6.
"Cô ơi, cô còn chần chừ gì nữa? Chẳng lẽ cô không muốn đọc bài đồng dao cho em nghe sao?"
Lily liên tục thúc giục tôi, giọng cô bé dần trở nên gắt gỏng.
Hàm răng của cô bé có vẻ dài và sắc hơn một chút.
Giống như, cô bé đã sẵn sàng để ăn thịt tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, gấp cuốn sách lại rồi đặt nó sang một bên, không trả lời cô bé mà ngược lại tôi hỏi: “Lily, bố mẹ em đâu?”
Tôi đã tò mò từ lâu rồi, trong quy tắc trò chơi có nhắc đến chủ nhân của căn biệt thự rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện.
Lily lập tức kiềm chế tính nóng nảy, trong giọng nói có chút khao khát: "Bố mẹ muốn đón tiếp khách mời nên đã đi vào thị trấn mua quần áo mới."
Tôi đã bắt được cảm xúc của cô bé.
"Tại sao họ không đưa em cùng vào thị trấn? Chẳng lẽ họ cảm thấy em là..."
Tôi cố tình kéo dài giọng nói của mình, cảm giác vẻ mặt của cô bé có chút khẩn trương thì tôi đã nhẹ nhàng thốt ra bốn từ——
"Cô bé ngu ngốc?"
Sắc mặt Lily tái nhợt, vẻ mặt nhanh chóng hiện lên sự mất mát, cô bé đang muốn nổi giận nhưng lại bị câu nói tiếp theo của tôi đánh trả.
"Nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi thấy em rất thông minh, họ chắc chắn đã hiểu lầm em nên mới không thích em như vậy."
“Vậy em phải làm sao bây giờ?” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhăn lại, vẻ mặt ảo não không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Nhưng tiền đề là phải bỏ qua những chiếc răng nanh hoàn toàn chưa được thu lại của cô bé.
Tôi hơi nhếch khóe môi.
"Tất nhiên là phải tìm cách để chứng minh bản thân rồi. Em đã bao giờ nghe nói đến việc gà và thỏ ở cùng một chuồng chưa?"
Tôi đã thành công dời đi lực chú ý của Lily để cô bé không còn nhắc đến bài đồng dao đen tối kia nữa.
Thời gian tiếp theo, tôi liên tục đưa ra những câu hỏi cho cô bé.
“Gà và thỏ có tổng cộng 25 đầu và 64 chân. Có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?
"16 đầu 44 chân?
“Còn 35 đầu và 94 chân thì sao?”
…
Cuối cùng, Lily cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cuối cùng gục xuống và khóc: "Em không làm được! Câu hỏi này khó quá!"
Nước mắt của cô bé có màu đỏ sậm, chảy từ khóe mắt xuống mặt thành hai vệt dài như giun đất.
Tôi không ngắt lời cô bé, hai giờ làm việc bán thời gian sắp kết thúc, nên có thể kéo dài thêm một phút thì thực sự rất đáng giá.
Lúc này, cô bé đột nhiên ngừng khóc, trừng mắt nhìn tôi, ác độc nói: “Cô cố ý phải không? Lúc đầu tôi muốn cô đọc cho tôi nghe bài đồng dao, nhưng cô lại cố tình ép tôi làm đề toán.”
Tôi thở dài thu dọn những giấy tờ mà cô bé vứt lung tung lại, cả khuôn mặt hiện lên sự thất vọng.
"Sao em có thể nghi ngờ tâm ý của tôi? Nếu em đã gọi tôi là cô giáo thì em phải tin tôi chứ.”
"Vừa rồi khi chúng tôi ở dưới lầu, những vị khách mời khác đều không muốn chọn em, chỉ có tôi chọn em, em không phải nên cảm kích tôi sao?
"Tôi nhìn ra em thực sự là một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng tôi cũng đã nghĩ chỉ cần em chịu nghe lời thì tôi sẽ giúp em.”
"Cho dù bố mẹ em có từ bỏ em thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để em một mình.”
“Tôi thực sự rất ghét những người không tin tưởng tôi, đặc biệt là những người tôi quan tâm. Lily, em thực sự làm tôi thất vọng.”
Sắc mặt Lily tái nhợt lại đỏ bừng, cô bé muốn nói nhiều lần nhưng đều bị những lời nói của tôi chặn lại.
