Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2106.html
Chương 2106: Tuổi thơ (2)
Lời kể của ông không hề khơi gợi lại trong tôi bất kì kí ức nào. Trạng thái này khác hẳn với lần nghe kể Tiểu Bạch. Tôi cũng không vì vài lời kể của cha mà vào2cảnh mộng ngay. Theo như cha kể thì tôi đã vào cảnh mộng từ lâu, nhập vào người chết. Thế nên, bây giờ tôi cũng không thể nhìn thấy đoạn quá khứ ấy nữa.
Trái lại cha mẹ vì9kể lại những chuyện này mà chìm vào hồi tưởng.
“Cha còn nhớ, lúc đó trên tivi đang phát bản tin về tội phạm trộm cướp. Ngay tại Dân Khánh, có một nhóm cướp, chuyên lẻn vào nhà dân6vào buổi tối, còn giết chết những người ở trong nhà. Chúng đều gây án ở những nơi hẻo lánh, kiểu như vùng ngoại ô. Có hai người đã chết, đều sống trong biệt thự. Cả khu biệt0thự vừa mới mở cửa chào bán đã có mấy người ở rồi, rất nhiều chỗ vẫn đang tu sửa thế mà đã đó hai người chết mất. Sau khi bản tin được phát, hôm sau hoặc hôm7sau nữa, trong thành phố cũng xảy ra một vụ cướp đột nhập vào nhà giết người, cũng là khu chung cư mới, chưa nhiều hộ vào ở, rất nhiều nhà đang sửa sang. Cảnh sát liền nghi ngờ công ty nội thất. Phóng viên trong bản tin đã đi phỏng vấn khắp nơi, còn đăng tải rất nhiều ảnh chụp.”
Đang nói thì cha nhìn qua tôi: “Lúc đó con đang ăn cơm tối, chợt chỉ lên tivi, nói là người đó…”
Tôi nghe xong câu này, không khỏi sững sờ: “Đài truyền hình đã quay lại?”
“Ừ. Lúc đang phỏng vấn đội trang trí nội thất. Người đó là chủ thầu của đội trang trí, trông có vẻ rất thành thật, nói mình đã làm trang trí nội thất hơn hai mươi năm, mười mấy tuổi đã theo đồng hương rời quê, làm thuê khắp nơi, thủ đô và cả vùng ven biển đều đã từng đến, cả mấy thành phố lớn ở miền Nam, tới Dân Khánh vào năm năm trước, tự đứng ra làm thầu. Còn nói gì nữa nhỉ, vụ án ấy được đưa tin, cứ bảo là khu chung cư mới, đang trang trí lắp đặt này nọ, họ vốn đang được thuê trang trí cho hai căn hộ, người ta đều không chịu làm nữa.”
Lúc này mẹ lên tiếng: “Mẹ còn nhớ như in mà. Lúc đó con chỉ vào người đó, lớn tiếng nói ‘chính là ông ta’, ‘chính là ông ta’, con còn nói… con còn nói ‘là ông ta đã giết tôi’… cha với mẹ đều bị con làm cho sợ muốn chết. Con vốn không thích nói nhiều, đó là lần đầu tiên, à lần thứ hai chứ, chuyện ông nội con mới là lần đầu, con gào la nói với cha mẹ, còn kéo cha mẹ, nhất định bắt cha mẹ xem. Con còn nói phải báo cảnh sát, phải gọi điện thoại. Lúc đó, con thực sự đã làm cha mẹ phát khiếp.”
Tôi im lặng lắng nghe, đã tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.
Với lứa tuổi ấy, tôi không thể trình bày mạch lạc suy nghĩ của mình. Chưa kể, trẻ con ở tuổi ấy cũng không có được những suy nghĩ quá phức tạp.
Bất kể là chuyện của ông nội, hay vụ đột nhập nhà dân cướp tài sản mà cha vừa kể, thì đối với một đứa trẻ, đều là chuyện rất phức tạp.
Tâm trạng kích động của tôi cũng đã chứng minh lúc đó tôi đã không bình thường.
Điều này rất dễ khiến tôi liên tưởng đến tình trạng của tôi trong trạng thái cảnh mộng.
