• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • ho-so-bi-an-2104.html

Chương 2104: Chuyện nhà




Tôi biết đám cháy này chắc chắn sẽ không thể kết thúc nhanh. Chỉ khi nào mọi xác chết và linh hồn bị thiêu rụi, nó mới chịu tắt. Nước bình thường không thể ngăn nó tiếp tục cháy.



Lính cứu hỏa hình như cũng vì vậy mà cảm thấy đau đầu. Mấy người đang đứng quanh xe cứu2hỏa bàn bạc với nhau, chốc chốc lại dùng bộ đàm, liên lạc với những lính cứu hóa khác.



Cha mẹ chỉ đứng yên bên cạnh tôi, không nói gì cả. Nhưng dì kia thì không nhịn được mà hỏi mấy người dân đang hóng chuyện ở gần đây, rồi hô hoán um lên, muốn vượt qua dải phân9cách.



Lập tức có công an tiến tới chặn lại.



“Đồng chí công an, chúng tôi sống ở trong lầu này, ở ngay tầng dưới. Hiện giờ rốt cuộc thế nào rồi? Có phải sẽ cháy lan qua chỗ khác không?”



“Đội cứu hỏa vẫn đang dập lửa. Nếu có cháy lan qua chỗ khác, các vị cũng không được vào6đâu. Người không bị sao là quan trọng nhất.” Công an nhẫn nại khuyên can.



“Trong nhà nhiều đồ đạc lắm.” Dì kia vẫn muốn nói gì đó.



“Thôi thôi. Người không sao là tốt rồi. Họ cũng đang nghĩ cách mà.” Mẹ tôi ngăn dì ấy lại.



“Hôm nay anh chị không thể về, phải ở khách sạn. Mà ở0khách sạn cần có chứng minh thư đúng không?” Dì ấy lại lo lắng thay cho gia đình tôi.



“Lúc ra khỏi nhà chúng tôi có mang chứng minh thư. Không sao đâu.” Mẹ nói.



“Ồ… vậy có nên sắp xếp một chỗ ở tạm thời không nhỉ?” Dì ấy quay qua hỏi công an.



Công an kia đáp: “Cấp trên7của chúng tôi cũng đang tiến hành trao đổi bàn bạc. Nếu không được thì sẽ giúp các vị liên hệ với khách sạn gần đây.” Anh ta đang nói, chợt giống như đã nhớ ra gì đó: “Các vị sống ở tầng dưới của nhà họ à? Các vị có biết gì về hoàn cảnh gia đình họ không? Trước khi cháy, có nhìn thấy người không?”



Dì kia đã tranh đáp trước: “Nhà Tiểu Vương đó, trong nhà có vợ chồng họ, con họ đều đã lấy vợ có con rồi. Trước đó Tiểu Vương bảo sẽ nói chuyện gì đó…” Dì ấy nhìn qua mẹ tôi, nhờ mẹ tôi làm chứng: “Có không ít người đi đúng không. Đều không liên lạc được. Tất cả họ đều ở trong nhà nhỉ?”



Mẹ tôi không đáp.



“Có bao nhiêu người? Họ tập hợp lại một chỗ, định nói chuyện gì?”



“Có bao nhiêu người thì tôi không biết. Nói ở trong group, tôi không đi, cũng không biết ai đã đi.” Dì ấy rút di động ra, đưa khung chat trên di động cho công an xem: “Đây, đây chính là Tiểu Vương. Lúc trước chẳng phải bị đứt mạng sao? Rồi trước đó nữa, hình như cũng đã đứt một lần. Con gái tôi nói với tôi hiện giờ không ổn định, cứ loạn cả lên, tôi nghe cũng chẳng hiểu. Tiểu Vương chắc cũng muốn nói chuyện này. Lần trước, lúc có người mở nhạc ngoại quốc trong khu chung cư, cô ấy đã gọi không ít người, hình như đã mời người nào đó, mở cuộc hội đàm gì đó. Lần đấy tôi cũng không đi. Chị có đi không?” Dì ấy lại quay qua hỏi mẹ tôi.



Chuyện này tôi chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến, nên cũng không khỏi nhìn qua họ.



“Không. Lần nào cô ấy cũng giới thiệu người ta mua đồ, nên tôi không đi.” Mẹ điềm tĩnh đáp lời, có điều biểu cảm hơi gượng, hình như đang né tránh ánh mắt của tôi.



Tôi lại nhìn sang cha, ông chẳng hề quan tâm đến chuyện này, chốc chốc lại nhìn về phía tòa lầu đang bốc cháy, không nói gì cả.



Công an hỏi thêm vài chuyện, chụp ảnh lại nội dung chat, ghi lại thông tin liên lạc của dì kia và nhà tôi, rồi đến chỗ khác duy trì trật tự.



Dì kìa ngẩng đầu lên, nhìn khung cửa sổ đang cháy, bồn chồn lo lắng, miệng không ngừng than vãn.



“Tiểu Ngô à, chúng tôi đến khách sạn trước đã. Chị cũng về nhà sớm chút đi.”



“Hả?” Dì kia tỏ ra kinh ngạc: “Hai người tự đặt khách sạn làm gì? Tôi thấy vụ này chắc còn xử lý rất lâu, đến lúc ấy chắc chắn sẽ có người sắp xếp, hai người đừng tự bỏ tiền.”



“Em hơi mệt. Thôi thì tự tụi em thuê khách sạn vậy. Vụ này cũng chẳng biết sẽ xử lý đến bao giờ.”