Cuối cùng, những lời nói của tôi cũng tác động được cô bé, hai mắt đờ đẫn mà nói với tôi: "Cô ơi, em sai rồi... đừng bỏ rơi em..."
Tôi cau mày suy nghĩ một lúc, chờ cho cảm xúc khẩn trương của cô bé tăng lên, tôi miễn cưỡng nói: "Được rồi, ai bảo em là học sinh của tôi chứ?"
"Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm trái ý của tôi nữa, hiểu chưa?"
Lily ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi chậm rãi mỉm cười, nhặt cuốn đồng dao dành cho trẻ em lên rồi cúi đầu nhìn cô bé.
“Ở tầng dưới có một chị gái thắt hai bím tóc, chị gái ấy rất thích những bài đồng dao, nếu em muốn nghe thì sau này có thể bảo chị ấy đọc cho em.”
Dù Điền Mộc là ai, nếu cô ta dám lừa dối tôi, thì tôi chắc chắn cũng trả lại cho cô ta.
Ngay khi Lily vừa cầm cuốn sách lên, một âm thanh “leng keng” vang lên, thông báo trò chơi vang lên trong tai tôi.
"Thời gian làm việc đã kết thúc. Kính mời các vị khách hãy di chuyển đến phòng khách ở tầng một. Bữa tối sẽ được phục vụ sau 30 phút nữa."
7.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc trên tầng ba, tôi vừa đi dọc cầu thang vừa ngắm nhìn kết cấu bên trong của biệt thự.
Tầng 1 là đại sảnh rộng lớn, có khu tiếp khách và ăn uống riêng biệt, hai bên sảnh là thang cuốn kéo dài lên trên theo hình xoắn ốc.
Trên tường dọc đường đi được treo rất nhiều bức tranh tối tăm u ám.
Trong số đó có một bức tranh nổi tiếng bị cấm trên thế giới - Lady in the Rain.
Trên nền mực xanh, cô gái mặc áo choàng đen, đầu đội mũ đen có vành thon dài như lưỡi hái.
Cô gái trong tranh có gò má thon gầy, cằm nhọn và khuôn mặt dài đến mức gần như hòa vào cổ cô.
Cơn mưa rào vô tận quất vào mặt cô, khuôn mặt trắng bệch đến mức không còn chút màu sắc nào——
Nghe nói nếu ai nhìn thấy bức tranh ghê rợn này sẽ dần dần phát điên, người được cô gái lựa chọn sẽ hoàn toàn bị mắc kẹt trong bức tranh, mãi mãi không thể thoát ra được.
Cuối cùng trở thành một phần của bức tranh sau đó trở thành chất dinh dưỡng của cô gái.
Lúc này, cô gái trong tranh đang nhắm chặt mắt, nhưng cảm giác đôi mắt đó có thể mở ra bất cứ lúc nào.
…
Bức tranh quá ghê rợn nên tôi liền đem nó xuống rồi quay mặt của bức tranh treo lên áp vào mặt của một bức tranh bị cấm ghê rợn khác.
Vẫn là nên để cho chúng nó tự tra tấn lẫn nhau.
Khi tôi đi đến tầng một, Điền Mộc lập tức đi tới trước mặt tôi, ngạc nhiên nói: “Ôi chao, chị không có vấn đề gì, thật là quá tốt rồi! Em đã đợi rất lâu mà không thấy chị, em còn tưởng chị đã chết rồi cơ.”
Tôi phớt lờ cô ta, nếu lát nữa mà cô ta đụng phải Lily chắc cô ta còn “vui mừng” hơn nữa.
Đúng lúc này, người đàn ông cơ bắp xuất hiện ở cửa biệt thự, sắc cực kỳ khó coi nói: “Gã đàn ông lừa dối bạn gái đã chết rồi, mấy người mau ra mà xem.”
Thi thể của cặp đôi nằm thẳng trên bãi cỏ.
Máu thịt của hắn ta đã bị nhai nát hầu như không còn gì, bên trong bộ xương phủ đầy bọt máu, nội tạng của hắn ta dường như đã bị thứ gì đó nghiền nát thành bùn loãng.
Khoảng cách giữa đầu và cổ đầy những vết răng dày đặc, như thể bị một con quái vật nhỏ nào đó nhai nát đầu dọc theo vòng tròn.
Tôi nhìn chiếc hộp sọ bị cắt làm đôi, bộ não bên trong đã bị hút sạch.
Thậm chí không còn sót lại một giọt tủy nào.