Tôi kết nối với những đối tượng tôi nhập vào. Ý thức, suy nghĩa của họ đều sẽ đi vào linh hồn tôi. Thậm chí trong cảnh mộng tôi còn từng rơi vào trạng thái mất hết ý thức về chính mình, hoàn toàn xem mình là đối tượng nhập vào.
Thế nên, khi tôi còn nhỏ, tâm trí vẫn chưa vững vàng thì trạng thái ấy rất dễ khiến tôi nảy sinh tình trạng rối loạn đa nhân cách.
“Cha mẹ có báo cảnh sát không?” Tôi hỏi.
Cha tôi lắc đầu, ngập ngừng nói: “Lúc đó, cha mẹ đều nghĩ con bị trúng tà rồi. Chuyện ông nội con, rồi chuyện này nữa… chuyện ông nội con ít nhiều cũng có chút điềm báo, nhưng chuyện này… khoảng cách thời gian của hai chuyện kể ra cũng không quá dài. Báo cảnh sát này nọ, lúc đó bác cả con đã nói luôn mồm. Nhưng cha mẹ đã đưa con đến bệnh viện khám, đến chùa thắp hương lạy Phật…”
Nói đến đây, hai người đều tỏ ra tiu nghỉu.
“Mấy hôm sau, cha mẹ đều không dám xem thời sự nữa, nhưng tự con đã mở tivi, tìm bản tin đó. Con còn gọi điện cho cảnh sát… gọi đến mấy cuộc. Cha mẹ vừa rời mắt một cái, là tự con chạy đi gọi điện thoại ngay. Một ngày gọi mấy cuộc. Cảnh sát đã đến tận nhà, còn tưởng cha mẹ ngược đãi con, gia đình mình bị bệnh thần kinh, có lẽ là chính cha mẹ đã xúi bẩy con làm bậy như thế…” Cha lắc đầu: “Họ cho người đến, con lại bắt đầu… hoàn toàn không khống chế được con. Cha mẹ đều chẳng biết phải làm sao… nhưng vụ án đó… vụ án đó đã được phá. Đúng là cái người mà con nói.”
Vẻ mặt của cha mẹ trở nên vô cùng phức tạp.
“Lúc đó cha mẹ nghĩ con… hơi khác biệt. Cha mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Không biết phải làm sao. Lúc đó cha đi gặp rất nhiều người, nhờ người, dựa vào quan hệ, muốn tìm một vị cao nhân xem giùm con.”
“Lúc vụ án được phá, mẹ và cha đều nghĩ chắc là con đã ổn rồi. Không đến mấy ngày mà thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cha mẹ kể với người khác, có người tin có người không, ai cũng gọi điện đến hỏi. Bác cả của con cũng chẳng chịu ngừng nghỉ…”
“Con người bác cả con đúng là hạng đầu trộm đuôi cướp. Ông ta còn nói với cha mẹ là đưa con đi tham gia chương trình truyền hình, gặp cảnh sát để lấy hồ sơ vụ án, rồi mời phóng viên đến phỏng vấn. Ông ta còn thực sự đưa người đến tận nhà.” Nói đến đây, cha tôi đã có chút tức giận: “Trước đó cha mẹ dọn nhà đi, vốn chẳng mấy người biết. Dọn đi cũng vội vàng hấp tấp, kiếm bừa một căn có đồ gia dụng, thiết bị điện ở tạm, nhà cửa vốn dĩ vẫn chưa dọn dẹp xong. Còn đổi số điện thoại nữa, chỉ báo cho các cậu, các chú của con một tiếng, còn phối hợp với nhau để giấu kín. Ông ta đã tìm đến đơn vị của cả cha và mẹ, dù không cho ông ta vào, nhưng ông ta đã bám riết mấy người trong nhà, hỏi cho ra mới thôi.”
Tôi có thể nghe ra, cha mẹ thực sự vô cùng tức giận về chuyện này.
“Sau đó, cha mẹ đã cắt đứt quan hệ với tất cả người thân?” Tôi hỏi.
Cha chầm chậm gật đầu.
Hai người đều tỏ vẻ đầy buồn bã.
