Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2100.html
Chương 2100: Hỏa hoạn (1)
Hai cái xác vẫn đang nằm trên sàn nhà của cửa hàng, camera của cửa hàng cũng đang hoạt động, ghi lại toàn bộ sự tình.
Nhưng tôi không để tâm.
Theo lời Trần Dật Hàm đã nói trước đây, chuyện của giới quái dị đã bị bại lộ triệt để, lúc này nghĩ đến2chuyện hủy xác xóa dấu vết cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi và Tí Còi đi ra ngoài. Cậu nhân viên cửa hàng trẻ tuổi vẫn còn, bồn chồn lo lắng, nghe thấy tiếng động thì quay phắt đầu lại tựa như bị giật mình.
Tôi khẽ gật đầu với cậu ta, rồi9tiếp tục đi ra.
Vẻ mặt của cậu ta cứ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng không ngăn chúng tôi lại, chỉ liếc mắt nhìn cửa phòng sau lưng chúng tôi một cái.
Ra khỏi cửa hàng, tôi nói với Tí Còi mình sẽ về nhà.
“Tôi đi cùng anh nhé.” Tí Còi nói: “Hai6hôm nay cha mẹ tôi vẫn chưa về. Hiện giờ tôi cũng không có chuyện gì làm.”
Hai chúng tôi đón taxi về đến khu chung cư nhà tôi đang sống. Xe đỗ ngay cạnh khu chung cư.
Trên đường đang rất náo nhiệt, không trông thấy xe cứu hỏa, nhưng đã tụ tập không0ít người. Những người này đang bàn tán xôn xao về vụ cháy. Nghe ra thì biết đây là một vụ cháy lớn.
Tôi đã tìm được cha mẹ trong tiệm cơm nhỏ gần đó. Hai người đang ăn chút thức ăn nhẹ. Cha đang ngồi hướng mặt ra cửa nên nhìn thấy tôi7trước, vẫy vẫy tay gọi tôi.
Tôi đẩy cửa kính của tiệm cơm ra, quét mắt qua người và bàn ghế trong tiệm.
Tôi bắt gặp vài gương mặt quen. Ngồi cùng bàn với cha mẹ là bác trai thường tập thể dục buổi sáng với cha, đôi khi cũng cùng nhau đánh bài, đánh cờ. Dì ngồi ở bàn kế bên là hàng xóm trong khu chung cư mà mẹ hay nhắc đến, cũng chơi rất thân với dì Tiểu Vương.
Bước chân tôi thoáng khựng lại, ánh mắt khẽ dừng lại ở một số nơi.
Tôi nhìn thấy bóng mờ ảo chồng lên thân mấy người này, thân thể và linh hồn đều còn, chắc là họ vẫn còn sống. Nhưng cũng không loại trừ khả năng họ đã chết mà bản thân không hay biết.
Còn những thức ăn nhẹ, đồ uống, mì nước ở trên bàn, tôi cũng không thấy có vấn đề gì.
“Con về rồi đấy à.” Mẹ kéo tôi lại: “Mẹ với cha con đều giật bắn người. Thình lình ngửi thấy mùi khói.”
“Đúng đó. Vẫn là nhờ người ở bên ngoài phát hiện ra trước. Lửa cháy bùng ra khỏi cửa sổ.”
“Kính vỡ hết. Tôi nghe người ta nói. Kính bị vỡ, bà cụ ở tầng một tòa nhà của hai người đang muốn phơi quần áo thì suýt bị rơi trúng.” Dì lớn tuổi ở bàn bên cạnh tham gia vào.
Vừa được khơi mào như thế, những người xung quanh đều rào rào góp lời.
Thời điểm này không phải giờ cơm, những người lớn tuổi đang ngồi ở đây đều là cư dân quanh đây.
Tôi nghe họ nói như thế là biết vụ cháy thực sự không nhỏ.
Trong dự đoán của tôi chỉ mỗi chuyện Từ Thiên Thành chết cháy là không chính xác. E rằng ngoài Từ Thiên Thành, những xác chết trong căn nhà đó và cả linh hồn cũng đều đã bị thiêu rụi.
Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ đến vụ tại nạn giao thông hàng loạt dẫn đến cái chết của Cổ Mạch.
Vụ cháy nổ do năng lực của Kim Hải Phong gây ra có uy lực cực lớn. Đây là tác dụng được gây ra bởi năng lực của chị ta.
Nếu mọi năng lực đều bắt nguồn từ Ông Trời, thế thì, là đối tượng ban phát năng lực, nhất định nó cũng có những năng lực này.
