• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • ho-so-bi-an-2102.html

Chương 2102: Ruột thịt




“Họ?” Quách Ngọc Khiết nhanh nhạy nắm bắt được từ mấu chốt trong câu nói của tôi.



“Ừ. Cả cha mẹ anh nữa. Có thể họ cũng đã biết gì đó.” Tôi thành thực đáp.



Chuyện này thực ra tôi đã phải nghĩ đến từ sớm. Chỉ việc tôi quên sạch kí ức tuổi thơ và câu chuyện liên quan đến Tiểu Bạch thôi đã rất đáng nghi rồi. Cha mẹ tôi không thể nào chẳng biết gì cả. Không thể nào họ không biết, mà Diệp Thanh lại2rõ tận chân tơ kẽ tóc về tôi.



Dẫu Diệp Thanh đã làm gì đó, trong tình huống tôi không hay biết gì, thì cha mẹ tôi cũng phải nhận thấy điều bất thường gì đó chứ.



Đối với những hành động lạ thường của tôi trong một năm nay, họ đều giữ thái độ lo lắng nhưng không hỏi han nhiều. Thái độ này của họ cũng đã ảnh hưởng tới em gái.



Rõ ràng tôi phải sớm phát hiện ra điểm này, nhưng lâu nay lại lơ là9sự khác thường này.



Giống như họ đã lơ là sự khác thường của tôi.



Họ dẫu trong lòng biết rõ, nhưng vẫn giữ im lặng.



Nhận định ban đầu của tôi có lẽ đã sai. Không phải họ thực sự không biết gì, không phải lo lắng tôi dính vào những chuyện xấu như ma túy hoặc cờ bạc, mà hẳn là biết được chuyện liên quan đến “ma” hoặc “người có năng lực”.



Họ biết, Sếp Già cũng biết.



Cũng như lúc nhỏ, nói dối với cha mẹ chỉ vì6muốn ăn một cục kẹo, chỉ vì muốn xem tivi lâu hơn một chút, sau khi được chấp thuận, còn âm thầm mừng rơn, tưởng mình đã gạt được họ. Nhưng thực ra, họ biết tỏng.



Tôi nói lời đảm bảo với Quách Ngọc Khiết, nhưng giờ nhìn cha mẹ, tôi lại cảm thấy thật khó để mở lời.



Tôi cảm thấy hơi sợ cùng với không nhịn nổi.



Con tim lạnh lùng giờ đã yếu mềm trở lại, trở nên lóng ngóng lúng túng, lo trước sợ sau.



Quách Ngọc0Khiết không suy nghĩ giống tôi, trái lại còn hỏi: “Phát hiện ra khác thường rồi à? Lần trước… lần anh đến nhà em, vụ linh hồn đại diện cho phụ nữ bị xâm hại ấy… lúc đó, cha em cũng có hỏi em. Em không nói…” Cô ấy ray rứt nói: “Vốn sợ họ lo lắng, cũng sợ em giải thích không được rõ. Em không nói, trái lại họ càng lo hơn. Sau đó em đã nói với họ… cũng chưa nói hết, chỉ kể7đã gặp ma thôi. Hiện giờ họ đã bắt đầu ăn chay niệm Phật.”



Trước giờ Quách Ngọc Khiết vẫn chưa nói cho chúng tôi biết chuyện này.



Tôi nhìn sang Tí Còi.



Chắc không chỉ Quách Ngọc Khiết, cha mẹ, người thân của chúng tôi đều cảm nhận thấy sự khác thường, chỉ là không biết nên nói chuyện với chúng tôi như thế nào. Cũng như hiện giờ tôi chẳng biết mở lời với cha mẹ thế nào đây.



Nhưng, có lẽ có chút khác biệt.



“Có lẽ… tình huống của anh phức tạp hơn.” Tôi thở dài nói.



Quách Ngọc Khiết im lặng.



“Được rồi, ngắt máy nhé. Em với Trần Hiểu Khâu cẩn thận một chút…”



“Lâm Kỳ.” Quách Ngọc Khiết gọi tôi.



“Hả? Còn chuyện gì à?”



“Anh nói phức tạp hơn… có phải…” Quách Ngọc Khiết nhọc nhằn nói: “Có phải anh cũng hoài nghi là cha mẹ anh từ lâu đã biết chuyện năng lực không?”



Tôi giật mình, nhất thời chẳng biết đáp thế nào.



Đã nói ra được, Quách Ngọc Khiết liền trở nên bình tĩnh hơn, lời sau nói cũng càng lưu loát hơn: “Em cũng nghi là vậy. Lúc em nói cho cha mẹ em biết thì họ lạ lắm. Họ… tượng Phật mà họ thờ, là thỉnh về từ chùa, nhưng em đã xem qua, tượng Phật đó vốn họ đã cúng cho chùa. Lúc ấy em tầm mười tuổi, họ đã đem tặng cho chùa. Có lẽ trước đây đã xảy ra chuyện gì đó. Em hỏi họ cũng không chịu nói. Sau này em hỏi dì của em. Dì em nói với em là, lúc nhỏ em đã từng thấy ma. Con nít nhìn thấy thứ dơ bẩn, tính ra cũng bình thường. Trong nhà thông thường cũng sẽ chẳng bận lòng lắm… nhưng cha mẹ em lại cực kỳ xem trọng. Dì em kể rằng có một lần, em từng thấy ma, nói trong nhà có một anh trai nhỏ, cha mẹ vô cùng lo lắng, đưa em đến bệnh viện khám, cũng đã đưa đến chùa. Cứ tưởng không có gì cả, sau đó họ lại thỉnh tượng Phật. Hai năm sau lại đem tượng Phật cúng lại chùa. Em… vốn đã quên. Thấy họ thỉnh tượng Phật về, em mới nhớ lại, khi em còn nhỏ, trong nhà luôn thắp nhang. Nhưng những chuyện gặp ma, em lại chẳng nhớ gì hết.”