“Họ làm việc thật là chậm chạp.”



Mẹ tôi mỉm cười, chào một tiếng, chuẩn bị rời đi.



Tôi lặng lẽ theo sau cha mẹ.



Đi được một đoạn, chúng tôi lại nhìn thấy vài phóng viên, họ đang chặn người lại phỏng vấn, nhưng không để ý đến ba người chúng tôi đang định rời đi.



Tôi còn nhìn thấy xe quay trực tiếp chạy đến cổng khu chung cư.



Cả nhà ba người chúng tôi men theo làn đường dành cho người đi bộ, rẽ qua hai ngõ cua thì nhìn thấy cửa chính của khách sạn nhỏ ở khu lân cận.



Điều kiện khách sạn như vậy không tốt, khách cũng chẳng đông.



Cha đứng trước quầy lễ tân, lúc xuất trình chứng minh thư đã đem hết chứng minh thư của cả nhà ra.



Tôi nhìn thấy giấy tờ nằm ở túi hông mặt trong áo. Ngoài chứng minh thứ, hộ chiếu, thẻ bảo hiểm, còn có sổ đỏ, đầy đủ cả.



Chứng minh thư của tôi cũng được cha mẹ đem đi.



Tôi chỉ im lặng nhìn cảnh tượng này.



Đến khi đặt cọc mới lấy di động ra thanh toán.



“May mà đến sớm. Bên này cũng không nhiều phòng lắm. Nếu có sắp xếp thật, có lẽ cũng chẳng đủ.” Mẹ nói.



Tôi lấy thẻ phòng xong, thì cùng cha mẹ lên lầu.



Hai phòng đều là phòng tiêu chuẩn, rất nhỏ. Cả bàn đọc sách, tủ quần áo và tủ chứa đồ đạc thường thấy ở khách sạn du lịch, chỗ này cũng chẳng có. Không khí trong phòng cũng không thoáng mấy. Chỉ có một cửa sổ mở được một khe nhỏ xíu, còn bám đầy bụi. Nhưng chăn gối này nọ tính ra vẫn sạch sẽ.



“Con về phòng nghỉ tạm một chút đi. Lát nữa mình ra ngoài ăn cơm.” Mẹ nói với tôi.



Tôi nhìn cha mẹ, ngẫm nghĩ một thoáng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cha, mẹ, có vài chuyện, con muốn hỏi…”



Dù rất khó để mở lời, nhưng tôi biết, lúc này mà không hỏi, đợi đến khi ăn cơm tối xong, muốn hỏi thì e là sẽ dây dưa đến tận ngày mai, ngày mốt, cuối cùng vẫn sẽ không thể nói chuyện rõ ràng được.



Mẹ tôi khẽ bặm môi, ánh mắt nhìn tôi đã trở nên phức tạp.



Cha ngồi thẳng xuống mép giường: “Được rồi, con nó muốn nói chuyện, thì cứ nói chuyện rõ ràng với nó đi.”



Mẹ quay lại nhìn cha, rồi nhìn tôi, bước đến ngồi xuống bên cạnh cha.



Tôi nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt họ, mái tóc đã điểm hoa râm, trong lòng xót xa.



Tôi ngồi xuống ở chiếc giường đối diện, hai tay chống gối, mắt rũ xuống, không biết nên nói tiếp thế nào.



Tôi không thể gặng hỏi, dẫu chỉ là hỏi han bình thường, tôi cũng sợ là mình sẽ chạm vào nỗi đau của họ.



Nỗi sợ này khác hoàn toàn với suy đoán nội dung cấm kị, sợ hãi Ông Trời tương lai. Cái tôi sợ cũng chỉ là tôi hoặc người khác chết mà thôi.



Nhưng lúc này, tôi chần chừ băn khoăn, tim như bị bóp chặt, cảm thấy như ngã xuống vực sâu.



“Con muốn hỏi gì?” Cha tôi chủ động lên tiếng hỏi.



Tôi nhướn mắt nhìn, họ vẫn hiền hậu, điềm đạm như xưa nay.



“Trong… trong nhà mình, các chú bác, với cậu dì… họ, vẫn còn chứ ạ?” Tôi nhọc nhằn đặt câu hỏi, vẫn không dám vào thẳng vấn đề mấu chốt trọng tâm kia.



Họ không đáp ngay.



Mẹ tỏ vẻ buồn bã.



Cha thở dài, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Chuyện đã kể với con là thật đấy. Năm xưa, lúc con vẫn chưa chào đời, cha mẹ không được hòa thuận mấy với gia đình. Kiểu tranh chấp giữa anh chị em này, vốn dĩ… rất bình thường. Lúc bác cả của con lấy vợ, ông nội con đã tổ chức tiệc cưới, đến khi bác hai của con kết hôn đã làm nhiều hơn một bàn tiệc, thế là họ liền cảm thấy không vui. Còn phía cậu con, cũng tương tự như vậy. Cũng kiểu nói ra nói vào… đến khi thế hệ ông nội và ông ngoại con mất, phải chia gia sản, cũng xảy ra tranh chấp thật. Mọi người chẳng ai nhường ai, còn đòi kiện ra tòa, đòi báo cảnh sát. Chỉ còn dư hai ngàn trong thẻ ngân hàng, mà tất cả mọi người đều phải có mặt để chia chác…”



Cha gượng cười, lắc lắc đầu.



“Cũng không phải ai cũng làm ồn ào lên như vậy đúng không ạ?” Tôi hỏi.



Họ lại im lặng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom