-
Chương 2022
“Ừ, chính là vậy. Suy cho cùng, em vẫn được coi là một linh hồn mà nhỉ?” Tôi không dám chắc chắn, vì tôi không hề nhìn thấy những cảm xúc và hành động tiêu cực mạnh mẽ như những linh hồn bình thường trên người Hàn Vân.
Nó quả thật đã2từng giết người, cũng từng bắt cóc trẻ em, thậm chí từng nghĩ đến việc bắt cóc người lớn. Nhưng hành động của nó, giống với một đứa con nít bình thường hơn, quan niệm về cái thiện và cái ác rất mơ hồ, mục đích gây chuyện cũng rất đơn8giản, chỉ hành động theo sở thích mà thôi.
Giết người, không phải là sở thích của nó.
Nhưng nghĩ lại thì Hàn Vân bây giờ và Hàn Vân lúc trước đám người Thanh Diệp từng tiếp xúc đã có sự khác biệt về mặt tính cách.
Hàn Vân trong hồ sơ ghi chép2là một bé trai ngoan hiền, hướng nội, không tới nỗi là ngượng ngùng, sợ người lạ, nhưng cũng không được xem là hoạt bát. Lúc tiếp xúc với đám người Thanh Diệp, nó trông rất khó gần, chịu nghe lời, chịu nói lí lẽ, tính cách lạnh nhạt hơn nhiều.
Nhưng2Hàn Vân bây giờ thì không như thế. Nó có hơi vênh váo, rất hoạt bát, cũng rất tỉnh táo, tự tin và thông minh. Trông nó như một người lớn đóng giả con nít, rõ ràng đã lớn rồi, nhưng vẫn cứ thích làm con nít, cố tình trưng ra6vẻ trẻ con.
Tôi bỗng nhớ đến Meditation, cũng là do Meditation có sự thay đổi như thế.
Hình tượng thần chết cầm theo lưỡi hái kia hoàn toàn không muốn nói chuyện với tôi. Hình tượng sau đó có nhân tính, là lão đại có tiếng nói trong đám người, luôn nhìn người khác với ánh mắt cao không thể với. Tuy sau khi biến thành Meditation, nó vẫn giữ cái thái độ cao không thể với này, nhưng không còn là vẻ cao ngạo như những vị thần mà là vẻ cao ngạo bình thường của con người.
Hai bọn họ đều không phải linh hồn bình thường.
Hàn Vân được biến thành từ ma, còn Meditation là một linh hồn không biết đã tồn tại được bao lâu rồi, gần như tồn tại song song với nhận thức của con người về cái chết.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ là, rất có thể Meditation chính là linh hồn xuất hiện đầu tiên kia. Hồn ma xuất hiện ở trần gian, Ông Trời sáng tạo ra linh hồn để chống lại chúng.
Hai thứ này vốn nên là hai mặt đối lập với nhau. Nhưng giờ, bọn chúng lại xung đột với con người, nhưng cũng lại được sinh ra từ con người. Giữa ba thứ này có mối quan hệ kì lạ.
“Trẻ em bây giờ trưởng thành sớm, vả lại, ý thức cá nhân rất cao. Điều này chắc là đã khác với trước đây rồi nhỉ?” Tôi vừa suy nghĩ vừa nói.
Hàn Vân không lên tiếng tiếp lời.
Nó cũng quay đầu nhìn về phía cửa sổ chứ không hề nhìn tôi giống như Meditation lúc nãy.
“Hàn Vân?” Tôi gọi nó với vẻ bất an.
Lúc này Hàn Vân mới quay sang nhìn tôi với ánh mắt xa cách và mệt mỏi: “Tôi không biết.”
Tim tôi giật thót.
Nó nhanh chóng đổi về ngữ khí vênh váo lúc nãy: “Giải quyết vấn đề kia trước đi. Biến tôi trở lại như cũ đã.”
Vừa dứt lời, nó liền chìa tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của Hàn Vân.
Đó là một bàn tay của trẻ em, tôi hoàn toàn có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Tôi truyền năng lực vào trong cơ thể của Hàn Vân một cách cẩn thận, quan sát tình hình trong cơ thể nó.
Hàn Vân cau mày lại: “Yếu quá. Anh đã tiêu tốn quá nhiều năng lực ở thị trấn Morris sao?”
“Ừ. Có lẽ là thế.” Tôi cũng cảm nhận được là trong cơ thể mình trống rỗng. Mỗi khi dùng năng lực, đầu và linh hồn đều đau nhức khó chịu.
