Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2101.html
Chương 2101: Hỏa hoạn (2)
“Có lẽ gì?” Tí Còi đang đợi tôi nói tiếp.
Tôi gượng cười, nhìn xung quanh, xong mới nói khẽ với Tí Còi: “Trước đó anh đã đến căn nhà ở tầng trên. Nhà của mẹ và cha dượng của Từ Thiên Thành. Đã kể với cậu rồi đấy.”
Tí Còi gật đầu, ngớ ra giây lát, mới hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi nói tiếp: “Cha mẹ anh biết. Anh còn nói với họ, có lẽ người ta đã đến phòng chơi bài rồi.”
Thế nhưng, ngay vừa rồi, hai người đều không nhắc đến chuyện này trước mặt người ngoài lấy một câu,2càng không đề cập đế vấn đề về khu chung cư xem thử.
Tôi đang nghi ngờ, họ gọi điện kêu tôi về, cũng chỉ để xác nhận tôi vẫn an toàn.
Nếu suy nghĩ nhiều hơn nữa thì chắc là cũng vì chuyện này thực sự quá lớn. Xe chữa cháy đã được điều động tới mấy chiếc, cả khu chung cư đều bị kinh động, tôi không thể không biết chuyện này. Là người ở ngay tầng dưới nhà của Từ Thiên Thành, đến khi lửa được dập tắt, đội cứu hỏa và cảnh sát sẽ bắt tay vào điều9tra, gia đình tôi nhất định cũng sẽ bị tra hỏi.
Hiện giờ tôi đã dính líu đến hai vụ án mạng. Tuy cả hại vụ đều không thể tìm ra chứng cứ trực tiếp chĩa mũi giáo về phía tôi, nhưng bị dính vào những chuyện này, cũng khó trách khỏi một vài thủ tục phiền toái.
Ngay cả Trần Dật Hàm, hiện giờ cũng chẳng cách nào mượn việc công làm việc riêng, trực tiếp kéo tôi ra khỏi vụ này.
Có lẽ chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Bên trên nếu có ý thì người như tôi chắc cũng6sẽ trở thành đối tượng theo dõi sát sao.
Năng lực của tôi khó nhằn và nguy hiểm hơn bất kỳ năng lực có thể khống chế lòng người nào khác.
Nghĩ đến đây, người tôi lo lắng trước tiên vẫn là cha mẹ và em gái. Có thể họ sẽ bị tôi liên lụy, cũng bị điều tra.
Cách tốt nhất, chính là tôi có thể giải quyết mọi rắc rắc trước khi những chuyện này xảy ra, khiến cả thế giới trở thành thế giới không có ma vương như trong lý tưởng của tôi.
Hiện giờ cửa dị không gian mà0tôi biết chỉ có mỗi cái ở thị trấn Morris.
Tôi vẫn chưa biết được sự thật của điều cấm kỵ ấy.
Ngay khoảnh khắc này, tôi muốn thử chạm vào sự thật ấy một lần. Có lẽ mỗi lần suy đoán, mỗi lần đến gần sự thật, đều sẽ dẫn đến cái chết của một người… giống như Từ Thiên Thành…
Tôi đã có một thoáng tâm động như thế, nhưng cùng lúc ấy, cảm xúc nghĩ lại mà sợ liền trào lên mãnh liệt.
Tựa như bị ma quỷ cám dỗ, tôi vứt cái chết của người khác qua một bên, chỉ7muốn đánh một canh bạc để làm được điều mình mong muốn.
Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.
Tiếng chuông di động cắt ngang suy tư này của tôi.
Người nhận được cuộc gọi là Tí Còi.
“Là Tiểu Quách.” Vừa rút máy ra, Tí Còi liền nhấn nút nghe máy: “A lô, cái gì?”
Tí Còi vừa nghe máy vừa đưa mắt nhìn tôi.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Em ổn chứ?” Tí Còi hỏi, thở phào một hơi, nói với tôi: “Cô ấy suýt bị xe đụng, không sao, may mà không sao. Vừa rồi gọi cho anh mà không được nên mới gọi cho em.”
“Ai lái xe?” Tôi liền hỏi.
Nếu là tai nạn thông thường, Quách Ngọc Khiết sẽ không gọi điện.
“Ờ. Anh Kỳ đang ở cạnh anh. Chuyện gì thế? Hả?” Tí Còi lại sững sờ, đưa di động qua cho tôi.
Tôi nhận lấy, hỏi: “Anh đây. Em suýt bị xe đụng hả? Chuyện là thế nào?”
