Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2123.html
Chương 2123: Một trong những người chết
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đèn đường màu ấm đang tỏa ánh sáng ảm đạm
Sương đọng trên lá cây ven đường bị nhuộm màu vàng vỏ quýt
Đôi chân tôi đang giẫm lên tuyết đọng, rảo nhanh nhịp bước, đi vào một tiệm cà phê
Hơi ẩm phà vào mặt, khiến thân thể đang cóng đến cứng đờ của tôi dần thả lỏng ra
Quản lý tiệm đứng ở quầy bar lên tiếng chào hỏi
Câu nói ấy vẫn chưa đi vào ý thức của tôi
Tôi đã nghe thấy tiếng chuông kỳ lạ, tựa như âm thanh phát ra khi băng va vào nhau
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy gốc cây ven đường ở trước cửa tiệm
Có sương đọng trên lá cây rơi xuống, mang theo hai nhánh cây đã gãy làm hai, đập lên đất
Giọng lạnh chợt ùa đến, tuyết bay lả tả, những mảnh tuyết vụn trên đường cũng bay lên theo, đập lên cửa2kính cửa sổ
Tôi thu hồi ánh mắt, đang định đến quầy bar, thì lại nghe thấy âm thanh lạ
Âm thanh lụn vụn ấy tựa như tiếng người nói chuyện
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy ghế sofa được đặt sát cửa vào
Có một người đàn ông đang ngồi ở đó, mắt nhìn đăm đăm màn hình laptop ở trước mặt, không chút nhúc nhích
Anh ta không có bạn ngồi cùng, có vẻ cũng không có thói quen lẩm bẩm một mình.
Tôi thu lại ánh mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, người tôi lại cứng đơ lần nữa
Tôi có cảm giác như đã nhìn thấy người đàn ông kia biến thành phụ nữ ngay khoảnh khắc ấy
Không thấy rõ diện mạo, đang mặc áo màu lam
Tôi chầm chậm di chuyển trong mắt, nhìn sang người đàn ông kia
Vẫn là đàn ông, mặc áo lông màu ngà.
Tôi không hề vì thế mà thấy9nhẹ nhõm hơn
Quản lý tiệm lại chào: “Chào chị, muốn uống gì đây ạ?” Tôi muốn gật đầu, nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh, không thể cất bước, động tác gật đầu do cổ đã cứng đờ, nên không thể làm được
Sau lưng quản lý tiệm, trên những bức tranh nhỏ dùng để trang trí có dán rất nhiều hình vẽ và ảnh chụp
Tôi đã nhìn thấy một cánh cửa ở trên ấy, trên cửa treo bảng “6013”
Đó là số phòng kí túc xá của tôi thời đại học
Đó là quá khứ tôi không thể quên
Tôi lùi lại một bước
Hôm kia tới đây, tôi không hề nhìn thấy ảnh chụp như thế
Ngay khi trợn mắt nhìn tấm ảnh ấy, cánh cửa trên tấm ảnh đã hé ra một khe hở
Tôi không kiềm chế nổi, hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy ra ngoài ngay
Tuyết đọng6làm tôi suýt té
Tôi cố gắng giữ vững cơ thể, không dám quay đầu lại, tiếp tục chạy đi
Gió lạnh thốc vào mặt, khiến tôi cảm thấy đau rát
Nhưng những thứ này không che lấp được nhịp tim tôi đang đập lồng lộn
Tôi chạy đến thở hổn hển, trong phổi đã nhiễm khí lạnh, đau lên như bị kim đâm
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy tòa lâu nhỏ có công ty của mình
Tôi xông tới, cuống quýt nhân mật mã trên khóa điện tử
Tít một tiếng, khóa cửa mở ra
Tôi đẩy cửa, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mặt kính lắp trên cửa
Trên ấy là bóng của khuôn mặt tối
Khuôn mặt ấy non choẹt, có vẻ chỉ là một sinh viên
Tôi buông tay, cánh cửa khép lại, khóa điện tử phát ra âm báo, cửa đã khóa trở lại
Tôi nhìn vào bóng của mình, chợt thấy sau0lưng cái bóng, có thứ gì đó đến gần
Đang giữa đông, trên đường đầy tuyết đọng, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vang lại
Tựa như tiếng giày da giẫm lên đường lát gạch, giống như..
tiếng bước chân tôi nghe thấy mỗi đêm thời còn học đại học
Tôi không dám quay đầu lại, cũng không dám vắt giò lên chạy, chỉ trợn mắt nhìn bóng người trên kính trở nên rõ dần.