“Thôi thôi, vài hôm nữa tôi đến tìm anh sau.” Hàn Vân nói với vẻ bất đắc dĩ và rút tay lại.
“Liệu có kịp không?” Tôi có hơi lo lắng: “Em và Quách Ngọc Khiết, có chịu nổi không?”
“Chắc là được. Yên tâm đi.” Hàn Vân ưỡn ngực lên, đắc ý vô cùng: “Đừng có xem thường tôi thế chứ. Những việc nhỏ như thế này tôi làm được. Tìm anh chỉ là để phòng có bất trắc gì thôi. Vài hôm nữa tôi đến tìm anh sau vậy.”
Nó nói xong thì chui trở lại vào tường, tôi còn chưa kịp chào tạm biệt nữa. Nó cũng không chào tạm biệt tôi.
Tôi cảm thấy nó rời khỏi hơi vội vàng.
Tôi đột nhiên lại nghĩ đến Meditation.
Có lẽ bọn họ đều không thích trạng thái này của mình. Không thích con người hiện nay. Không thích ý thức của con người hiện nay.
Nhưng mà, không thể trốn tránh được, bọn họ đã bị trói buộc trong cái trào lưu này, bị ép buộc phải tiến về phía trước và phải thay đổi.
Hầu hết mọi người đều không thích thay đổi. Đa số mọi người luôn thích hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ, tuy là quá khứ chưa hẳn là hoàn toàn tốt đẹp.
Không biết tại sao tôi lại có một dự cảm chẳng lành.
Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat, nói về chuyện của Hàn Vân.
“... Gần đây em nên cẩn thận hơn.” Tôi nhắc nhở Quách Ngọc Khiết.
“Sẽ có trẻ em đến tìm em sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Là ma nhí.” Tí Còi lên tiếng.
“Chắc là không sao đâu nhỉ? Những người lúc trước đến tìm em đều là muốn nhờ em giúp đỡ. Nếu là trẻ em thì hầu hết đều ngoan mà.” Quách Ngọc Khiết không hề lo lắng gì cả.
“Tuyệt đối không được xem thường những đứa trẻ quậy thời bây giờ đấy.” Tí Còi lên tiếng nhắc nhở, còn tìm thêm những bài báo về việc trẻ hư giết người, sao chép link bài báo đưa vào trong nhóm.
Quách Ngọc Khiết nói với vẻ khinh bỉ: “Anh đừng có nói quá lên hù doạ người khác vậy chứ. Cho dù là có chuyện như thế thì cũng chỉ là một vài trường hợp cá biệt thôi. Chẳng lẽ là ở Dân Khánh có người giết người thì tất cả người dân Dân Khánh đều là tội phạm giết người sao? Đại đa số người trên thế giới này đều là người tốt. Có mấy ai rảnh đến nỗi giết người bừa bãi chứ?”
“Vấn đề là, thứ đến tìm em là ma quỷ đó. Lúc còn sống như thế nào không có nghĩa là chết rồi vẫn như thế đấy. Ma nhí có sát khí nặng nhất. Những đứa trẻ chết yểu, chết sớm, oán khí nặng lắm đấy.” Tí Còi nói một cách nghiêm túc.
Hai người bắt đầu cãi cọ với nhau.
Quách Ngọc Khiết tin rằng trên thế giới này có nhiều người tốt, điều này không hẳn là sai.
Tôi cũng đồng tình với ý kiến của cô ấy. Nhưng mà sau khi nhìn thấy cái thế giới mà hầu hết mọi người đều ủng hộ ma vương kia, tôi không biết phải nói lời ủng hộ cô ấy như thế nào nữa. Tình trạng của Hàn Vân cũng khiến tôi thấy lo lắng.
“Nói chung em cứ phải cẩn thận hơn.” Tôi dừng cuộc tranh luận của hai người họ lại.
Quách Ngọc Khiết lên tiếng đồng ý.
Tôi cảm thấy hơi mệt.
Nằm trên giường, lướt web một hồi, không thấy có tin tức gì mới nên tôi dần ngủ thiếp đi.
Đến chiều tối, tôi được cô y tá gọi dậy, ăn cơm tối trong bệnh viện.
Lúc này em gái đến thăm tôi.
“Anh yên tâm, em không nói gì với cha mẹ đâu. Hai người họ không biết chuyện. Em đi từ trường đến đây luôn.” Em gái lên tiếng chặn họng tôi lại.