“Là một chiếc xe cứu hỏa. Đơn vị bên này bốc cháy, bọn em đều phải chạy ra ngoài tòa lầu. Lúc một chiếc xe cứu hỏa chạy đến đã suýt nữa thì đâm vào em.”
“Đơn vị bốc cháy?” Tôi bàng hoàng hỏi lại, nhìn về hướng khu chung cư trong vô thức.
Từ vị trí này có thể thấp thoáng nhìn thấy một cột khói đen. Âm thanh huyên náo vẫn chưa hề dừng lại.
“Chắc là văn phòng của nhóm Tưởng Hựu.” Quách Ngọc Khiết khẽ giọng lại: “Họ… từ khi Tưởng Hựu nhảy lầu thì tinh thần họ luôn rất tệ. Là văn phòng của họ bốc cháy. Hình như cháy do con người… họ phóng hỏa…”
Tim tôi chùn xuống, tôi có thể tưởng tượng ra tình hình khi ấy, cũng có thể tưởng tượng ra tâm trạng vào lúc ấy của những đồng nghiệp ngày nào cũng gặp kia là như thế nào.
Chỉ có quá đỗi tuyệt vọng, mới chọn phương thức thảm khốc này để tự sát.
“Em nói em suýt thì bị xe cứu hỏa đụng phải…” Tôi nén lòng mình lại, hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
“Vâng, em được người ta kéo lại, mới không bị đụng phải. Có điều người đó… người đó chắc là ma. Anh ta nói anh ta tên Triệu Hàng…”
“Triệu Hàng? Là người làm trong livestream Nai Sừng To?” Tôi buột miệng hỏi lại, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của Triệu Hàng.
“Chuyện này thì em không biết. Anh ta giới thiệu tên, còn bắt chuyện với em. Thế nhưng… xe cứu hỏa dùng trụ cứu hỏa ở trên đường, dòng nước đó chảy ra… em nhìn thấy có một đôi tay nắm lấy chân anh ta, kéo anh ta vào nước. Cả người anh ta đã biến mất, chỉ còn lại đồ đạc. Rất nhiều người đều nhìn thấy.” Quách Ngọc Khiết hoang mang nói: “Em và Tiểu Khâu khó khăn lắm mới chạy thoát ra. Sếp Già đã nhìn thấy bọn em, còn có những người khác trong đơn vị và không ít người đi đường… hình như còn bị người ta quay được.”
“Là, những ma nữ đó?” Tôi liên tưởng đến ma nữ di chuyển trong dòng nước.
Nguồn nước của trụ cứu hỏa chắc là đường ống nước máy ngầm dưới đất. Họ có thể di chuyển theo dòng sông, đương nhiên cũng có thể bơi đi trong đường ống như vậy.
Có điều, tại sao họ lại tấn công Triệu Hàng?
Lúc tôi tiêu diệt công ty livestream của ma cổ trang thì chẳng hề nhìn thấy Triệu Hàng. Lẽ nào cậu ta đã thành ma vương?
“Phải. Em đã nhìn thấy bóng người ở dưới đáy nước, chẳng có da mặt. Chỉ nhìn thấy nhiêu đó thì nó đã biến mất ngay. Cả Triệu Hàng đó cũng biến mất.”
“Chỉ có một ma nữ?”
“Không, đến mấy con. Nhưng chỉ một con ra tay.”
Tôi càng thêm băn khoăn, rốt cuộc thứ đã ra tay là ma nữ do Diệp Chính Nhất vẽ ra, hay là ma nữ thật sự.
“Em và Trần Hiểu Không không sao chứ?”
“Hiện giờ không sao.” Quách Ngọc Khiết lo lắng đáp: “Nhưng đã bị nhìn thấy cả rồi… em… lúc đó em còn đưa tay ra theo bản năng.”
Mí mắt tôi giật giật: “Em đã chạm vào ma nữ?”
“Em định tóm lấy Triệu Hàng cơ, còn suýt bị lôi xuống theo. Anh ta biến mất ngay lúc đó. Thế là em liền rụt tay ra… Lúc bọn em chạy thì có người đã quỳ xuống chỗ ấy mò thử… chỉ là một lớp nước đọng, nhưng cùi chỏ của em đã chạm vào nước. Còn có người giữ em lại, hỏi này hỏi nọ… Sắc mặt Sếp Già từ lúc sáng đã không được dễ coi lắm, lúc đó lại càng…” Quách Ngọc Khiết lo âu nói, hình như cảm thấy mình gặp họa, giọng điệu cực kỳ rầu rĩ.