Đó là một người phụ nữ, mặc áo xanh lam
Tôi chưa từng gặp mặt cô ta, nhưng tôi đã ngay lập tức biết được cô ta là ai
Đúng ra cô ta không thể ở đây! Đúng ra cô ta đã chết rồi! Bị tiêu diệt rồi! Tất cả những chuyện ấy..
những cơn ác mộng ấy phải kết thúc rồi chứ! Không..
Tôi và người phụ nữ ấy nhìn nhau, tôi đã nhớ đến chuyện7xảy ra gần đây
Lời đồn trên mạng, tiếng hát mọi người đều nghe thấy, và cả, video của người tự nhận mình là người siêu năng lực..
Chưa kết thúc
Chúng đã quay trở lại
Có lẽ chúng chưa từng biến mất
Tôi bắt đầu run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì sợ.
“Sài Anh!”.
Một tiếng gọi đã khiến tôi định thần lại
Bóng ở trên kính đã hoàn toàn biến mất
Đồng nghiệp của tôi thò đầu tới trước mặt, thắc mắc hỏi: “Cậu bị gì vậy? Sao lại ngớ ra thế kia?” Tôi lại lần nữa cứng đơ cả người
Trên vai cô ấy, có một bàn tay mang móng vuốt bén nhọn, đó không phải tay người, da bàn tay ấy màu xanh lục
Tôi men theo bàn tay ấy, nhìn thấy chủ nhân của nó
Thân hình quái vật, màu xanh lục, trên thân hình ấy, mọc ra một cái đầu người.
“Sài Anh, Sài Anh, Sài Anh...” Đầu người cất tiếng gọi, còn nở nụ cười với tôi.
“Ngô..
Ngô Minh Lạc...” Tôi đã nhớ ra tên của cô ta.
Cô ta là bạn cùng lớp thời đại học, không còn liên lạc sau khi tốt nghiệp
Lúc mà nghe đến tên cô ta lần nữa, là từ cuộc gọi ở nước ngoài về
Cô ta đã chết, bị một con quái vật giết chết
Loài quái vật ấy, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của nó trong buổi lễ tốt nghiệp
Tôi cảm thấy trên vai mình đã xuất hiện một thứ.
Móng tay bén nhọn bấm lên xương bả vai tôi
Tôi rũ mắt xuống, nhìn thấy móng vuốt từ sau lưng thò tới
Tôi nghe thấy tiếng hát của mình, nhưng lại không cảm thấy cổ họng mình phát ra âm thanh
Tôi hất móng vuốt trên vai ra, cổ sức bỏ chạy
Mắt cá chân tôi đột nhiên bị túm chặt, cả người té nhào xuống đất
Quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy móng vuốt màu xanh từ dưới đất thò lên, nắm vào mắt cá chân tôi
Tôi gào thét, giãy giụa đôi chân
Ống quần bị cào rách, giày bị lột ra
Trên da tôi cũng lưu lại cảm giác đau rát
Cuối cùng tôi đã được tự do, muốn bỏ chạy, nhưng chợt nghe thấy tiếng bước chân dày đặc
Những âm thanh ấy là tiếng bước chân của quái vật
Trên tuyết động xuất hiện vết chân của quái vật màu xanh
Chúng bao vây tôi, không ngừng áp sát.
“Không, đừng..
không...” Tôi bật khóc, nước mắt trào ra hình như đã đóng băng trên mặt tối.