Tôi chỉ đành thở dài.
Em gái nhìn tôi một hồi rồi quay đầu nhìn chỗ khác, sau đó lập tức quay lại nhìn tôi, lên tiếng hỏi: “Anh, anh cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chưa?”
“Ừ, anh không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi.” Tôi vừa cười vừa nói.
“Mệt thì đừng đi lung tung nữa.” Em gái cúi thấp đầu, nắm lấy khoá kéo trên áo.
Tôi không chắc là em gái biết được bao nhiêu chuyện. Trong cái thế giới đã bị thay đổi trước đó, em gái gần như đã biết hết tất cả mọi chuyện. Bây giờ tôi vẫn giấu em gái mọi chuyện nhưng ít nhiều thì nó cũng đã phát hiện gì đó. Tôi ở nước ngoài bốn ngày, em ấy đã nghi ngờ rồi. Lúc tôi tỉnh lại, em gái đang ngồi bên cạnh và nghe được nhóm Tí Còi bọn họ trò chuyện.
Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn.
Em gái ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, sau đó vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
Tôi đột nhiên hiểu ra rằng, e là em gái đã biết được rất nhiều chuyện rồi.
Tôi bỗng cảm thấy miệng khô khốc, không biết phải giải thích với em gái thế nào.
Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng.
Tôi nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở phía sau em gái.
Tôi sững người trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Anh không sao đâu. Em về trường trước đi. Ở lâu trong bệnh viện cũng không tốt. Trong trường em phải cẩn thận đấy.”
Em gái có hơi khó chịu: “Em vừa mới đến thì anh đã đuổi em về rồi.” Hình như em gái đã chú ý đến việc tôi nhìn chằm chằm sau lưng nó nên cơ thể đột nhiên cứng đơ ra. Nói xong một câu này liền im bặt, mím chặt môi, nhìn về phía tôi rồi đứng lên với vẻ buồn bã.
Em gái định đi ra khỏi phòng trong im lặng.
Tôi nhìn thấy cái bóng người đó đi theo sau em gái, đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Đợi đã!” Tôi kêu lên.
Em gái đứng lại, quay sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Cái bóng người đó bay lơ lửng ở phía sau lưng nó, nhìn chằm chằm lên mặt nó với đôi mắt trống rỗng, không có phản ứng gì cả.
Nó quả thật đã2từng giết người, cũng từng bắt cóc trẻ em, thậm chí từng nghĩ đến việc bắt cóc người lớn. Nhưng hành động của nó, giống với một đứa con nít bình thường hơn, quan niệm về cái thiện và cái ác rất mơ hồ, mục đích gây chuyện cũng rất đơn8giản, chỉ hành động theo sở thích mà thôi.
Giết người, không phải là sở thích của nó.
Nhưng nghĩ lại thì Hàn Vân bây giờ và Hàn Vân lúc trước đám người Thanh Diệp từng tiếp xúc đã có sự khác biệt về mặt tính cách.
Hàn Vân trong hồ sơ ghi chép2là một bé trai ngoan hiền, hướng nội, không tới nỗi là ngượng ngùng, sợ người lạ, nhưng cũng không được xem là hoạt bát. Lúc tiếp xúc với đám người Thanh Diệp, nó trông rất khó gần, chịu nghe lời, chịu nói lí lẽ, tính cách lạnh nhạt hơn nhiều.
Nhưng2Hàn Vân bây giờ thì không như thế. Nó có hơi vênh váo, rất hoạt bát, cũng rất tỉnh táo, tự tin và thông minh. Trông nó như một người lớn đóng giả con nít, rõ ràng đã lớn rồi, nhưng vẫn cứ thích làm con nít, cố tình trưng ra6vẻ trẻ con.
Tôi bỗng nhớ đến Meditation, cũng là do Meditation có sự thay đổi như thế.
Hình tượng thần chết cầm theo lưỡi hái kia hoàn toàn không muốn nói chuyện với tôi. Hình tượng sau đó có nhân tính, là lão đại có tiếng nói trong đám người, luôn nhìn người khác với ánh mắt cao không thể với. Tuy sau khi biến thành Meditation, nó vẫn giữ cái thái độ cao không thể với này, nhưng không còn là vẻ cao ngạo như những vị thần mà là vẻ cao ngạo bình thường của con người.
Hai bọn họ đều không phải linh hồn bình thường.