Cô ấy vốn không phải là người để tâm đến những chuyện như vậy. Thứ kéo Triệu Hàng đi là ma nữ, Quách Ngọc Khiết chỉ là người tình cờ có mặt ở đó.
“Do Sếp Già?” Tôi hỏi.
“Vâng…” Quách Ngọc Khiết buồn phiền nói: “Em cảm thấy… sau khi bốc cháy, ông ấy càng trở nên kì lạ hơn. Cả lúc vừa xảy ra chuyện… Lâm Kỳ, Sếp Già biết chuyện về đội ngũ chuyên gia gì đó đúng không? Có phải cũng biết Diệp Thanh không…”
Tôi không tiếp lời.
Tôi nhìn vào trong tiệm.
Đứng ở cửa tiệm có thể nhìn thấy bóng lưng của mẹ, cha thì đang ngồi đối diện.
Chắc họ cũng biết chút gì đó.
Bản thân những hành động của họ trong một năm này cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần để ý kĩ một chút thì sẽ nhận ra khác thường.
Có điều, ba người lớn tuổi này đều chẳng nói gì cả.
Có lẽ Sếp Già muốn đứng bên ngoài mọi chuyện, nhưng nhận định này đã nhanh chóng bị tôi bác bỏ. Ông ấy không phải người mưu mô xảo quyệt. Sự quan tâm, chăm sóc của ông dành cho bất kỳ người nào, cũng đều xuất phát từ tính tình. Ông ấy không phải đức thánh mẫu đầy bác ái, nhưng cũng không phải dạng người gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết lo cho mình.
Ông ấy và cả cha mẹ tôi đều đã biết gì đó từ lâu.
Tôi chợt thấy họng mình khô khốc.
Quách Ngọc Khiết ở đầu giây bên kia cũng đang im lặng.
Bà chị ngốc nghếch này cũng đâu phải ngu thật, e rằng ngay khoảnh khắc đó cô ấy đã linh cảm được gì đó, nên mới gọi điện qua.
“Anh sẽ nói chuyện với họ.” Tôi nói với Quách Ngọc Khiết, cũng là nói với chính mình.
“Có lẽ gì?” Tí Còi đang đợi tôi nói tiếp.
Tôi gượng cười, nhìn xung quanh, xong mới nói khẽ với Tí Còi: “Trước đó anh đã đến căn nhà ở tầng trên. Nhà của mẹ và cha dượng của Từ Thiên Thành. Đã kể với cậu rồi đấy.”
Tí Còi gật đầu, ngớ ra giây lát, mới hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi nói tiếp: “Cha mẹ anh biết. Anh còn nói với họ, có lẽ người ta đã đến phòng chơi bài rồi.”
Thế nhưng, ngay vừa rồi, hai người đều không nhắc đến chuyện này trước mặt người ngoài lấy một câu,2càng không đề cập đế vấn đề về khu chung cư xem thử.
Tôi đang nghi ngờ, họ gọi điện kêu tôi về, cũng chỉ để xác nhận tôi vẫn an toàn.
Nếu suy nghĩ nhiều hơn nữa thì chắc là cũng vì chuyện này thực sự quá lớn. Xe chữa cháy đã được điều động tới mấy chiếc, cả khu chung cư đều bị kinh động, tôi không thể không biết chuyện này. Là người ở ngay tầng dưới nhà của Từ Thiên Thành, đến khi lửa được dập tắt, đội cứu hỏa và cảnh sát sẽ bắt tay vào điều9tra, gia đình tôi nhất định cũng sẽ bị tra hỏi.
Hiện giờ tôi đã dính líu đến hai vụ án mạng. Tuy cả hại vụ đều không thể tìm ra chứng cứ trực tiếp chĩa mũi giáo về phía tôi, nhưng bị dính vào những chuyện này, cũng khó trách khỏi một vài thủ tục phiền toái.
Ngay cả Trần Dật Hàm, hiện giờ cũng chẳng cách nào mượn việc công làm việc riêng, trực tiếp kéo tôi ra khỏi vụ này.
Có lẽ chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Bên trên nếu có ý thì người như tôi chắc cũng6sẽ trở thành đối tượng theo dõi sát sao.
Năng lực của tôi khó nhằn và nguy hiểm hơn bất kỳ năng lực có thể khống chế lòng người nào khác.