Trời đã gần trưa, nắng rực rỡ trên bầu trời, hơi ấm bao trùm cùng làn gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm từ vườn cây.
Và cái xác màu trắng đỏ này giống như một chiếc liềm, cắt mở mặt tiền dễ chịu của nơi này, để lộ những móng vuốt đen tối bên trong.
"Chị gái, chị cho rằng hắn bị cái gì giết chết? Trang viên này có quái vật ẩn náu sao?"
Điền Mộc mỉm cười đi tới, trong mắt tràn đầy mới lạ.
Tôi liếc nhìn bụi hoa hồng bên cạnh xác chết——
So với các loài hoa hồng khác, thì loài hoa hồng này có màu hồng đậm hơn, đóa hoa cũng nở to hơn.
Nó giống như được chứa đầy máu người được mở ra trong trò chơi ghê rợn này.
8.
Trên đường trở về biệt thự, người đàn ông cơ bắp nói ngắn gọn về nội dung công việc của mình.
Trong bối cảnh giả lập của trò chơi, chủ sở hữu của Biệt thự Hoa hồng nhờ kinh doanh mà trở nên giàu có, ông ta tận dụng mọi nơi mọi thứ để kiếm ra tiền, kể cả chính khu vườn hoa hồng của ông ta cũng không ngoại lệ.
Chỉ với mười đồng vàng, thì mọi người đều có thể đến Biệt thự hoa hồng xinh đẹp để thưởng ngoạn hoa hồng, điều này đã thu hút rất nhiều người dân trong thị trấn.
Công việc của người đàn ông cơ bắp là canh giữ cổng trang viên và làm người soát vé——
Những vị khách nào bỏ tiền ra thì trên người sẽ được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, sau khi được vào trong thì họ sẽ biến mất một cách tự nhiên, đây được coi như là họ đã tham quan vườn hoa rồi.
Còn những kẻ trên người bao phủ ánh sáng màu đỏ thì chính là những kẻ hung ác không muốn bỏ tiền nhưng vẫn muốn vào tham quan vườn hoa.
Người đàn ông cơ bắp phải ngăn những người đó ở bên ngoài, nếu lỡ để họ lọt vào, thì những kẻ hung ác ấy sẽ phá hủy vườn hồng, đến lúc đó người đàn ông cơ bắp sẽ bị chủ nhân của ngôi biệt thự trừng phạt.
"Nếu như những gì anh nói thì nhiệm vụ của anh rất đơn giản." Điền Mộc cười nói.
Sắc mặt người đàn ông cơ bắp tái nhợt, như thể đang nhớ lại một cơn ác mộng khủng khiếp: “Đơn giản cái cc! Mỗi phút có 100 người tụ tập chen lấn, liên tục trong vòng 2 giờ!
Nếu không kịp để các du khách đi vào thì họ sẽ lập tức nổi loạn, đến lúc đó chính là muốn đòi mạng, là mạng sống của tôi đó.”
Tôi không biết làm thế nào mà hắn ta sống sót được, nhưng nhìn vào cánh tay từ nãy đến giờ vẫn chưa nâng lên được của hắn ta là tôi có thể tưởng tượng được việc hoàn thành trò chơi đã khó khăn đến mức nào.
Nếu công việc này được giao cho tôi thì tôi chắc chắn sẽ chết.
Nếu phải so sánh với việc chỉ việc nói mấy câu để lừa dối khiến cho tâm trí của NPC Lily rối loạn thì công việc của tôi quả thật là đỉnh của chóp.
"Còn cô thì sao? Nhiệm vụ của cô là gì?"
Tôi nhìn Điền Mộc đang vui vẻ ngân nga bước đi nhanh nhẹn rồi hỏi.
"Oh, chị gái, cuối cùng chị cũng quan tâm đến em! Em vẫn đang đợi chị hỏi em này~"
Điền Mộc dừng lại, mỉm cười rạng rỡ.
“Nhiệm vụ của em rất đơn giản, chỉ là quét bụi trong phòng chứa đồ thôi. Chẳng qua những hạt bụi đó đều là những xúc tu nhỏ nếu chạm vào thì nó sẽ gặm nhấm da thịt của mình ý. Nhưng chị không cần phải lo lắng, em không hề chạm vào chúng.”
Trong giọng điệu của cô ta không hề có chút hoảng sợ mà trái lại mang theo một chút chán nản: "Không ngờ nhiệm vụ này lại nhàm chán như vậy, uổng công em mong chờ nó."