Hàn Vân được biến thành từ ma, còn Meditation là một linh hồn không biết đã tồn tại được bao lâu rồi, gần như tồn tại song song với nhận thức của con người về cái chết.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ là, rất có thể Meditation chính là linh hồn xuất hiện đầu tiên kia. Hồn ma xuất hiện ở trần gian, Ông Trời sáng tạo ra linh hồn để chống lại chúng.
Hai thứ này vốn nên là hai mặt đối lập với nhau. Nhưng giờ, bọn chúng lại xung đột với con người, nhưng cũng lại được sinh ra từ con người. Giữa ba thứ này có mối quan hệ kì lạ.
“Trẻ em bây giờ trưởng thành sớm, vả lại, ý thức cá nhân rất cao. Điều này chắc là đã khác với trước đây rồi nhỉ?” Tôi vừa suy nghĩ vừa nói.
Hàn Vân không lên tiếng tiếp lời.
Nó cũng quay đầu nhìn về phía cửa sổ chứ không hề nhìn tôi giống như Meditation lúc nãy.
“Hàn Vân?” Tôi gọi nó với vẻ bất an.
Lúc này Hàn Vân mới quay sang nhìn tôi với ánh mắt xa cách và mệt mỏi: “Tôi không biết.”
Tim tôi giật thót.
Nó nhanh chóng đổi về ngữ khí vênh váo lúc nãy: “Giải quyết vấn đề kia trước đi. Biến tôi trở lại như cũ đã.”
Vừa dứt lời, nó liền chìa tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của Hàn Vân.
Đó là một bàn tay của trẻ em, tôi hoàn toàn có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Tôi truyền năng lực vào trong cơ thể của Hàn Vân một cách cẩn thận, quan sát tình hình trong cơ thể nó.
Hàn Vân cau mày lại: “Yếu quá. Anh đã tiêu tốn quá nhiều năng lực ở thị trấn Morris sao?”
“Ừ. Có lẽ là thế.” Tôi cũng cảm nhận được là trong cơ thể mình trống rỗng. Mỗi khi dùng năng lực, đầu và linh hồn đều đau nhức khó chịu.
“Thôi thôi, vài hôm nữa tôi đến tìm anh sau.” Hàn Vân nói với vẻ bất đắc dĩ và rút tay lại.
“Liệu có kịp không?” Tôi có hơi lo lắng: “Em và Quách Ngọc Khiết, có chịu nổi không?”
“Chắc là được. Yên tâm đi.” Hàn Vân ưỡn ngực lên, đắc ý vô cùng: “Đừng có xem thường tôi thế chứ. Những việc nhỏ như thế này tôi làm được. Tìm anh chỉ là để phòng có bất trắc gì thôi. Vài hôm nữa tôi đến tìm anh sau vậy.”
Nó nói xong thì chui trở lại vào tường, tôi còn chưa kịp chào tạm biệt nữa. Nó cũng không chào tạm biệt tôi.
Tôi cảm thấy nó rời khỏi hơi vội vàng.
Tôi đột nhiên lại nghĩ đến Meditation.
Có lẽ bọn họ đều không thích trạng thái này của mình. Không thích con người hiện nay. Không thích ý thức của con người hiện nay.
Nhưng mà, không thể trốn tránh được, bọn họ đã bị trói buộc trong cái trào lưu này, bị ép buộc phải tiến về phía trước và phải thay đổi.
Hầu hết mọi người đều không thích thay đổi. Đa số mọi người luôn thích hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ, tuy là quá khứ chưa hẳn là hoàn toàn tốt đẹp.
Không biết tại sao tôi lại có một dự cảm chẳng lành.
Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat, nói về chuyện của Hàn Vân.
“... Gần đây em nên cẩn thận hơn.” Tôi nhắc nhở Quách Ngọc Khiết.
“Sẽ có trẻ em đến tìm em sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Là ma nhí.” Tí Còi lên tiếng.
“Chắc là không sao đâu nhỉ? Những người lúc trước đến tìm em đều là muốn nhờ em giúp đỡ. Nếu là trẻ em thì hầu hết đều ngoan mà.” Quách Ngọc Khiết không hề lo lắng gì cả.
“Tuyệt đối không được xem thường những đứa trẻ quậy thời bây giờ đấy.” Tí Còi lên tiếng nhắc nhở, còn tìm thêm những bài báo về việc trẻ hư giết người, sao chép link bài báo đưa vào trong nhóm.
