-
Chương 2021
“Anh Lâm, anh phải nghỉ ngơi nhiều đấy.” Cô y tá nhìn về phía điện thoại của tôi với vẻ khó chịu, có thể là cô ta tưởng rằng tôi đã xem2được gì đó trong điện thoại nên mới la lên như thế.
Tôi cảm thấy ngượng vô cùng, chỉ đành ậm ừ qua loa, để điện thoại sang một bên và nằm xuống8giường.
Cô y tá nhìn tôi một hồi rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tôi đợi cô ta đi ra khỏi phòng rồi liền quay sang nhìn về phía Hàn Vân.
Hàn Vân ôm bụng2cười lăn lộn.
Tôi dần thả lỏng tinh thần, có cảm giác như đã trút được gánh nặng,
Hàn Vân không bị biến thành ma vương.
Đúng thế! Thế giới này không có trở nên2tồi tệ như thế kia, Hàn Vân cũng không bị biến thành ma vương. Vậy thì chắc rằng Diệp Thanh vẫn còn là một hồn ma lẻ loi như trước đây thôi.
Tôi6cảm thấy yên tâm và không muốn phá hỏng tâm trạng yên tâm này.
“... Ha ha…” Hàn Vân cười một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu dừng, vừa nhìn về phía tôi vừa thở hổn hển.
“Em tìm anh có việc gì?” Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Đến tìm anh để đòi anh trả ơn.” Hàn Vân nói một cách tự tin: “Anh làm bậy ở Thysente, là do tôi giúp anh giải quyết ổn thoả mọi chuyện đấy!”
Tôi nghĩ ngay đến chuyện được đề cập trong bài báo lúc nãy, cư dân Thysente đều phủ nhận việc có một người nước ngoài như thế xuất hiện ở đó.
Trước đó, chúng tôi đã từng trải qua nhiều chuyện ở Thysente, giải quyết Lina, giải thoát cho cư dân trong thôn. Đương nhiên, cách giải quyết chính là để Hàn Vân thống trị nơi đó.
Tôi nhìn về phía Hàn Vân, ngoại trừ âm khí ra, tôi không thấy có thứ gì khác trên người nó nữa.
Tôi hỏi với vẻ chần chừ: “Trạng thái hiện giờ của em…”
“Ừ, vì vậy nên mới đến tìm anh để đòi anh trả ơn. Tôi sắp không xong rồi.” Hàn Vân lên tiếng: “Tôi không muốn trở thành như thế kia đâu. Việc này, cần anh giúp đỡ.”
Lúc này tôi mới hiểu ra là Hàn Vân đến tìm tôi để đòi tôi trả ơn việc nó giúp tôi che giấu.
Tôi vội ngồi bật dậy, nhìn sang Hàn Vân với vẻ lo lắng: “Em sắp không xong rồi? Có chuyện gì vậy?”
Hàn Vân có hơi ngại ngùng, nói với vẻ rầu rĩ: “Ma vương đó, có hơi kì lạ. Tôi vốn tưởng là chỉ cần lập một quy tắc gì đó, để người khác tuân theo là được. Anh còn nhớ kết cục cuối cùng của trò chơi trốn tìm không?”
“Là… Quách Ngọc Khiết.” Tôi nhớ lại và bắt đầu thấy khẩn trương.
“Đúng vậy, chính là cô ấy. Ban đầu vốn không sao. Người ở Thysente không chạy xa như vậy được, cho dù có đi đến rồi cũng không tìm thấy gì hết. Nhưng đám con nít kia lại khác. Năng lực của tôi được khuếch đại.” Hàn Vân giơ tay lên, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm: “Tôi vốn có thể thu giữ linh hồn của đám con nít kia. Nhưng tôi cũng chỉ là do cảm nhận được sự kêu gọi gì đó mới đi tìm bọn chúng. Bọn chúng là người chủ động. Chắc anh cũng biết là, cả cái quá trình này cần phải tốn thời gian. Tôi không thể nào đưa linh hồn của tất cả mọi đứa trẻ chịu uất ức vào trong dị không gian của mình được. Nhưng bây giờ…”
Hàn Vân thả lỏng tay ra: “Bọn chúng đều bị trói buộc bởi quy tắc của tôi. Tất cả những đứa trẻ đã chết, hồn ma của chúng đều bị trói buộc bởi quy tắc của tôi. Bọn chúng sẽ đi tìm cái con ‘ma’ đang ẩn nấp và tiếp tục trò chơi.”