Cứ nghĩ đôi mắt đó tưởng chừng như ngọt ngào nhưng thực chất lại chứa đựng sự lạnh lùng, đứng trước sinh mệnh nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lãnh đạm. Từ đầu đến cuối trên môi vẫn nở nụ cười giống như đã được lập trình sẵn vậy.
Dưới ánh mặt trời cảm giác như vườn hoa hồng phía sau lưng đang dung hòa cả tôi vào tạo thành một đóa hoa ăn thịt người kiều diễm.
Lúc này, thông báo trò chơi mới vang lên bên tai tôi.
“Kính mời quý khách di chuyển đến nhà ăn để chuẩn bị dùng bữa. Chủ nhân của Biệt thự Hoa hồng đã chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cùng những đầu bếp có tay nghề cao sẽ tự tay chế biến để đảm bảo mỗi một món ăn đều là mỹ thực, khiến cho các vị khách đều thỏa mãn.”
"Đặc biệt nhắc nhở mọi người, chủ nhân của biệt thự rất ghét hành vi lãng phí nên yêu cầu các vị khách ăn càng nhiều đồ ăn càng tốt. Nếu không sẽ khiến cho chủ nhân của biệt thự không hài lòng, lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
9.
Trong nhà ăn, bàn ăn dài màu trắng bày đầy các món ăn khác nhau, ở giữa có vài giá cắm nến, dưới ánh nến mờ ảo, các món ăn hiện ra nhiều màu sắc phong phú ngon miệng.
[Đầu bếp] người đàn ông mập mạp ban nãy chưa xuất hiện thì bây giờ đã ngồi vào chỗ của mình, ngơ ngác nhìn món ăn trước mặt như kẻ ngốc.
Khi tôi đến gần hơn, mới phát hiện toàn thân hắn ta run rẩy, đôi tay không ngừng liên tục chà xát vào quần áo, giống như trên đó đang dính thứ gì bẩn thỉu vậy.
Nhưng rõ ràng trong tay hắn ta chẳng có gì cả.
"Có chuyện gì với anh vậy?" Tôi hỏi, cau mày.
Mặc dù ăn trưa cùng nhau không phải là một phần của trò chơi chính thức, nhưng vì điều này có liên quan đến chủ nhân của biệt thự nên nó cũng rất quan trọng.
Trong thông báo của trò chơi không nói rõ việc ăn cơm là nhiệm vụ cá nhân hay nhiệm vụ tập thể.
Nếu đó là nhiệm vụ của tập thể, tôi sẽ không bao giờ để hắn ta ảnh hưởng lẫn cản trở tôi.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mập mạp mới chậm chạp ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Món này, món này…”
Lời còn chưa dứt, quản gia không biết từ đâu xuất hiện, mỉm cười nói——
Có lẽ là hắn ta đang cười bởi vì từ ngũ quan trên gương mặt hắn tôi không thể phân biệt được biểu cảm của hắn nhưng thông qua giọng nói tôi cảm nhận được hắn đang ẩn chứa một chút sung sướng tham lam.
Hắn nói: "Kính mời các vị khách ngồi xuống. Đây là bữa trưa mà chủ nhân đã chuẩn bị kỹ lưỡng để mọi người cảm ơn vì đã vất vả suốt buổi sáng".
"Xin cho phép tôi giới thiệu với mọi người các món ăn cho bữa trưa. Nguyên liệu hôm nay được giết sống để đảm bảo độ tươi và mềm của thịt. Đầu bếp sử dụng nguyên liệu là các bộ phận khác nhau trên cơ thể để làm ra món óc chiên lát, tiết vịt và ba chỉ bò súp cay, sườn áp chảo, cùi chỏ om nước tương và sườn heo chua ngọt.”
Nghe vậy, người đàn ông cơ bắp nuốt nước miếng một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, khinh thường liếc nhìn người đàn ông mập mạp: “Những món ăn này chẳng phải rất bình thường sao? Nhìn cái bộ dạng lúng túng của anh kìa, tôi còn tưởng chúng ta phải ăn đồ ăn ghê tởm gì cơ.”
Sắc mặt của gã mập trở nên tái nhợt, đang định nói gì đó thì người đàn ông cơ bắp đã quay người hỏi quản gia: "Tôi đói, tôi ăn trước được không? Tôi không muốn phải nghe anh lải nhải đâu."