“Cha mẹ không sao là tốt rồi.” Tôi trấn an cha mẹ.
“Cha mẹ không sao. Lửa bốc lên ở tầng trên, có lẽ do thứ gì đó đã bén lửa.” Mẹ tôi suy đoán.
“Mà cũng chưa tìm ra người nữa.” Dì ở bàn bên cạnh lại lên tiếng: “Gọi mấy cuộc rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra người.”
Tôi bất giác liếc nhìn cha mẹ một cái.
Hai người đều đang lộ vẻ lo lắng.
“Đâu chỉ vậy.” Bác ngồi cùng bàn lắc lắc đầu.
Sau lưng ông ấy liền có người tiếp lời: “Lầu số 9 cũng mất tích hai người. Bảo đến nhà nào đó. Ai nhỉ, nhà gì chuyển từ thủ đô về ấy…”
“Tiểu Vương đó.”
“Đúng đúng. Ra khỏi nhà, mãi vẫn chưa thấy về, cũng không liên lạc được.”
“Có khi nào ở trong nhà đang cháy không?” Dì ở bàn bên cạnh nói.
“Ở trong nhà, chắc chắn là không còn mạng.” Lại có người tiếp lời, còn dùng tay mô tả: “Đám lửa đó cháy cả ra ngoài nữa! Tôi nghe lính cứu hỏa nói, họ lên dập lửa, phun cả tấn nước mà vẫn không dập được. Bảo trong nhà có xăng!”
Người này nói năng khoa trương, nghe không giống nói thật.
Nhưng người khác lại lắng nghe say sưa, cũng có người không tin, nhao nhao bàn tán tranh cãi.
Tôi lại liếc nhìn cha mẹ.
Họ cũng tham gia vào cuộc “đại bàn tán” như những người không rõ sự thật kia. Có điều tính họ vốn hiền lành, đều ít nói, cũng không thích mích lòng người khác, lúc này đều chỉ thốt ra những lời mang tính phụ họa như “Thật vậy sao”, “Phải không vậy”.
Lòng tôi dần trở nên căng thẳng.
Bên ngoài đột nhiên vang lại tiếng xe chữa cháy, chợt thấy một chiếc xe đã chạy đến cổng khu chung cư. Tiếng còi hú duy trì rất lâu.
Lập tức có người thốt lên: “Thêm chiếc nữa kìa!”
“Tôi đã bảo là cháy lớn rồi mà! Chắc chắn trong nhà có thứ gì đó kiểu xăng dầu rồi!”
“Có khi nào cháy lan đến nơi khác không?” Dì ở bàn bên cạnh nhìn sang cha mẹ tôi: “Nhà anh chị ở ngay tầng dưới đúng không?”
“Đúng vậy.” Mẹ tôi rất lo lắng, nhưng vẫn ngồi im.
“Vậy qua đó xem sao. Đi xem sao đi. Không là lan qua nhà anh chị luôn đó.”
“Giờ chúng tôi chạy qua cũng có ích gì chứ? Lúc chúng tôi chạy khỏi nhà, lính cứu hỏa đã ngăn không cho ai vào rồi. Tầng dưới cũng đã chặn lại.”
“Đi xem thử vẫn tốt hơn chứ.” Dì ở bàn bên cạnh thúc giục, còn lo lắng hơn cả gia đình người trong cuộc như chúng tôi.
Mẹ tôi lắc đầu, vẫn không chịu đi.
Tôi nhận ra mẹ đang lo lắng.
“Con à, con báo cho em gái biết một tiếng đi.” Bất chợt cha tôi lên tiếng, nhưng nội dung lại không liên quan gì.
“Đúng đúng. Bảo nó đừng chạy về.” Mẹ cũng ngẩng lên nhìn tôi.
“Vâng, con biết rồi.” Tôi chậm rãi nhận lời, lấy di động từ trong túi ra, từ từ đi ra ngoài.
Tí Còi nói với cha tôi một tiếng, rồi cũng chạy theo tôi.
Sau lưng tôi, dì ở bàn bên cạnh và bác cùng bàn vẫn đang hỏi thăm tôi và em gái. Đều là những câu hỏi rất bình thường, cũ mòn kiểu như “Con gái chị đang học ở đâu?”, “Con trai chị chưa lấy vợ à”…
Đứng bên ngoài tiệm cảm nhận gió đông, trong di động đã vang lên tiếng của em gái.