Nghĩ đến đây, người tôi lo lắng trước tiên vẫn là cha mẹ và em gái. Có thể họ sẽ bị tôi liên lụy, cũng bị điều tra.
Cách tốt nhất, chính là tôi có thể giải quyết mọi rắc rắc trước khi những chuyện này xảy ra, khiến cả thế giới trở thành thế giới không có ma vương như trong lý tưởng của tôi.
Hiện giờ cửa dị không gian mà0tôi biết chỉ có mỗi cái ở thị trấn Morris.
Tôi vẫn chưa biết được sự thật của điều cấm kỵ ấy.
Ngay khoảnh khắc này, tôi muốn thử chạm vào sự thật ấy một lần. Có lẽ mỗi lần suy đoán, mỗi lần đến gần sự thật, đều sẽ dẫn đến cái chết của một người… giống như Từ Thiên Thành…
Tôi đã có một thoáng tâm động như thế, nhưng cùng lúc ấy, cảm xúc nghĩ lại mà sợ liền trào lên mãnh liệt.
Tựa như bị ma quỷ cám dỗ, tôi vứt cái chết của người khác qua một bên, chỉ7muốn đánh một canh bạc để làm được điều mình mong muốn.
Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.
Tiếng chuông di động cắt ngang suy tư này của tôi.
Người nhận được cuộc gọi là Tí Còi.
“Là Tiểu Quách.” Vừa rút máy ra, Tí Còi liền nhấn nút nghe máy: “A lô, cái gì?”
Tí Còi vừa nghe máy vừa đưa mắt nhìn tôi.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Em ổn chứ?” Tí Còi hỏi, thở phào một hơi, nói với tôi: “Cô ấy suýt bị xe đụng, không sao, may mà không sao. Vừa rồi gọi cho anh mà không được nên mới gọi cho em.”
“Ai lái xe?” Tôi liền hỏi.
Nếu là tai nạn thông thường, Quách Ngọc Khiết sẽ không gọi điện.
“Ờ. Anh Kỳ đang ở cạnh anh. Chuyện gì thế? Hả?” Tí Còi lại sững sờ, đưa di động qua cho tôi.
Tôi nhận lấy, hỏi: “Anh đây. Em suýt bị xe đụng hả? Chuyện là thế nào?”
“Là một chiếc xe cứu hỏa. Đơn vị bên này bốc cháy, bọn em đều phải chạy ra ngoài tòa lầu. Lúc một chiếc xe cứu hỏa chạy đến đã suýt nữa thì đâm vào em.”
“Đơn vị bốc cháy?” Tôi bàng hoàng hỏi lại, nhìn về hướng khu chung cư trong vô thức.
Từ vị trí này có thể thấp thoáng nhìn thấy một cột khói đen. Âm thanh huyên náo vẫn chưa hề dừng lại.
“Chắc là văn phòng của nhóm Tưởng Hựu.” Quách Ngọc Khiết khẽ giọng lại: “Họ… từ khi Tưởng Hựu nhảy lầu thì tinh thần họ luôn rất tệ. Là văn phòng của họ bốc cháy. Hình như cháy do con người… họ phóng hỏa…”
Tim tôi chùn xuống, tôi có thể tưởng tượng ra tình hình khi ấy, cũng có thể tưởng tượng ra tâm trạng vào lúc ấy của những đồng nghiệp ngày nào cũng gặp kia là như thế nào.
Chỉ có quá đỗi tuyệt vọng, mới chọn phương thức thảm khốc này để tự sát.
“Em nói em suýt thì bị xe cứu hỏa đụng phải…” Tôi nén lòng mình lại, hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
“Vâng, em được người ta kéo lại, mới không bị đụng phải. Có điều người đó… người đó chắc là ma. Anh ta nói anh ta tên Triệu Hàng…”
“Triệu Hàng? Là người làm trong livestream Nai Sừng To?” Tôi buột miệng hỏi lại, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của Triệu Hàng.
“Chuyện này thì em không biết. Anh ta giới thiệu tên, còn bắt chuyện với em. Thế nhưng… xe cứu hỏa dùng trụ cứu hỏa ở trên đường, dòng nước đó chảy ra… em nhìn thấy có một đôi tay nắm lấy chân anh ta, kéo anh ta vào nước. Cả người anh ta đã biến mất, chỉ còn lại đồ đạc. Rất nhiều người đều nhìn thấy.” Quách Ngọc Khiết hoang mang nói: “Em và Tiểu Khâu khó khăn lắm mới chạy thoát ra. Sếp Già đã nhìn thấy bọn em, còn có những người khác trong đơn vị và không ít người đi đường… hình như còn bị người ta quay được.”