“Nếu chúng tìm thấy Quách Ngọc Khiết thì sẽ như thế nào?” Tôi lại càng thấy lo lắng hơn.
Chuyện này không phải là một chuyện tốt gì đâu.
Sắc mặt Hàn Vân tối sầm lại: “Có thể là sẽ chết. Cô ấy sẽ bị biến thành ma. Sau đó thì… Tôi cũng không biết nữa.”
“Em không biết sao?” Tôi hỏi với vẻ khó tin.
“Đúng thế.” Hàn Vân gãi đầu, nói với vẻ bức bối: “Tôi cũng không biết. Tôi đã nói rồi, năng lực này có chút kì lạ. Ma vương khác với suy nghĩ lúc trước của tôi. Cái cảm giác này kì lạ quá. Tôi cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ông Trời trong tương lai.
Có lẽ nguyên nhân chính là đó.
Chúng có nhân cách, có hành động, nhưng bản chất thì vẫn là một sự tập hợp của tất cả các quy tắc. Giống với các quy tắc trong tự nhiên như là mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây. Điều khác biệt là, chúng là những quy tắc tác động lên con người, là những quy tắc cưỡng ép trói buộc con người.
Thứ quy tắc này có thể chính là một sự phản ánh ý thức của toàn nhân loại.
Nhưng mặc cho những chi tiết thay đổi thế nào, vẫn còn có một quy tắc luôn không thay đổi. Đó chính là những quy tắc cũ sẽ bị những quy tắc mới lật đổ.
Như tình hình trước mắt này, Ông Trời trước đây dần yếu đi, Ông Trời trong tương lai thống trị thế giới.
Hàn Vân bị biến thành ma vương là do tác động bởi sức mạnh của Ông Trời trong tương lai kia. Nó thay đổi Hàn Vân, Hàn Vân có sự thay đổi về chất, phục tùng Ông Trời và tấn công tôi cũng là do nguyên nhân này.
Bây giờ Hàn Vân vẫn còn bị trói buộc bởi Ông Trời không có nhân cách hiện giờ, nó là sự kết hợp của ma quỷ và linh hồn, không phải ma vương. Trong quá trình chuyển biến thành ma vương, những quy tắc mà hai Ông Trời đã đặt ra đều phát huy tác dụng trên người nó.
“Cái kì lạ” mà nó nói, có thể là do nguyên nhân thế này.
Hai quy tắc đối lập xung đột với nhau, nó không thể nào kiểm soát được, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể là nó đã mất năng lực của ma vương, cũng có thể là năng lực của ma vương chiếm thế thượng phong, nó sẽ lại biến thành bộ dạng như ma vương.
Tôi giật thót, nói với vẻ dứt khoát: “Bỏ đi!”
“Hử? Bỏ cái gì?” Hàn Vân nhìn sang tôi với vẻ khó hiểu.
“Từ bỏ năng lực của ma vương.” Tôi nói với vẻ nghiêm túc, đang cố gắng suy nghĩ là phải khuyên Hàn Vân như thế nào.
Dù là linh hồn hay hồn ma thì sức mạnh đều quá yếu. Ma vương có cả hai loại sức mạnh này mới có khả năng thống trị thế giới.
Hàn Vân gật đầu một cách dứt khoát, còn nhìn tôi với ánh mắt kì lạ: “Tôi vốn định tìm anh để nói về việc này. Anh có nghe tôi nói gì nãy giờ không đấy?”
Tôi sững người trong chốc lát, đột nhiên nở một nụ cười tự giễu và cảm thấy yên tâm hẳn.
Hàn Vân khẽ hắng giọng một cách khó chịu, nhắc tôi phải tập trung tinh thần.
“Xin lỗi. Anh chỉ đang… Vậy thì tốt quá rồi.” Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười mỉm.
Tốt quá rồi.
Thế giới này đã trở lại như cũ, không còn tệ hại như trước đó nữa. Không có ai muốn làm ma vương, điều này quá tốt rồi!