“Ừ, anh đây. Không sao. Có một nhà trong khu chung cư bị cháy. Hơi lớn. Nhà mình không sao, chỉ báo em biết một tiếng. Hiện giờ người ta đang dập lửa, khắp nơi toàn là người với nước. Hôm nay nhà mình có lẽ phải ngủ ngoài một đêm. Ừ… em cũng chú ý an toàn.”
“Anh hai.”
Đầu dây bên kia, giọng của em gái trở nên ngần ngừ.
“Sao?” Tôi kiên nhẫn hỏi lại.
“Cái người trong… video đó…” Em gái ngập ngừng.
“Em yên tâm, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu. Anh đang rất an toàn. Yên tâm đi.” Tôi nói đầy chắc chắn.
Những lời này không thể khiến em gái yên tâm hoàn toàn, nhưng tôi cũng không biết nên nói gì.
“À. Vâng… em biết rồi.”
“Anh sẽ bảo vệ em. Em, cha mẹ, đều sẽ không sao hết.” Tôi nhắc lại lần nữa, lần này giọng điệu đã trịnh trọng hơn đôi phần.
“Em không sao. Chỉ cần anh với cha mẹ không sao là tốt rồi.” Em gái liền nói.
“Đồ ngốc. Vậy nhé. Đừng nghĩ ngợi lung tung. Anh ngắt máy đây.”
“Vâng. Cả nhà chọn xong chỗ nghỉ thì nhắn tin em biết nhé.”
“Biết rồi. Em cứ ở yên trong trường đi.”
“Vâng ạ.”
Ngắt máy, tôi nhìn ảnh của em gái vẫn còn trên màn hình, lặng thinh không nói gì thêm.
“Anh Kỳ, vừa rồi là chuyện gì vậy?” Tí Còi hỏi.
“Cha mẹ anh… có lẽ…” Tôi trở nên do dự, giống như em gái trong cuộc gọi vừa rồi.
Lòng tôi vô cùng hoang mang, nhưng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Có lẽ tạm thời tôi vẫn có thể bảo vệ họ an toàn, nhưng tôi không thể khiến họ yên tâm thật sự.
Chỉ cần còn ma vương, còn quái vật, cuộc sống bình yên trước đây có thể sẽ mãi mãi không quay trở lại được nữa.
Hai cái xác vẫn đang nằm trên sàn nhà của cửa hàng, camera của cửa hàng cũng đang hoạt động, ghi lại toàn bộ sự tình.
Nhưng tôi không để tâm.
Theo lời Trần Dật Hàm đã nói trước đây, chuyện của giới quái dị đã bị bại lộ triệt để, lúc này nghĩ đến2chuyện hủy xác xóa dấu vết cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi và Tí Còi đi ra ngoài. Cậu nhân viên cửa hàng trẻ tuổi vẫn còn, bồn chồn lo lắng, nghe thấy tiếng động thì quay phắt đầu lại tựa như bị giật mình.
Tôi khẽ gật đầu với cậu ta, rồi9tiếp tục đi ra.
Vẻ mặt của cậu ta cứ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng không ngăn chúng tôi lại, chỉ liếc mắt nhìn cửa phòng sau lưng chúng tôi một cái.
Ra khỏi cửa hàng, tôi nói với Tí Còi mình sẽ về nhà.
“Tôi đi cùng anh nhé.” Tí Còi nói: “Hai6hôm nay cha mẹ tôi vẫn chưa về. Hiện giờ tôi cũng không có chuyện gì làm.”
Hai chúng tôi đón taxi về đến khu chung cư nhà tôi đang sống. Xe đỗ ngay cạnh khu chung cư.
Trên đường đang rất náo nhiệt, không trông thấy xe cứu hỏa, nhưng đã tụ tập không0ít người. Những người này đang bàn tán xôn xao về vụ cháy. Nghe ra thì biết đây là một vụ cháy lớn.
Tôi đã tìm được cha mẹ trong tiệm cơm nhỏ gần đó. Hai người đang ăn chút thức ăn nhẹ. Cha đang ngồi hướng mặt ra cửa nên nhìn thấy tôi7trước, vẫy vẫy tay gọi tôi.
Tôi đẩy cửa kính của tiệm cơm ra, quét mắt qua người và bàn ghế trong tiệm.
Tôi bắt gặp vài gương mặt quen. Ngồi cùng bàn với cha mẹ là bác trai thường tập thể dục buổi sáng với cha, đôi khi cũng cùng nhau đánh bài, đánh cờ. Dì ngồi ở bàn kế bên là hàng xóm trong khu chung cư mà mẹ hay nhắc đến, cũng chơi rất thân với dì Tiểu Vương.