"Đương nhiên, anh là khách, tôi nên quan tâm đến cảm xúc của anh."
Người quản gia chưa kịp nói xong thì người đàn ông cơ bắp đã cầm đũa lên không ngừng gắp rau nhét vào miệng.
Trông cái vẻ mặt ăn uống đến thỏa mãn của hắn kìa, có vẻ như gã mập mạp rất biết nấu ăn.
"Đúng rồi, tôi quên chưa giới thiệu nguyên liệu nấu ăn cho các vị khách ở đây."
Quản gia hơi dừng lại, môi trên trán nhếch sang hai bên, tạo thành một nụ cười lệch lạc và tà ác——
"Nguyên liệu chính là người chơi đã không tìm được thiệp mời, cô ấy đã mất đi tư cách người chơi, không xứng làm khách mời, đương nhiên sẽ trở thành nguyên liệu nấu ăn để cho các vị khách mời thưởng thức.”
Người đàn ông cơ bắp thốt lên "Oẹ" rồi nhổ hết chỗ thịt vừa nuốt ra.
Lúc này, giọng điệu dịu dàng thường ngày của gã quản gia thay đổi, giọng nói trở nên sắc bén: “Quý khách, đây là những món ăn mà chủ nhân đã tỉ mỉ chuẩn bị cho mọi người, ngài không thể lãng phí, xin mời ăn hết, nếu không chủ nhân sẽ không vui. Tôi có quyền xử lý ngài.”
Khi hắn ta vừa nói thì từng đám khói đen bay ra từ tai hắn ta, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đó không phải là khói mà là vô số xúc tu nhỏ xíu đang nóng lòng tìm kiếm thức ăn.
Quản gia không nói lãng phí đồ ăn sẽ bị xử lý như thế nào, nhưng không ai muốn bị trừng phạt, người đàn ông cơ bắp chỉ có thể kìm nén cơn buồn nôn mà đưa đồ ăn vào miệng.
Điền Mộc kéo chiếc ghế trước mặt ngồi xuống, bình tĩnh tự nhiên mà múc một thìa óc cho vào miệng, nói: "Độ mặn vừa phải, mùi thơm từ óc chiên ăn là ngon nhất ~"
Người đàn ông cơ bắp kinh hãi nhìn cô ta, nhưng cô ta lại nhắm mắt làm ngơ, quay lại mỉm cười hỏi tôi: “Chị, chị sẽ lựa chọn như thế nào? Ăn hay không ăn bữa này đây? "
Cô ta liếm khóe miệng, như thể vẫn đang thưởng thức mùi thơm mặn mà của từng thìa óc.
10.
Đôi mắt của gã quản gia dán chặt vào tôi, làn khói đen bay ra từ tai hắn ta càng lúc càng dữ dội, như thể luôn sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào để ăn thịt tôi.
Mọi người đang chờ tôi đưa ra lựa chọn.
Lúc này Lily đi tới, cô bé rụt rè liếc nhìn tôi và nói: "Cô ơi, em đến ăn trưa với cô..."
Có vẻ như mặc dù vòng đầu tiên của trò chơi đã kết thúc nhưng giả lập [Gia sư] của tôi vẫn còn trong trí nhớ của cô bé.
Hơn nữa, cô bé vẫn đang trong tình trạng bị tôi thao túng vẫn chưa hồi phục.
Một nụ cười dần hình thành trên môi tôi.
“Lily, vừa nhìn thấy em là cô không thấy thèm ăn nữa, nhưng bố mẹ em đã chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, không thể lãng phí được. Em có thể ăn phần của cô được không?”
Quản gia ngắt lời: "Thưa quý khách, ngài không thể làm như vậy, phần ăn của ngài thì ngài phải tự ăn..."
Tôi không thèm nhìn hắn ta, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lily, tăng thêm áp lực cho cô bé rồi lại hỏi lần nữa: “Em có đồng ý thay cô giáo ăn phần ăn này không?”
Lily liếc nhìn món ăn trước mặt, cẩn thận nuốt nước bọt rồi gật đầu.
"Việc này trái với quy định..."
Quản gia còn muốn ngăn cản nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nói: “Ồ như vậy sao, tôi cứ tưởng rằng Lily cũng là một trong những chủ nhân của căn biệt thự này thì ông cũng phải phục vụ cô bé đấy…”
Tuy là lời nói dành cho quản gia nhưng ánh mắt của tôi lại hướng tới Lily, giọng điệu đầy nghi ngờ cùng thất vọng đối với cô bé.