Nghĩ kĩ lại thì lúc trước Hàn Vân cũng không muốn làm ma vương, còn nhờ tôi và Diệp Thanh giúp đỡ, muốn ngăn cản sự thay đổi trong cơ thể mình. Nếu không phải do tôi chậm trễ khiến nó bị thay đổi hoàn toàn thì nó cũng sẽ không đứng về phía ma vương.
“Anh không ngờ là em đã từ bỏ một cách dứt khoát như thế.” Tôi lên tiếng.
“Có gì bất ngờ? Anh xem thường tôi quá rồi đấy. Hơn nữa thứ sức mạnh này có tốt lành gì chứ? Nếu không phải do giúp các anh, nếu không phải vì muốn giết chết Lina, tôi mới không thèm làm những chuyện này đâu.” Hàn Vân nói với vẻ khó chịu: “Tôi chỉ muốn có bạn bè, muốn có cha mẹ, muốn được hạnh phúc thôi…”
Nó đột nhiên trở nên rầu rĩ.
Tôi không biết phải an ủi Hàn Vân như thế nào. Lúc nhìn nó thì luôn nghĩ rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại không thể gán những suy nghĩ của những đứa trẻ bình thường lên người nó được. Ít nhất tôi không thể gán những mối lo âu của những đứa trẻ bình thường lên người Hàn Vân. Trông nó mạnh như thế, sống lâu như thế, chắc là không còn phải lo âu gì nữa mới phải chứ.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh của Meditation.
Điều này làm tôi giật nảy mình.
Tôi nhìn chằm chằm về phía Hàn Vân, hỏi với vẻ cẩn thận: “Hàn Vân, em có cảm thấy… Có khi, em không phải là em không?”
Hàn Vân ngẩng lên nhìn tôi, không còn rầu rĩ gì nữa: “Anh đang lo là ý thức của người bình thường sẽ ảnh hưởng đến tôi?”
Đúng thế.
Bây giờ tôi mới bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi vốn không hề nghĩ đến vấn đề này.
Linh hồn rất dễ bị hấp thu những cảm xúc tiêu cực của con người và cũng là một sự tồn tại lớn mạnh phản ánh cảm xúc tiêu cực của loài người.
Tôi cảm thấy ngượng vô cùng, chỉ đành ậm ừ qua loa, để điện thoại sang một bên và nằm xuống8giường.
Cô y tá nhìn tôi một hồi rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tôi đợi cô ta đi ra khỏi phòng rồi liền quay sang nhìn về phía Hàn Vân.
Hàn Vân ôm bụng2cười lăn lộn.
Tôi dần thả lỏng tinh thần, có cảm giác như đã trút được gánh nặng,
Hàn Vân không bị biến thành ma vương.
Đúng thế! Thế giới này không có trở nên2tồi tệ như thế kia, Hàn Vân cũng không bị biến thành ma vương. Vậy thì chắc rằng Diệp Thanh vẫn còn là một hồn ma lẻ loi như trước đây thôi.
Tôi6cảm thấy yên tâm và không muốn phá hỏng tâm trạng yên tâm này.
“... Ha ha…” Hàn Vân cười một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu dừng, vừa nhìn về phía tôi vừa thở hổn hển.
“Em tìm anh có việc gì?” Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Đến tìm anh để đòi anh trả ơn.” Hàn Vân nói một cách tự tin: “Anh làm bậy ở Thysente, là do tôi giúp anh giải quyết ổn thoả mọi chuyện đấy!”
Tôi nghĩ ngay đến chuyện được đề cập trong bài báo lúc nãy, cư dân Thysente đều phủ nhận việc có một người nước ngoài như thế xuất hiện ở đó.
Trước đó, chúng tôi đã từng trải qua nhiều chuyện ở Thysente, giải quyết Lina, giải thoát cho cư dân trong thôn. Đương nhiên, cách giải quyết chính là để Hàn Vân thống trị nơi đó.
Tôi nhìn về phía Hàn Vân, ngoại trừ âm khí ra, tôi không thấy có thứ gì khác trên người nó nữa.