Bước chân tôi thoáng khựng lại, ánh mắt khẽ dừng lại ở một số nơi.
Tôi nhìn thấy bóng mờ ảo chồng lên thân mấy người này, thân thể và linh hồn đều còn, chắc là họ vẫn còn sống. Nhưng cũng không loại trừ khả năng họ đã chết mà bản thân không hay biết.
Còn những thức ăn nhẹ, đồ uống, mì nước ở trên bàn, tôi cũng không thấy có vấn đề gì.
“Con về rồi đấy à.” Mẹ kéo tôi lại: “Mẹ với cha con đều giật bắn người. Thình lình ngửi thấy mùi khói.”
“Đúng đó. Vẫn là nhờ người ở bên ngoài phát hiện ra trước. Lửa cháy bùng ra khỏi cửa sổ.”
“Kính vỡ hết. Tôi nghe người ta nói. Kính bị vỡ, bà cụ ở tầng một tòa nhà của hai người đang muốn phơi quần áo thì suýt bị rơi trúng.” Dì lớn tuổi ở bàn bên cạnh tham gia vào.
Vừa được khơi mào như thế, những người xung quanh đều rào rào góp lời.
Thời điểm này không phải giờ cơm, những người lớn tuổi đang ngồi ở đây đều là cư dân quanh đây.
Tôi nghe họ nói như thế là biết vụ cháy thực sự không nhỏ.
Trong dự đoán của tôi chỉ mỗi chuyện Từ Thiên Thành chết cháy là không chính xác. E rằng ngoài Từ Thiên Thành, những xác chết trong căn nhà đó và cả linh hồn cũng đều đã bị thiêu rụi.
Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ đến vụ tại nạn giao thông hàng loạt dẫn đến cái chết của Cổ Mạch.
Vụ cháy nổ do năng lực của Kim Hải Phong gây ra có uy lực cực lớn. Đây là tác dụng được gây ra bởi năng lực của chị ta.
Nếu mọi năng lực đều bắt nguồn từ Ông Trời, thế thì, là đối tượng ban phát năng lực, nhất định nó cũng có những năng lực này.
“Cha mẹ không sao là tốt rồi.” Tôi trấn an cha mẹ.
“Cha mẹ không sao. Lửa bốc lên ở tầng trên, có lẽ do thứ gì đó đã bén lửa.” Mẹ tôi suy đoán.
“Mà cũng chưa tìm ra người nữa.” Dì ở bàn bên cạnh lại lên tiếng: “Gọi mấy cuộc rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra người.”
Tôi bất giác liếc nhìn cha mẹ một cái.
Hai người đều đang lộ vẻ lo lắng.
“Đâu chỉ vậy.” Bác ngồi cùng bàn lắc lắc đầu.
Sau lưng ông ấy liền có người tiếp lời: “Lầu số 9 cũng mất tích hai người. Bảo đến nhà nào đó. Ai nhỉ, nhà gì chuyển từ thủ đô về ấy…”
“Tiểu Vương đó.”
“Đúng đúng. Ra khỏi nhà, mãi vẫn chưa thấy về, cũng không liên lạc được.”
“Có khi nào ở trong nhà đang cháy không?” Dì ở bàn bên cạnh nói.
“Ở trong nhà, chắc chắn là không còn mạng.” Lại có người tiếp lời, còn dùng tay mô tả: “Đám lửa đó cháy cả ra ngoài nữa! Tôi nghe lính cứu hỏa nói, họ lên dập lửa, phun cả tấn nước mà vẫn không dập được. Bảo trong nhà có xăng!”
Người này nói năng khoa trương, nghe không giống nói thật.
Nhưng người khác lại lắng nghe say sưa, cũng có người không tin, nhao nhao bàn tán tranh cãi.
Tôi lại liếc nhìn cha mẹ.
Họ cũng tham gia vào cuộc “đại bàn tán” như những người không rõ sự thật kia. Có điều tính họ vốn hiền lành, đều ít nói, cũng không thích mích lòng người khác, lúc này đều chỉ thốt ra những lời mang tính phụ họa như “Thật vậy sao”, “Phải không vậy”.
Lòng tôi dần trở nên căng thẳng.
Bên ngoài đột nhiên vang lại tiếng xe chữa cháy, chợt thấy một chiếc xe đã chạy đến cổng khu chung cư. Tiếng còi hú duy trì rất lâu.