Lily run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên hét lên với quản gia: “Tôi muốn ăn cho cô giáo thì tôi sẽ ăn! Bố mẹ của tôi yêu cầu ông chăm sóc tôi, ông không có quyền quản tôi!”
Quản gia rất ngạc nhiên trước phản ứng của Lily, hắn ta im lặng chừng 2 giây cuối cùng cũng thỏa hiệp nói: "Nếu đây là ý của tiểu thư Lily, vậy thì tôi không phản đối nữa."
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mà lợi dụng Lily vẫn không thể thực hiện được ý đồ thì tôi chỉ đành phải ăn thịt từ xác chết trên bàn thôi.
Dù có trải qua bao nhiêu bước nấu nướng, bỏ thêm bao nhiêu gia vị để tạo nên món ăn ngon miệng đi nữa thì vẫn không thể thay đổi được nó chỉ là một cái xác bị tách rời.
Tôi không phải kẻ biến thái như Điền Mộc, tôi không thể ăn nó được.
Ngoài tôi ra, còn có một người khác cũng đang cố gắng hết sức để kháng cự lại việc ăn uống.
"Quý khách, sao quý khách không động đũa? Đồ ăn không hợp khẩu vị của quý khách sao?
Đây đều là những món ăn do chính tay quý khách làm, hẳn là ngài phải rất thích chúng đúng không?”
Người quản gia bước tới trước mặt người đàn ông mập mạp, hơi cúi đầu, tỏ vẻ quan tâm đến hắn ta.
Gã đàn ông mập mạp toàn thân run rẩy kịch liệt, vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng: "Tôi không ăn được... Làm ơn đi, tôi không muốn ăn thịt người, xin hãy thả tôi đi..."
Giọng nói của người quản gia trong phút chốc trở nên vô cùng lạnh lùng, như thể băng từ trong miệng chảy ra, bao bọc lấy gã béo: "Ngài định cự tuyệt ý tốt của chủ nhân sao?"
Gã mập gần như cả người đều suy sụp, hắn ôm đầu đau đớn lẩm bẩm: "Trừ việc bắt tôi phải ăn thịt người ra thì bắt tôi làm điều gì cũng được. Làm ơn hãy thả tôi đi..."
Hắn còn chưa nói xong thì sương đen chui từ tai quản gia bay ra lập tức đập vào mặt hắn.
"Ah!!!"
Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt của tên béo như bị “tằm ăn rỗi” sạch sẽ không còn gì cả.
Khi màn sương đen gồm vô số xúc tu nhỏ bé lao xuống như công thành đoạt đất, gặm nhấm xác của gã mập, đến máu thịt trên đầu của hắn ta cũng không còn, kể cả mô não.
Một lúc sau, làn sương đen quay trở lại cơ thể của quản gia, tại chỗ mà gã mập ngồi chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Quản gia hài lòng nói: “Nếu mọi người không muốn ăn đồ ăn mà chủ nhân cẩn thận cung cấp thì chỉ có thể trở thành đồ ăn của Biệt thự hoa hồng và bị ăn mà thôi.”
Ở bên kia bàn ăn, người đàn ông cơ bắp vẻ mặt đầy đau khổ, cứng ngắc nhét đồ ăn vào miệng, đối lập hoàn toàn với hắn là Điền Mộc, cô ta ăn uống khá vui vẻ, giống như đang thực sự hưởng thụ bữa trưa.
Thậm chí đến miếng sườn cô ta gặm rất sạch sẽ không để lại chút thịt thừa nào cả.
Dường như nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ta quay đầu lại, mở cái miệng đầy mỡ: “Chị, chị nhìn em làm gì vậy?”
Tôi nhìn cô ta một lúc rồi bình tĩnh nói: “Ở kẽ răng của cô có dính đồ ăn.”
Nụ cười trên mặt Điền Mộc cứng đờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt sụp đổ của cô ta.
Sau đó cô ta quay đầu lại và tập trung ăn uống.
Ăn xong bữa trưa, cô ta sờ cái bụng căng tròn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Lily cầm cuốn đồng dao đi đến gần cô ta, giọng nham hiểm nói: "Chị ơi, chị có thể đọc bài đồng dao này cho em nghe được không?"
Bình luận facebook