Dẫu sao thì, trong các anh chị em, đa số đều là người tốt, tình cảm chắc chắn cũng rất thân thiết.
Nhưng khi liên quan đến an toàn và bình yên của tôi, họ đã vô cùng kiên quyết, cắt đứt quan hệ với mọi người thân.
Tôi chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Mấy người thân của gia đình tôi chắc vẫn đang sống hạnh phúc, nhưng mấy năm ấy cho đến hai mươi năm về sau, chắc chắn cha mẹ đã rất nhớ họ, nhớ cuộc sống trước kia. Từ đó về sau, họ chẳng có nhiều bạn bè thân thiết, e rằng cũng là vì muốn bảo vệ tôi.
“Con… không còn xuất hiện tình trạng ấy nữa ạ?” Tôi hỏi mà thấy miệng mình đắng chát.
Cha mẹ lắc đầu.
“Lúc đó cha mẹ đã rất chú ý. Rất nhiều thứ đều không cho con nhìn thấy. Vốn nghĩ con còn nhỏ, sẽ chẳng bận tâm tới… Con chó con nuôi lúc nhỏ, lúc nó mất, cha mẹ đều sợ muốn chết. Con còn tự mình chạy ra khỏi nhà. Cha mẹ đều tưởng, lại đến nữa rồi…” Mẹ tôi ngậm ngùi kể lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Con đã quên Tiểu Bạch…”
“Đúng vậy. Cha mẹ không dám nhắc. Em gái con… Cha mẹ chỉ còn cách dặn dò em gái con thôi.” Cha ủ rũ nói.
Cha tôi không kể tường tận, nhưng tôi đã đoán được. Lúc đó em gái tôi e rằng vẫn chưa đến tuổi hiểu chuyện đúng sai. Có lẽ cha mẹ đã phải dùng đến những biện pháp cứng rắn, buộc nó không được nhắc đến Tiểu Bạch.
Trong lòng tôi lại cảm thấy ray rứt hơn.
Có điều, tôi có thể cảm nhận thấy trong ý thức của mình vẫn còn sót lại một phần lý trí.
Tôi biết, chắc hẳn đây không phải là toàn bộ sự tình.
Lời kể của ông không hề khơi gợi lại trong tôi bất kì kí ức nào. Trạng thái này khác hẳn với lần nghe kể Tiểu Bạch. Tôi cũng không vì vài lời kể của cha mà vào2cảnh mộng ngay. Theo như cha kể thì tôi đã vào cảnh mộng từ lâu, nhập vào người chết. Thế nên, bây giờ tôi cũng không thể nhìn thấy đoạn quá khứ ấy nữa.
Trái lại cha mẹ vì9kể lại những chuyện này mà chìm vào hồi tưởng.
“Cha còn nhớ, lúc đó trên tivi đang phát bản tin về tội phạm trộm cướp. Ngay tại Dân Khánh, có một nhóm cướp, chuyên lẻn vào nhà dân6vào buổi tối, còn giết chết những người ở trong nhà. Chúng đều gây án ở những nơi hẻo lánh, kiểu như vùng ngoại ô. Có hai người đã chết, đều sống trong biệt thự. Cả khu biệt0thự vừa mới mở cửa chào bán đã có mấy người ở rồi, rất nhiều chỗ vẫn đang tu sửa thế mà đã đó hai người chết mất. Sau khi bản tin được phát, hôm sau hoặc hôm7sau nữa, trong thành phố cũng xảy ra một vụ cướp đột nhập vào nhà giết người, cũng là khu chung cư mới, chưa nhiều hộ vào ở, rất nhiều nhà đang sửa sang. Cảnh sát liền nghi ngờ công ty nội thất. Phóng viên trong bản tin đã đi phỏng vấn khắp nơi, còn đăng tải rất nhiều ảnh chụp.”
Đang nói thì cha nhìn qua tôi: “Lúc đó con đang ăn cơm tối, chợt chỉ lên tivi, nói là người đó…”
Tôi nghe xong câu này, không khỏi sững sờ: “Đài truyền hình đã quay lại?”