Thần kinh tôi căng như dây đàn, nín thở, chỉ cảm thấy hình như mình lại chạm vào sự thật gì đó.



“Em không nhớ trước đây mình từng gặp ma?”



“Trước khi gặp Thanh Diệp thì không, chẳng nhớ chút nào cả. Nhưng mà…” Quách Ngọc Khiết ngừng lại một nhịp: “Hiện giờ em cũng không thể phân biệt được ma và người sống.”



“Nếu như lúc nhỏ…” Tôi đã nghĩ tới một khả năng.



“Đối với cha mẹ em thì chuyện ấy rất đáng sợ.” Quách Ngọc Khiết lí nhí nói.



Tôi có thể tượng tượng được cảnh tượng ấy.



Con gái mình lúc nhỏ nhìn không khí mà nói chuyện, nói cho mình biết về chuyện của người vốn không tồn tại. Đây là chuyện vô cùng đáng sợ đối với bất cứ cha mẹ nào.



Có lẽ cha mẹ Quách Ngọc Khiết đã chọn cách “làm lơ” để xử lý chuyện này. Họ giả vờ như con gái mình hoàn toàn bình thường, họ không nói cho Quách Ngọc Khiết biết những người cô ấy gặp vốn là ma.



Càng có khả năng là một năm trước, trước khi vào phòng Di dời, năng lực của Quách Ngọc Khiết cũng luôn trong trạng thái mở, không ngừng gặp ma.



Chỉ có điều, Quách Ngọc Khiết chỉ gặp những hồn ma hiền lành đến cầu cứu cô ấy. Cô ấy không bị tấn công, chỉ nghĩ mình đã giúp đỡ vài người lạ.



Sau khi gặp Thanh Diệp, năng lực của cô ấy mới tựa như nhận được kích thích nào đó, trở nên mạnh hơn. Những hồn ma ấy không còn tình cờ gặp cô ấy trên đường, mà đến tận nhà. Cô ấy lúc đó cũng đã biết sự tồn tại của ma. Điều này mới khiến sự tình thay đổi.



Vậy, cha mẹ tôi thì sao?



Phải chăng lúc nhỏ, họ cũng từng nhìn thấy tôi sử dụng năng lực?



Có điều sau đó, năng lực của tôi không vận hành, họ lại càng giấu kín chuyện này trong lòng, mãi đến một năm nay, họ đã nhận ra sự thay đổi của tôi…



Tôi và Quách Ngọc Khiết đều giữ im lặng.



Lát sau tôi mới khàn giọng nói với Quách Ngọc Khiết mình biết rồi, sau đó tắt máy.



Tí Còi nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Tiểu Quách nói gì thế?”



“Có lẽ… họ đã biết từ lâu.” Tôi gượng cười, thuật lại lời của Quách Ngọc Khiết cho Tí Còi nghe.



Tí Còi im re.



Khi tôi đang lo lắng cho người nhà, thì họ cũng đang lo cho tôi.



“Gia đình tôi có lẽ không hề biết thật. Năng lực của tôi, A Quang và Trần Hiểu Khâu, hẳn không dễ bị phát hiện nhỉ?” Tí Còi nói.



Quả đúng là vậy.



Có lẽ chỉ năng lực của tôi và Quách Ngọc Khiết là bị phát hiện.



Tôi không khỏi nhớ đến Thanh Diệp.



Ngô Linh, Lưu Miểu và Cổ Mạch đều có thể loại trừ, nhưng Nam Cung Diệu đích xác là đã bị người nhà phát hiện ra năng lực, còn Diệp Thanh…



Có lẽ, người nhà của Diệp Thanh cũng đã phát hiện được gì đó.



Một gia đình vốn êm ấm, mấy thế hệ chung sống, sau khi Diệp Thanh ra đời, lớn lên, đã liên tục gặp nạn, người này chết đến người kia chết, như vậy mà chẳng nghĩ ngợi gì mới là lạ.



Cộng với chuyện của Thang Ngữ, e rằng Diệp Thanh đã là đối tượng nghi ngờ hàng đầu của người nhà anh ta.



Quan hệ gia đình dẫu gắn kết mấy, mà ở trong tình cảnh ấy cũng khó giữ được hòa thuận. Huống hồ, người thân của Diệp Thanh đã bị hại, đâu chỉ những người có quan hệ ruột thịt trực tiếp như cha mẹ ông bà, mà còn có những họ hàng như cô bác cậu dì.



Chỉ trích và trách cứ mà Nam Cung Diệu đã gặp phải có lẽ Diệp Thanh cũng đã từng gặp phải.



Tôi là người duy nhất gặp may, có lẽ là vì gia đình tôi ít người…



Suy tư của tôi đến đây thì bất chợt dừng lại.



Tim chợt run lên, tôi quay phắt đầu lại, nhìn về phía cha mẹ đang ngồi trong tiệm.



Đúng lúc mẹ cũng nhìn qua tôi, ánh mắt chạm phải ánh mắt tôi.



Mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫy vẫy tay gọi tôi.



Đôi chân tôi chợt nặng nề như đeo chì, cơ mặt cũng vô cùng cứng đờ, hoàn không thể phản ứng lại với mẹ.



Tôi đã nghĩ đến một tình huống đáng sợ.



Những họ hàng của gia đình tôi… thế hệ ông bà thì đã mất từ lâu. Nhưng những chú bác đã cắt đứt quan hệ…



Có thật là chỉ như cha mẹ tôi kể là do tranh chấp xảy ra khi ông bà tôi mất, mà cắt đứt quan hệ thôi không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom