• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • Chương 2023

Lúc này mồ hôi lạnh trên người tôi tuôn ra liên tục, tôi vội giở chăn lên và bước xuống giường.

Em gái giật nảy mình, định bước lên trước dìu tôi, miệng thì lẩm bẩm: “Anh, anh đừng…”

Nó không nói hết2câu, chỉ ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Vẻ mặt lúc này của tôi chắc chắn là đang rất tệ.

Tôi không nhìn thẳng vào em gái nhưng lại thấy được toàn thân nó đang run lẩy bẩy qua8khóe mắt. Thân thể cương cứng của nó đi về phía tôi.

Tôi đi qua đó, nắm lấy tay em gái, muốn kéo nó ra phía sau.

Cái bóng người đó vẫn tiếp tục đi theo, trông giống như là đã được lập2trình sẵn, tự động đi theo em gái và giữ một khoảng cách nhất định.

Tôi đưa tay ra định ngăn lại thì nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy có ác ý trong2mắt nó.

Ác ý biến mất ngay sau đó và bóng dáng của nó cũng biến mất luôn.

Tôi nhìn về phía đó, cảm nhận được tay em gái đang run bần bật, tôi dần bình tĩnh trở lại, đưa tay vỗ nhẹ6vào lưng em gái.

“Không sao rồi, đừng sợ, đã không sao rồi.” Lúc nói lời này, tôi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc.

Trước đó tôi cũng đang an ủi Mộc Ái như vậy.

Mộc Ái…

Tôi đột nhiên nhớ đến Mộc Ái, trong lòng càng thấy bất an hơn.

Cái thế giới này đã không còn là cái thế giới mà ma vương lộng hành nữa, nhưng cũng không có tốt hơn được bao nhiêu cả. Ma vương vẫn còn ở đây. Ma chuyển phát nhanh có thể vẫn còn sống.

Mộc Ca, Mộc Ái có lẽ vẫn chưa bị ma cổ trang bắt đi mà vẫn còn sống trong cái thế giới hiện thực này.

Tôi cố kìm nén cái suy nghĩ này lại và quay sang nhìn em gái.

Em gái dần bình tĩnh trở lại, không nhìn về phía tôi mà chỉ tựa vào lòng tôi, hai tay nắm chặt bộ quần áo bệnh nhân trên người tôi.

Tôi biết nó đang khóc.

Tôi đưa tay xoa nhẹ đầu nó, vẫn nói lại những lời an ủi kia.

Em gái nói với giọng nghẹn ngào: “Bùa hộ thân, không hề nóng lên.” Nó rút sợi chỉ đỏ trên cổ áo của áo khoác ra, có một cái bùa hộ thân của Thanh Diệp được treo trên sợi chỉ đỏ đó.

Tôi vuốt nhẹ cái bùa hộ thân, cảm thấy có chút bất lực.

Đám người Thanh Diệp đã chết cả rồi…

“Có lẽ là không còn tác dụng gì nữa đâu. Em…” Tôi không biết phải nói tiếp như thế nào, bèn dìu em gái ngồi xuống, lên tiếng hỏi thăm: “Em đã làm gì ở trong trường? Trên đường đi đến đây có gặp phải chuyện gì không?”

Em gái lắc đầu: “Không có, không có gì cả. Nhà trường còn đang vì cái chuyện lần trước… Vụ tự sát lần đó… mà đổi kí túc xá khác rồi. Tụi em không nói gì nhiều với nhau cả. Mọi người ai nấy đều cảm thấy rất lo sợ. Nhưng cũng không… Không có chuyện gì bất thường hết. Trên đường đi cũng không hề gặp phải chuyện gì.”

“Trong bệnh viện thì sao? Có bắt gặp gì trong bệnh viện không?”

Em gái nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt: “Không có. Người đi thang máy rất đông. Trong lúc xếp hàng có một người chen hàng, ngoài ra không có chuyện gì nữa. Đều bình thường cả.”

“Không bắt gặp trẻ em?” Tôi vào thẳng vấn đề.