“Ừ. Lúc đang phỏng vấn đội trang trí nội thất. Người đó là chủ thầu của đội trang trí, trông có vẻ rất thành thật, nói mình đã làm trang trí nội thất hơn hai mươi năm, mười mấy tuổi đã theo đồng hương rời quê, làm thuê khắp nơi, thủ đô và cả vùng ven biển đều đã từng đến, cả mấy thành phố lớn ở miền Nam, tới Dân Khánh vào năm năm trước, tự đứng ra làm thầu. Còn nói gì nữa nhỉ, vụ án ấy được đưa tin, cứ bảo là khu chung cư mới, đang trang trí lắp đặt này nọ, họ vốn đang được thuê trang trí cho hai căn hộ, người ta đều không chịu làm nữa.”
Lúc này mẹ lên tiếng: “Mẹ còn nhớ như in mà. Lúc đó con chỉ vào người đó, lớn tiếng nói ‘chính là ông ta’, ‘chính là ông ta’, con còn nói… con còn nói ‘là ông ta đã giết tôi’… cha với mẹ đều bị con làm cho sợ muốn chết. Con vốn không thích nói nhiều, đó là lần đầu tiên, à lần thứ hai chứ, chuyện ông nội con mới là lần đầu, con gào la nói với cha mẹ, còn kéo cha mẹ, nhất định bắt cha mẹ xem. Con còn nói phải báo cảnh sát, phải gọi điện thoại. Lúc đó, con thực sự đã làm cha mẹ phát khiếp.”
Tôi im lặng lắng nghe, đã tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.
Với lứa tuổi ấy, tôi không thể trình bày mạch lạc suy nghĩ của mình. Chưa kể, trẻ con ở tuổi ấy cũng không có được những suy nghĩ quá phức tạp.
Bất kể là chuyện của ông nội, hay vụ đột nhập nhà dân cướp tài sản mà cha vừa kể, thì đối với một đứa trẻ, đều là chuyện rất phức tạp.
Tâm trạng kích động của tôi cũng đã chứng minh lúc đó tôi đã không bình thường.
Điều này rất dễ khiến tôi liên tưởng đến tình trạng của tôi trong trạng thái cảnh mộng.
Tôi kết nối với những đối tượng tôi nhập vào. Ý thức, suy nghĩa của họ đều sẽ đi vào linh hồn tôi. Thậm chí trong cảnh mộng tôi còn từng rơi vào trạng thái mất hết ý thức về chính mình, hoàn toàn xem mình là đối tượng nhập vào.
Thế nên, khi tôi còn nhỏ, tâm trí vẫn chưa vững vàng thì trạng thái ấy rất dễ khiến tôi nảy sinh tình trạng rối loạn đa nhân cách.
“Cha mẹ có báo cảnh sát không?” Tôi hỏi.
Cha tôi lắc đầu, ngập ngừng nói: “Lúc đó, cha mẹ đều nghĩ con bị trúng tà rồi. Chuyện ông nội con, rồi chuyện này nữa… chuyện ông nội con ít nhiều cũng có chút điềm báo, nhưng chuyện này… khoảng cách thời gian của hai chuyện kể ra cũng không quá dài. Báo cảnh sát này nọ, lúc đó bác cả con đã nói luôn mồm. Nhưng cha mẹ đã đưa con đến bệnh viện khám, đến chùa thắp hương lạy Phật…”
Nói đến đây, hai người đều tỏ ra tiu nghỉu.
“Mấy hôm sau, cha mẹ đều không dám xem thời sự nữa, nhưng tự con đã mở tivi, tìm bản tin đó. Con còn gọi điện cho cảnh sát… gọi đến mấy cuộc. Cha mẹ vừa rời mắt một cái, là tự con chạy đi gọi điện thoại ngay. Một ngày gọi mấy cuộc. Cảnh sát đã đến tận nhà, còn tưởng cha mẹ ngược đãi con, gia đình mình bị bệnh thần kinh, có lẽ là chính cha mẹ đã xúi bẩy con làm bậy như thế…” Cha lắc đầu: “Họ cho người đến, con lại bắt đầu… hoàn toàn không khống chế được con. Cha mẹ đều chẳng biết phải làm sao… nhưng vụ án đó… vụ án đó đã được phá. Đúng là cái người mà con nói.”