Lập tức có người thốt lên: “Thêm chiếc nữa kìa!”
“Tôi đã bảo là cháy lớn rồi mà! Chắc chắn trong nhà có thứ gì đó kiểu xăng dầu rồi!”
“Có khi nào cháy lan đến nơi khác không?” Dì ở bàn bên cạnh nhìn sang cha mẹ tôi: “Nhà anh chị ở ngay tầng dưới đúng không?”
“Đúng vậy.” Mẹ tôi rất lo lắng, nhưng vẫn ngồi im.
“Vậy qua đó xem sao. Đi xem sao đi. Không là lan qua nhà anh chị luôn đó.”
“Giờ chúng tôi chạy qua cũng có ích gì chứ? Lúc chúng tôi chạy khỏi nhà, lính cứu hỏa đã ngăn không cho ai vào rồi. Tầng dưới cũng đã chặn lại.”
“Đi xem thử vẫn tốt hơn chứ.” Dì ở bàn bên cạnh thúc giục, còn lo lắng hơn cả gia đình người trong cuộc như chúng tôi.
Mẹ tôi lắc đầu, vẫn không chịu đi.
Tôi nhận ra mẹ đang lo lắng.
“Con à, con báo cho em gái biết một tiếng đi.” Bất chợt cha tôi lên tiếng, nhưng nội dung lại không liên quan gì.
“Đúng đúng. Bảo nó đừng chạy về.” Mẹ cũng ngẩng lên nhìn tôi.
“Vâng, con biết rồi.” Tôi chậm rãi nhận lời, lấy di động từ trong túi ra, từ từ đi ra ngoài.
Tí Còi nói với cha tôi một tiếng, rồi cũng chạy theo tôi.
Sau lưng tôi, dì ở bàn bên cạnh và bác cùng bàn vẫn đang hỏi thăm tôi và em gái. Đều là những câu hỏi rất bình thường, cũ mòn kiểu như “Con gái chị đang học ở đâu?”, “Con trai chị chưa lấy vợ à”…
Đứng bên ngoài tiệm cảm nhận gió đông, trong di động đã vang lên tiếng của em gái.
“Ừ, anh đây. Không sao. Có một nhà trong khu chung cư bị cháy. Hơi lớn. Nhà mình không sao, chỉ báo em biết một tiếng. Hiện giờ người ta đang dập lửa, khắp nơi toàn là người với nước. Hôm nay nhà mình có lẽ phải ngủ ngoài một đêm. Ừ… em cũng chú ý an toàn.”
“Anh hai.”
Đầu dây bên kia, giọng của em gái trở nên ngần ngừ.
“Sao?” Tôi kiên nhẫn hỏi lại.
“Cái người trong… video đó…” Em gái ngập ngừng.
“Em yên tâm, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu. Anh đang rất an toàn. Yên tâm đi.” Tôi nói đầy chắc chắn.
Những lời này không thể khiến em gái yên tâm hoàn toàn, nhưng tôi cũng không biết nên nói gì.
“À. Vâng… em biết rồi.”
“Anh sẽ bảo vệ em. Em, cha mẹ, đều sẽ không sao hết.” Tôi nhắc lại lần nữa, lần này giọng điệu đã trịnh trọng hơn đôi phần.
“Em không sao. Chỉ cần anh với cha mẹ không sao là tốt rồi.” Em gái liền nói.
“Đồ ngốc. Vậy nhé. Đừng nghĩ ngợi lung tung. Anh ngắt máy đây.”
“Vâng. Cả nhà chọn xong chỗ nghỉ thì nhắn tin em biết nhé.”
“Biết rồi. Em cứ ở yên trong trường đi.”
“Vâng ạ.”
Ngắt máy, tôi nhìn ảnh của em gái vẫn còn trên màn hình, lặng thinh không nói gì thêm.
“Anh Kỳ, vừa rồi là chuyện gì vậy?” Tí Còi hỏi.
“Cha mẹ anh… có lẽ…” Tôi trở nên do dự, giống như em gái trong cuộc gọi vừa rồi.
Lòng tôi vô cùng hoang mang, nhưng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Có lẽ tạm thời tôi vẫn có thể bảo vệ họ an toàn, nhưng tôi không thể khiến họ yên tâm thật sự.
Chỉ cần còn ma vương, còn quái vật, cuộc sống bình yên trước đây có thể sẽ mãi mãi không quay trở lại được nữa.
Bình luận facebook