Thứ xuất hiện lúc nãy, rõ ràng chính là Hàn Vân!

Nhưng mà bóng dáng của nó mờ ảo hơn nhiều so với Hàn Vân, có hơi giống như ảo ảnh.

Cho dù có phải là ảo ảnh hay không thì đó đều là hình tượng của Hàn Vân, vì vậy chắc chắn có liên quan đến trẻ em.

Em gái không phải là trẻ em nữa, nên chỉ có thể là trước đó nó đã đụng phải đứa trẻ nào đó.

Em gái lắc đầu tiếp: “Phòng bệnh trẻ em không nằm ở khu này. Lúc nãy đi đến đây em có nhìn thấy trẻ em… Nhưng khoảng cách rất xa, chỉ nhìn thấy cửa phòng khám khoa Nhi thôi.”

“Trước đó nữa thì sao?” Tôi hỏi.

Em gái càng thấy khó hiểu hơn.

“Trước đây em có từng bắt gặp có đứa trẻ nào qua đời không? Hoặc là nhìn thấy có đứa trẻ nào bị bắt nạt? Có đứa trẻ nào không vui?” Tôi đưa ra ví dụ.

Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ giới hạn phạm vi lại trong hai chữ “trẻ em” này thì đã có quá nhiều khả năng có thể xảy ra.

Tôi nhớ là Diệp Thanh đã từng nhận một vụ uỷ thác. Nạn nhân chỉ là nhìn thấy có một đứa trẻ qua đời, cảm thấy thương xót, sau đó liền bị nó bám theo.

Với con nít, có rất nhiều chuyện không thể lí giải bằng suy nghĩ logic của người lớn được. Với ma quỷ, thậm chí là với một vài người nào đó thì suy nghĩ bình thường cũng không thể giải thích được logic của họ.

Tôi lo là bản thân em gái cũng không biết nó đã chọc phải một con ma nhí nào đó vào lúc nào.

Chuyện này không biết phải giải thích thế nào, rất khó để tìm được ngọn nguồn gây ra chuyện này và vì vậy cũng không thể giải quyết được rắc rối.

Em gái cố gắng nhớ lại, lắc đầu một cách chần chừ, lúc quay sang nhìn tôi, vẻ mặt trông rất sợ hãi.

“Em thật sự không biết. Theo em nhớ thì là không. Nếu như…” Em gái đột nhiên ấp a ấp úng.

“Em nghĩ ra được cái gì thì nói đi.” Tôi nắm lấy tay em gái.

Em gái cúi thấp đầu: “Lúc học tiểu học, trong lớp có một bạn nữ. Hình như bạn ấy bị dị tật bẩm sinh, miệng méo qua một bên. Tụi em không thèm đếm xỉa đến bạn ấy. Bạn ấy luôn muốn chơi chung với tụi em. Tụi em không chịu… Sau đó thế nào thì em cũng không biết nữa.”

Tôi suy nghĩ một hồi, cũng có thể là do nguyên nhân này mà bị hồn ma bám theo.

Nếu đứa trẻ đó đã qua đời từ lâu, vậy trong điều kiện thế giới trở nên ác hóa, lúc này mới tìm đến thì đây cũng là chuyện bình thường.

Hàn Vân bị ảnh hưởng, hình ảnh của nó xuất hiện ở sau lưng em gái, có thể đây chính là một điềm báo.

Một tay tôi vẫn nắm lấy tay em gái, tay còn lại cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat, nhờ Trần Hiểu Khâu giúp đỡ, nhờ Trần Dật Hàm điều tra thử bạn học này của em gái.

Bạn học này đã chết hay còn sống, phải điều tra rõ ràng.

Hàn Vân có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào, nhưng chúng tôi lại không liên lạc được với nó.

Ngoại trừ tôi thì có thể nó còn đi tìm Quách Ngọc Khiết. Tôi cũng đã nhờ Quách Ngọc Khiết chuyển lời giúp tôi.