Tôi hỏi với vẻ chần chừ: “Trạng thái hiện giờ của em…”
“Ừ, vì vậy nên mới đến tìm anh để đòi anh trả ơn. Tôi sắp không xong rồi.” Hàn Vân lên tiếng: “Tôi không muốn trở thành như thế kia đâu. Việc này, cần anh giúp đỡ.”
Lúc này tôi mới hiểu ra là Hàn Vân đến tìm tôi để đòi tôi trả ơn việc nó giúp tôi che giấu.
Tôi vội ngồi bật dậy, nhìn sang Hàn Vân với vẻ lo lắng: “Em sắp không xong rồi? Có chuyện gì vậy?”
Hàn Vân có hơi ngại ngùng, nói với vẻ rầu rĩ: “Ma vương đó, có hơi kì lạ. Tôi vốn tưởng là chỉ cần lập một quy tắc gì đó, để người khác tuân theo là được. Anh còn nhớ kết cục cuối cùng của trò chơi trốn tìm không?”
“Là… Quách Ngọc Khiết.” Tôi nhớ lại và bắt đầu thấy khẩn trương.
“Đúng vậy, chính là cô ấy. Ban đầu vốn không sao. Người ở Thysente không chạy xa như vậy được, cho dù có đi đến rồi cũng không tìm thấy gì hết. Nhưng đám con nít kia lại khác. Năng lực của tôi được khuếch đại.” Hàn Vân giơ tay lên, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm: “Tôi vốn có thể thu giữ linh hồn của đám con nít kia. Nhưng tôi cũng chỉ là do cảm nhận được sự kêu gọi gì đó mới đi tìm bọn chúng. Bọn chúng là người chủ động. Chắc anh cũng biết là, cả cái quá trình này cần phải tốn thời gian. Tôi không thể nào đưa linh hồn của tất cả mọi đứa trẻ chịu uất ức vào trong dị không gian của mình được. Nhưng bây giờ…”
Hàn Vân thả lỏng tay ra: “Bọn chúng đều bị trói buộc bởi quy tắc của tôi. Tất cả những đứa trẻ đã chết, hồn ma của chúng đều bị trói buộc bởi quy tắc của tôi. Bọn chúng sẽ đi tìm cái con ‘ma’ đang ẩn nấp và tiếp tục trò chơi.”
“Nếu chúng tìm thấy Quách Ngọc Khiết thì sẽ như thế nào?” Tôi lại càng thấy lo lắng hơn.
Chuyện này không phải là một chuyện tốt gì đâu.
Sắc mặt Hàn Vân tối sầm lại: “Có thể là sẽ chết. Cô ấy sẽ bị biến thành ma. Sau đó thì… Tôi cũng không biết nữa.”
“Em không biết sao?” Tôi hỏi với vẻ khó tin.
“Đúng thế.” Hàn Vân gãi đầu, nói với vẻ bức bối: “Tôi cũng không biết. Tôi đã nói rồi, năng lực này có chút kì lạ. Ma vương khác với suy nghĩ lúc trước của tôi. Cái cảm giác này kì lạ quá. Tôi cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ông Trời trong tương lai.
Có lẽ nguyên nhân chính là đó.
Chúng có nhân cách, có hành động, nhưng bản chất thì vẫn là một sự tập hợp của tất cả các quy tắc. Giống với các quy tắc trong tự nhiên như là mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây. Điều khác biệt là, chúng là những quy tắc tác động lên con người, là những quy tắc cưỡng ép trói buộc con người.
Thứ quy tắc này có thể chính là một sự phản ánh ý thức của toàn nhân loại.
Nhưng mặc cho những chi tiết thay đổi thế nào, vẫn còn có một quy tắc luôn không thay đổi. Đó chính là những quy tắc cũ sẽ bị những quy tắc mới lật đổ.
Như tình hình trước mắt này, Ông Trời trước đây dần yếu đi, Ông Trời trong tương lai thống trị thế giới.
Hàn Vân bị biến thành ma vương là do tác động bởi sức mạnh của Ông Trời trong tương lai kia. Nó thay đổi Hàn Vân, Hàn Vân có sự thay đổi về chất, phục tùng Ông Trời và tấn công tôi cũng là do nguyên nhân này.