Tim tôi chợt ngừng đập
Thế giới tựa như đã yên tĩnh lại
Tiếng bước chân quái vật cũng đã biến mất
Trong không gian yên tĩnh này, tôi đã nghe thấy tiếng thở
Tiếng thở rất khẽ, còn cách tối một khoảng
Trong bóng tối có ánh sáng chiếu vào
Tim tôi đã đập trở lại, đập thình thịch trong lòng ngực
Tôi thấy sợ hãi, nhưng không biết mình đang sợ gì
Mãi đến khi, tôi nghe thấy tiếng bước chân
Từ đằng xa, có tiếng bước chân vang lại, chân mang giày da, đi ngang qua hành lang rất dài
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng đã dừng lại ngay trước mặt tôi
Tôi đang muốn chụp lấy gì đó, bất chợt chụp trúng chiếc chăn mềm mại.
Tôi kéo chăn, muốn nấp mình vào nó
Đầu còn lại của chiếc chăn đang bị ai đó ghì lại
Tôi bảo mình không được nhìn qua, nhưng vẫn chầm chậm rướn thẳng người lên, nhìn về phía cuối giường
Một người phụ nữ đang đứng ở đó
Ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào trong thông qua ổ thông gió, rọi lên mặt người phụ nữ
Đó là khuôn mặt của quái vật da xanh lục Âm thanh ồn ào đã phá vỡ sự yên tĩnh
Tôi mãi mà vẫn chưa hoàn hồn, đám đông bỏ chạy, tiếng kêu cứu đều không làm tôi chú ý
Tôi nhìn người phụ nữ nằm trên đất
Mắt cô ta đang mở to, trên khuôn mặt còn đọng lại nét sợ hãi
Tròng đen trong mắt cô ta còn lưu lại hình ảnh cuối cùng cô ta đã nhìn thấy khi còn sống
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường phố đóng tuyết
Ánh mắt di chuyển, dừng lại ở cửa của quán cà phê cách đây không xa
Một người đàn ông đang đeo túi laptop, từ trong quán cà phê đi ra
Anh ta như tình cờ nhìn qua đây một cái
Trên người anh ta, tôi đã nhìn thấy một mảng âm khí màu đen.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Sương đọng trên lá cây ven đường bị nhuộm màu vàng vỏ quýt
Đôi chân tôi đang giẫm lên tuyết đọng, rảo nhanh nhịp bước, đi vào một tiệm cà phê
Hơi ẩm phà vào mặt, khiến thân thể đang cóng đến cứng đờ của tôi dần thả lỏng ra
Quản lý tiệm đứng ở quầy bar lên tiếng chào hỏi
Câu nói ấy vẫn chưa đi vào ý thức của tôi
Tôi đã nghe thấy tiếng chuông kỳ lạ, tựa như âm thanh phát ra khi băng va vào nhau
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy gốc cây ven đường ở trước cửa tiệm
Có sương đọng trên lá cây rơi xuống, mang theo hai nhánh cây đã gãy làm hai, đập lên đất
Giọng lạnh chợt ùa đến, tuyết bay lả tả, những mảnh tuyết vụn trên đường cũng bay lên theo, đập lên cửa2kính cửa sổ
Tôi thu hồi ánh mắt, đang định đến quầy bar, thì lại nghe thấy âm thanh lạ
Âm thanh lụn vụn ấy tựa như tiếng người nói chuyện
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy ghế sofa được đặt sát cửa vào
Có một người đàn ông đang ngồi ở đó, mắt nhìn đăm đăm màn hình laptop ở trước mặt, không chút nhúc nhích
Anh ta không có bạn ngồi cùng, có vẻ cũng không có thói quen lẩm bẩm một mình.
Tôi thu lại ánh mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, người tôi lại cứng đơ lần nữa
Tôi có cảm giác như đã nhìn thấy người đàn ông kia biến thành phụ nữ ngay khoảnh khắc ấy
Không thấy rõ diện mạo, đang mặc áo màu lam
Tôi chầm chậm di chuyển trong mắt, nhìn sang người đàn ông kia
Vẫn là đàn ông, mặc áo lông màu ngà.
