xuất sắc thành công vượt qua trò chơi “Trốn thoát khỏi tàu điện ngầm”, đồng thời thân thể của bạn cũng hồi phục rất tốt. Chúng tôi chân thành mời bạn tham gia trò chơi tiếp theo sau một tháng nữa. Thời gian và địa điểm sẽ được thông báo sau.]
[Lưu ý: Lời mời này không thể bị từ chối, trừ khi người được mời đột ngột qua đời.]
Bình luận facebook