Bây giờ Hàn Vân vẫn còn bị trói buộc bởi Ông Trời không có nhân cách hiện giờ, nó là sự kết hợp của ma quỷ và linh hồn, không phải ma vương. Trong quá trình chuyển biến thành ma vương, những quy tắc mà hai Ông Trời đã đặt ra đều phát huy tác dụng trên người nó.
“Cái kì lạ” mà nó nói, có thể là do nguyên nhân thế này.
Hai quy tắc đối lập xung đột với nhau, nó không thể nào kiểm soát được, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể là nó đã mất năng lực của ma vương, cũng có thể là năng lực của ma vương chiếm thế thượng phong, nó sẽ lại biến thành bộ dạng như ma vương.
Tôi giật thót, nói với vẻ dứt khoát: “Bỏ đi!”
“Hử? Bỏ cái gì?” Hàn Vân nhìn sang tôi với vẻ khó hiểu.
“Từ bỏ năng lực của ma vương.” Tôi nói với vẻ nghiêm túc, đang cố gắng suy nghĩ là phải khuyên Hàn Vân như thế nào.
Dù là linh hồn hay hồn ma thì sức mạnh đều quá yếu. Ma vương có cả hai loại sức mạnh này mới có khả năng thống trị thế giới.
Hàn Vân gật đầu một cách dứt khoát, còn nhìn tôi với ánh mắt kì lạ: “Tôi vốn định tìm anh để nói về việc này. Anh có nghe tôi nói gì nãy giờ không đấy?”
Tôi sững người trong chốc lát, đột nhiên nở một nụ cười tự giễu và cảm thấy yên tâm hẳn.
Hàn Vân khẽ hắng giọng một cách khó chịu, nhắc tôi phải tập trung tinh thần.
“Xin lỗi. Anh chỉ đang… Vậy thì tốt quá rồi.” Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười mỉm.
Tốt quá rồi.
Thế giới này đã trở lại như cũ, không còn tệ hại như trước đó nữa. Không có ai muốn làm ma vương, điều này quá tốt rồi!
Nghĩ kĩ lại thì lúc trước Hàn Vân cũng không muốn làm ma vương, còn nhờ tôi và Diệp Thanh giúp đỡ, muốn ngăn cản sự thay đổi trong cơ thể mình. Nếu không phải do tôi chậm trễ khiến nó bị thay đổi hoàn toàn thì nó cũng sẽ không đứng về phía ma vương.
“Anh không ngờ là em đã từ bỏ một cách dứt khoát như thế.” Tôi lên tiếng.
“Có gì bất ngờ? Anh xem thường tôi quá rồi đấy. Hơn nữa thứ sức mạnh này có tốt lành gì chứ? Nếu không phải do giúp các anh, nếu không phải vì muốn giết chết Lina, tôi mới không thèm làm những chuyện này đâu.” Hàn Vân nói với vẻ khó chịu: “Tôi chỉ muốn có bạn bè, muốn có cha mẹ, muốn được hạnh phúc thôi…”
Nó đột nhiên trở nên rầu rĩ.
Tôi không biết phải an ủi Hàn Vân như thế nào. Lúc nhìn nó thì luôn nghĩ rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại không thể gán những suy nghĩ của những đứa trẻ bình thường lên người nó được. Ít nhất tôi không thể gán những mối lo âu của những đứa trẻ bình thường lên người Hàn Vân. Trông nó mạnh như thế, sống lâu như thế, chắc là không còn phải lo âu gì nữa mới phải chứ.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh của Meditation.
Điều này làm tôi giật nảy mình.
Tôi nhìn chằm chằm về phía Hàn Vân, hỏi với vẻ cẩn thận: “Hàn Vân, em có cảm thấy… Có khi, em không phải là em không?”
Hàn Vân ngẩng lên nhìn tôi, không còn rầu rĩ gì nữa: “Anh đang lo là ý thức của người bình thường sẽ ảnh hưởng đến tôi?”
Đúng thế.
Bây giờ tôi mới bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi vốn không hề nghĩ đến vấn đề này.
Linh hồn rất dễ bị hấp thu những cảm xúc tiêu cực của con người và cũng là một sự tồn tại lớn mạnh phản ánh cảm xúc tiêu cực của loài người.
Bình luận facebook