Tôi không hề vì thế mà thấy9nhẹ nhõm hơn
Quản lý tiệm lại chào: “Chào chị, muốn uống gì đây ạ?” Tôi muốn gật đầu, nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh, không thể cất bước, động tác gật đầu do cổ đã cứng đờ, nên không thể làm được
Sau lưng quản lý tiệm, trên những bức tranh nhỏ dùng để trang trí có dán rất nhiều hình vẽ và ảnh chụp
Tôi đã nhìn thấy một cánh cửa ở trên ấy, trên cửa treo bảng “6013”
Đó là số phòng kí túc xá của tôi thời đại học
Đó là quá khứ tôi không thể quên
Tôi lùi lại một bước
Hôm kia tới đây, tôi không hề nhìn thấy ảnh chụp như thế
Ngay khi trợn mắt nhìn tấm ảnh ấy, cánh cửa trên tấm ảnh đã hé ra một khe hở
Tôi không kiềm chế nổi, hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy ra ngoài ngay
Tuyết đọng6làm tôi suýt té
Tôi cố gắng giữ vững cơ thể, không dám quay đầu lại, tiếp tục chạy đi
Gió lạnh thốc vào mặt, khiến tôi cảm thấy đau rát
Nhưng những thứ này không che lấp được nhịp tim tôi đang đập lồng lộn
Tôi chạy đến thở hổn hển, trong phổi đã nhiễm khí lạnh, đau lên như bị kim đâm
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy tòa lâu nhỏ có công ty của mình
Tôi xông tới, cuống quýt nhân mật mã trên khóa điện tử
Tít một tiếng, khóa cửa mở ra
Tôi đẩy cửa, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mặt kính lắp trên cửa
Trên ấy là bóng của khuôn mặt tối
Khuôn mặt ấy non choẹt, có vẻ chỉ là một sinh viên
Tôi buông tay, cánh cửa khép lại, khóa điện tử phát ra âm báo, cửa đã khóa trở lại
Tôi nhìn vào bóng của mình, chợt thấy sau0lưng cái bóng, có thứ gì đó đến gần
Đang giữa đông, trên đường đầy tuyết đọng, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vang lại
Tựa như tiếng giày da giẫm lên đường lát gạch, giống như..
tiếng bước chân tôi nghe thấy mỗi đêm thời còn học đại học
Tôi không dám quay đầu lại, cũng không dám vắt giò lên chạy, chỉ trợn mắt nhìn bóng người trên kính trở nên rõ dần.
Đó là một người phụ nữ, mặc áo xanh lam
Tôi chưa từng gặp mặt cô ta, nhưng tôi đã ngay lập tức biết được cô ta là ai
Đúng ra cô ta không thể ở đây! Đúng ra cô ta đã chết rồi! Bị tiêu diệt rồi! Tất cả những chuyện ấy..
những cơn ác mộng ấy phải kết thúc rồi chứ! Không..
Tôi và người phụ nữ ấy nhìn nhau, tôi đã nhớ đến chuyện7xảy ra gần đây
Lời đồn trên mạng, tiếng hát mọi người đều nghe thấy, và cả, video của người tự nhận mình là người siêu năng lực..
Chưa kết thúc
Chúng đã quay trở lại
Có lẽ chúng chưa từng biến mất
Tôi bắt đầu run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì sợ.
“Sài Anh!”.
Một tiếng gọi đã khiến tôi định thần lại
Bóng ở trên kính đã hoàn toàn biến mất
Đồng nghiệp của tôi thò đầu tới trước mặt, thắc mắc hỏi: “Cậu bị gì vậy? Sao lại ngớ ra thế kia?” Tôi lại lần nữa cứng đơ cả người
Trên vai cô ấy, có một bàn tay mang móng vuốt bén nhọn, đó không phải tay người, da bàn tay ấy màu xanh lục
Tôi men theo bàn tay ấy, nhìn thấy chủ nhân của nó
Thân hình quái vật, màu xanh lục, trên thân hình ấy, mọc ra một cái đầu người.