Vẻ mặt của cha mẹ trở nên vô cùng phức tạp.
“Lúc đó cha mẹ nghĩ con… hơi khác biệt. Cha mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Không biết phải làm sao. Lúc đó cha đi gặp rất nhiều người, nhờ người, dựa vào quan hệ, muốn tìm một vị cao nhân xem giùm con.”
“Lúc vụ án được phá, mẹ và cha đều nghĩ chắc là con đã ổn rồi. Không đến mấy ngày mà thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cha mẹ kể với người khác, có người tin có người không, ai cũng gọi điện đến hỏi. Bác cả của con cũng chẳng chịu ngừng nghỉ…”
“Con người bác cả con đúng là hạng đầu trộm đuôi cướp. Ông ta còn nói với cha mẹ là đưa con đi tham gia chương trình truyền hình, gặp cảnh sát để lấy hồ sơ vụ án, rồi mời phóng viên đến phỏng vấn. Ông ta còn thực sự đưa người đến tận nhà.” Nói đến đây, cha tôi đã có chút tức giận: “Trước đó cha mẹ dọn nhà đi, vốn chẳng mấy người biết. Dọn đi cũng vội vàng hấp tấp, kiếm bừa một căn có đồ gia dụng, thiết bị điện ở tạm, nhà cửa vốn dĩ vẫn chưa dọn dẹp xong. Còn đổi số điện thoại nữa, chỉ báo cho các cậu, các chú của con một tiếng, còn phối hợp với nhau để giấu kín. Ông ta đã tìm đến đơn vị của cả cha và mẹ, dù không cho ông ta vào, nhưng ông ta đã bám riết mấy người trong nhà, hỏi cho ra mới thôi.”
Tôi có thể nghe ra, cha mẹ thực sự vô cùng tức giận về chuyện này.
“Sau đó, cha mẹ đã cắt đứt quan hệ với tất cả người thân?” Tôi hỏi.
Cha chầm chậm gật đầu.
Hai người đều tỏ vẻ đầy buồn bã.
Dẫu sao thì, trong các anh chị em, đa số đều là người tốt, tình cảm chắc chắn cũng rất thân thiết.
Nhưng khi liên quan đến an toàn và bình yên của tôi, họ đã vô cùng kiên quyết, cắt đứt quan hệ với mọi người thân.
Tôi chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Mấy người thân của gia đình tôi chắc vẫn đang sống hạnh phúc, nhưng mấy năm ấy cho đến hai mươi năm về sau, chắc chắn cha mẹ đã rất nhớ họ, nhớ cuộc sống trước kia. Từ đó về sau, họ chẳng có nhiều bạn bè thân thiết, e rằng cũng là vì muốn bảo vệ tôi.
“Con… không còn xuất hiện tình trạng ấy nữa ạ?” Tôi hỏi mà thấy miệng mình đắng chát.
Cha mẹ lắc đầu.
“Lúc đó cha mẹ đã rất chú ý. Rất nhiều thứ đều không cho con nhìn thấy. Vốn nghĩ con còn nhỏ, sẽ chẳng bận tâm tới… Con chó con nuôi lúc nhỏ, lúc nó mất, cha mẹ đều sợ muốn chết. Con còn tự mình chạy ra khỏi nhà. Cha mẹ đều tưởng, lại đến nữa rồi…” Mẹ tôi ngậm ngùi kể lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Con đã quên Tiểu Bạch…”
“Đúng vậy. Cha mẹ không dám nhắc. Em gái con… Cha mẹ chỉ còn cách dặn dò em gái con thôi.” Cha ủ rũ nói.
Cha tôi không kể tường tận, nhưng tôi đã đoán được. Lúc đó em gái tôi e rằng vẫn chưa đến tuổi hiểu chuyện đúng sai. Có lẽ cha mẹ đã phải dùng đến những biện pháp cứng rắn, buộc nó không được nhắc đến Tiểu Bạch.
Trong lòng tôi lại cảm thấy ray rứt hơn.
Có điều, tôi có thể cảm nhận thấy trong ý thức của mình vẫn còn sót lại một phần lý trí.
Tôi biết, chắc hẳn đây không phải là toàn bộ sự tình.
Bình luận facebook