Quách Ngọc Khiết nói với vẻ khinh bỉ: “Anh đừng có nói quá lên hù doạ người khác vậy chứ. Cho dù là có chuyện như thế thì cũng chỉ là một vài trường hợp cá biệt thôi. Chẳng lẽ là ở Dân Khánh có người giết người thì tất cả người dân Dân Khánh đều là tội phạm giết người sao? Đại đa số người trên thế giới này đều là người tốt. Có mấy ai rảnh đến nỗi giết người bừa bãi chứ?”
“Vấn đề là, thứ đến tìm em là ma quỷ đó. Lúc còn sống như thế nào không có nghĩa là chết rồi vẫn như thế đấy. Ma nhí có sát khí nặng nhất. Những đứa trẻ chết yểu, chết sớm, oán khí nặng lắm đấy.” Tí Còi nói một cách nghiêm túc.
Hai người bắt đầu cãi cọ với nhau.
Quách Ngọc Khiết tin rằng trên thế giới này có nhiều người tốt, điều này không hẳn là sai.
Tôi cũng đồng tình với ý kiến của cô ấy. Nhưng mà sau khi nhìn thấy cái thế giới mà hầu hết mọi người đều ủng hộ ma vương kia, tôi không biết phải nói lời ủng hộ cô ấy như thế nào nữa. Tình trạng của Hàn Vân cũng khiến tôi thấy lo lắng.
“Nói chung em cứ phải cẩn thận hơn.” Tôi dừng cuộc tranh luận của hai người họ lại.
Quách Ngọc Khiết lên tiếng đồng ý.
Tôi cảm thấy hơi mệt.
Nằm trên giường, lướt web một hồi, không thấy có tin tức gì mới nên tôi dần ngủ thiếp đi.
Đến chiều tối, tôi được cô y tá gọi dậy, ăn cơm tối trong bệnh viện.
Lúc này em gái đến thăm tôi.
“Anh yên tâm, em không nói gì với cha mẹ đâu. Hai người họ không biết chuyện. Em đi từ trường đến đây luôn.” Em gái lên tiếng chặn họng tôi lại.
Tôi chỉ đành thở dài.
Em gái nhìn tôi một hồi rồi quay đầu nhìn chỗ khác, sau đó lập tức quay lại nhìn tôi, lên tiếng hỏi: “Anh, anh cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chưa?”
“Ừ, anh không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi.” Tôi vừa cười vừa nói.
“Mệt thì đừng đi lung tung nữa.” Em gái cúi thấp đầu, nắm lấy khoá kéo trên áo.
Tôi không chắc là em gái biết được bao nhiêu chuyện. Trong cái thế giới đã bị thay đổi trước đó, em gái gần như đã biết hết tất cả mọi chuyện. Bây giờ tôi vẫn giấu em gái mọi chuyện nhưng ít nhiều thì nó cũng đã phát hiện gì đó. Tôi ở nước ngoài bốn ngày, em ấy đã nghi ngờ rồi. Lúc tôi tỉnh lại, em gái đang ngồi bên cạnh và nghe được nhóm Tí Còi bọn họ trò chuyện.
Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn.
Em gái ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, sau đó vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
Tôi đột nhiên hiểu ra rằng, e là em gái đã biết được rất nhiều chuyện rồi.
Tôi bỗng cảm thấy miệng khô khốc, không biết phải giải thích với em gái thế nào.
Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng.
Tôi nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở phía sau em gái.
Tôi sững người trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Anh không sao đâu. Em về trường trước đi. Ở lâu trong bệnh viện cũng không tốt. Trong trường em phải cẩn thận đấy.”
Em gái có hơi khó chịu: “Em vừa mới đến thì anh đã đuổi em về rồi.” Hình như em gái đã chú ý đến việc tôi nhìn chằm chằm sau lưng nó nên cơ thể đột nhiên cứng đơ ra. Nói xong một câu này liền im bặt, mím chặt môi, nhìn về phía tôi rồi đứng lên với vẻ buồn bã.
Em gái định đi ra khỏi phòng trong im lặng.
Tôi nhìn thấy cái bóng người đó đi theo sau em gái, đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Đợi đã!” Tôi kêu lên.
Em gái đứng lại, quay sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Cái bóng người đó bay lơ lửng ở phía sau lưng nó, nhìn chằm chằm lên mặt nó với đôi mắt trống rỗng, không có phản ứng gì cả.
Bình luận facebook