“Là, những ma nữ đó?” Tôi liên tưởng đến ma nữ di chuyển trong dòng nước.
Nguồn nước của trụ cứu hỏa chắc là đường ống nước máy ngầm dưới đất. Họ có thể di chuyển theo dòng sông, đương nhiên cũng có thể bơi đi trong đường ống như vậy.
Có điều, tại sao họ lại tấn công Triệu Hàng?
Lúc tôi tiêu diệt công ty livestream của ma cổ trang thì chẳng hề nhìn thấy Triệu Hàng. Lẽ nào cậu ta đã thành ma vương?
“Phải. Em đã nhìn thấy bóng người ở dưới đáy nước, chẳng có da mặt. Chỉ nhìn thấy nhiêu đó thì nó đã biến mất ngay. Cả Triệu Hàng đó cũng biến mất.”
“Chỉ có một ma nữ?”
“Không, đến mấy con. Nhưng chỉ một con ra tay.”
Tôi càng thêm băn khoăn, rốt cuộc thứ đã ra tay là ma nữ do Diệp Chính Nhất vẽ ra, hay là ma nữ thật sự.
“Em và Trần Hiểu Không không sao chứ?”
“Hiện giờ không sao.” Quách Ngọc Khiết lo lắng đáp: “Nhưng đã bị nhìn thấy cả rồi… em… lúc đó em còn đưa tay ra theo bản năng.”
Mí mắt tôi giật giật: “Em đã chạm vào ma nữ?”
“Em định tóm lấy Triệu Hàng cơ, còn suýt bị lôi xuống theo. Anh ta biến mất ngay lúc đó. Thế là em liền rụt tay ra… Lúc bọn em chạy thì có người đã quỳ xuống chỗ ấy mò thử… chỉ là một lớp nước đọng, nhưng cùi chỏ của em đã chạm vào nước. Còn có người giữ em lại, hỏi này hỏi nọ… Sắc mặt Sếp Già từ lúc sáng đã không được dễ coi lắm, lúc đó lại càng…” Quách Ngọc Khiết lo âu nói, hình như cảm thấy mình gặp họa, giọng điệu cực kỳ rầu rĩ.
Cô ấy vốn không phải là người để tâm đến những chuyện như vậy. Thứ kéo Triệu Hàng đi là ma nữ, Quách Ngọc Khiết chỉ là người tình cờ có mặt ở đó.
“Do Sếp Già?” Tôi hỏi.
“Vâng…” Quách Ngọc Khiết buồn phiền nói: “Em cảm thấy… sau khi bốc cháy, ông ấy càng trở nên kì lạ hơn. Cả lúc vừa xảy ra chuyện… Lâm Kỳ, Sếp Già biết chuyện về đội ngũ chuyên gia gì đó đúng không? Có phải cũng biết Diệp Thanh không…”
Tôi không tiếp lời.
Tôi nhìn vào trong tiệm.
Đứng ở cửa tiệm có thể nhìn thấy bóng lưng của mẹ, cha thì đang ngồi đối diện.
Chắc họ cũng biết chút gì đó.
Bản thân những hành động của họ trong một năm này cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần để ý kĩ một chút thì sẽ nhận ra khác thường.
Có điều, ba người lớn tuổi này đều chẳng nói gì cả.
Có lẽ Sếp Già muốn đứng bên ngoài mọi chuyện, nhưng nhận định này đã nhanh chóng bị tôi bác bỏ. Ông ấy không phải người mưu mô xảo quyệt. Sự quan tâm, chăm sóc của ông dành cho bất kỳ người nào, cũng đều xuất phát từ tính tình. Ông ấy không phải đức thánh mẫu đầy bác ái, nhưng cũng không phải dạng người gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết lo cho mình.
Ông ấy và cả cha mẹ tôi đều đã biết gì đó từ lâu.
Tôi chợt thấy họng mình khô khốc.
Quách Ngọc Khiết ở đầu giây bên kia cũng đang im lặng.
Bà chị ngốc nghếch này cũng đâu phải ngu thật, e rằng ngay khoảnh khắc đó cô ấy đã linh cảm được gì đó, nên mới gọi điện qua.
“Anh sẽ nói chuyện với họ.” Tôi nói với Quách Ngọc Khiết, cũng là nói với chính mình.
Bình luận facebook