“Sài Anh, Sài Anh, Sài Anh...” Đầu người cất tiếng gọi, còn nở nụ cười với tôi.
“Ngô..
Ngô Minh Lạc...” Tôi đã nhớ ra tên của cô ta.
Cô ta là bạn cùng lớp thời đại học, không còn liên lạc sau khi tốt nghiệp
Lúc mà nghe đến tên cô ta lần nữa, là từ cuộc gọi ở nước ngoài về
Cô ta đã chết, bị một con quái vật giết chết
Loài quái vật ấy, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của nó trong buổi lễ tốt nghiệp
Tôi cảm thấy trên vai mình đã xuất hiện một thứ.
Móng tay bén nhọn bấm lên xương bả vai tôi
Tôi rũ mắt xuống, nhìn thấy móng vuốt từ sau lưng thò tới
Tôi nghe thấy tiếng hát của mình, nhưng lại không cảm thấy cổ họng mình phát ra âm thanh
Tôi hất móng vuốt trên vai ra, cổ sức bỏ chạy
Mắt cá chân tôi đột nhiên bị túm chặt, cả người té nhào xuống đất
Quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy móng vuốt màu xanh từ dưới đất thò lên, nắm vào mắt cá chân tôi
Tôi gào thét, giãy giụa đôi chân
Ống quần bị cào rách, giày bị lột ra
Trên da tôi cũng lưu lại cảm giác đau rát
Cuối cùng tôi đã được tự do, muốn bỏ chạy, nhưng chợt nghe thấy tiếng bước chân dày đặc
Những âm thanh ấy là tiếng bước chân của quái vật
Trên tuyết động xuất hiện vết chân của quái vật màu xanh
Chúng bao vây tôi, không ngừng áp sát.
“Không, đừng..
không...” Tôi bật khóc, nước mắt trào ra hình như đã đóng băng trên mặt tối.
Tim tôi chợt ngừng đập
Thế giới tựa như đã yên tĩnh lại
Tiếng bước chân quái vật cũng đã biến mất
Trong không gian yên tĩnh này, tôi đã nghe thấy tiếng thở
Tiếng thở rất khẽ, còn cách tối một khoảng
Trong bóng tối có ánh sáng chiếu vào
Tim tôi đã đập trở lại, đập thình thịch trong lòng ngực
Tôi thấy sợ hãi, nhưng không biết mình đang sợ gì
Mãi đến khi, tôi nghe thấy tiếng bước chân
Từ đằng xa, có tiếng bước chân vang lại, chân mang giày da, đi ngang qua hành lang rất dài
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng đã dừng lại ngay trước mặt tôi
Tôi đang muốn chụp lấy gì đó, bất chợt chụp trúng chiếc chăn mềm mại.
Tôi kéo chăn, muốn nấp mình vào nó
Đầu còn lại của chiếc chăn đang bị ai đó ghì lại
Tôi bảo mình không được nhìn qua, nhưng vẫn chầm chậm rướn thẳng người lên, nhìn về phía cuối giường
Một người phụ nữ đang đứng ở đó
Ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào trong thông qua ổ thông gió, rọi lên mặt người phụ nữ
Đó là khuôn mặt của quái vật da xanh lục Âm thanh ồn ào đã phá vỡ sự yên tĩnh
Tôi mãi mà vẫn chưa hoàn hồn, đám đông bỏ chạy, tiếng kêu cứu đều không làm tôi chú ý
Tôi nhìn người phụ nữ nằm trên đất
Mắt cô ta đang mở to, trên khuôn mặt còn đọng lại nét sợ hãi
Tròng đen trong mắt cô ta còn lưu lại hình ảnh cuối cùng cô ta đã nhìn thấy khi còn sống
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường phố đóng tuyết
Ánh mắt di chuyển, dừng lại ở cửa của quán cà phê cách đây không xa
Một người đàn ông đang đeo túi laptop, từ trong quán cà phê đi ra
Anh ta như tình cờ nhìn qua đây một cái
Trên người anh ta, tôi đã nhìn thấy một mảng âm khí màu đen.
Bình luận facebook