“Chắc chắn là nó đã gặp phải rắc rối gì đó. Không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Em cũng nên cẩn thận hơn.” Tôi nhắc nhở Quách Ngọc Khiết lần nữa.

Quách Ngọc Khiết đồng ý. Cô ấy không có cảm thấy lo lắng gì, còn lên tiếng hỏi thăm em gái nữa.

“Nó không sao. Cái thứ đó đã biến mất rồi.” Tôi trả lời tin nhắn và kể cho Trần Hiểu Khâu nghe về chuyện của Mộc Ái và công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn.

“Em biết rồi. Em sẽ nói với chú út.” Trần Hiểu Khâu trả lời: “Nhưng họ cũng chỉ có thể giám sát và điều tra, không có cách gì đối phó với ma quỷ cả.”

Đoạn lịch sử này đã bị thay đổi rồi!

Tôi giật nảy mình, nhưng lại cảm thấy chuyện này nằm trong dự tính.

Nếu như toàn bộ thế giới không bị rơi vào tay ma vương, tôi cũng sẽ không đơn độc đi phá hang ổ của con ma chuyển phát nhanh và ma cổ trang một cách điên cuồng như thế. Có lẽ bọn chúng vẫn còn bình thường như cũ. Có lẽ ma chuyển phát nhanh cũng không có điên cuồng đến nỗi giết hết biết bao nhiêu người sở hữu siêu năng lực, đưa thi thể, linh hồn của họ đến thế giới tương lai.

Nói đến mới nhớ là, lúc đó tôi vẫn chưa hỏi rõ ma cổ trang về việc nó làm như thế, hoặc nói đúng hơn là mục đích mà Ông Trời trong tương lai kia làm như thế.

Tôi cảm thấy có hơi nhức đầu.

Mặc kệ tất cả, cứ trực tiếp nhờ vào năng lực của tôi và cổng ra vào dị không gian để làm thế giới trở lại như cũ, đây là cách đơn giản nhất rồi.

Nhưng những thắc mắc vẫn chưa tìm được câu trả lời này làm tôi khó chịu như đang bị hóc xương cá vậy.

Tôi biết được đại khái kế hoạch của kẻ địch, nhưng lại không biết nguyên nhân, không biết chi tiết cụ thể. Điều này chắc chắn sẽ để lại mối nguy hiểm tiềm tàng cho hành động tiếp theo của tôi.

Sau khi giết đám người Thanh Diệp xong, không biết chúng còn có thủ đoạn gì đang chờ tôi.

Chuyện của Hàn Vân, có thể chính là một phần trong đó.

Tôi nhìn về phía em gái.

Nó ngồi im ở đó, trông giống như đang sững người, nhưng tay thì vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi một cách khẩn trương.

Nó không phải là “người em gái kia”, tôi không thể bỏ mặc nó được.

Nói không chừng cái Ông Trời trong tương lai kia chính là muốn dùng cách này để ngăn tôi lại.

Cái thứ có bộ dạng như Hàn Vân đi theo em gái lúc nãy, nó không hề có phản ứng gì cả, nhưng phút cuối cùng lại quay qua nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn ác ý. Điều này có lẽ đã bộc lộ được mục đích của nó. Nó không hề muốn tấn công em gái mà muốn dùng em gái để tấn công tôi.

Lúc tôi đang suy nghĩ về việc này thì đột nhiên nghe thấy có tiếng ồn.

Tôi đứng dậy, em gái cũng đứng lên theo.

Chúng tôi cùng đi đến bên cửa sổ.

Ló đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy có người chạy ra từ phía cuối con đường. Tiếng la hét, tiếng ồn ào phát ra từ đằng xa xa kia. Do có toà nhà chắn lại nên tôi không nhìn thấy ở chỗ đó có cái gì.

Chỗ này không phải là căn phòng bệnh lúc trước. Tôi cũng không biết rõ về cái bệnh viện này, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Chỗ đó là phòng khám và phòng bệnh của khoa Nhi.” Em gái đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía tôi với vẻ mặt trắng bệch.

Khoa Nhi… Trẻ em!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom