Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2125.html
Chương 2125: Chết mất xác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
OC OC Oc..
Trong tranh tuôn ra nhiều nước hơn
Tiếng sóng nước không chỉ vang lên trong phòng, mà còn từ trong tranh vang ra
Tôi đã loáng thoáng nghe thấy, tiếng còi hơi tàu thủy ngấm ngầm vang vọng ở dưới nước
Chớp mắt, nước trong phòng đã ngập đến bụng tôi
Tượng Bồ Tát trong tay tựa như vẫn đang tỏa hơi ẩm nhè nhẹ, nhưng hoàn toàn không thể ngăn được mực nước đang liên tục dâng cao, Tôi nắm chặt tượng Bồ Tát, cuống quýt chạy về phía cửa chính
Nhọc nhằn bước cả buổi trời, tôi buộc phải dùng phương thức bơi để tiến tới
Khi tay tôi chạm vào nắm vặn cửa chính, mực nước đã ngập đến cổ
Tôi hoảng loạn kẽo nắm cửa
Cửa đã mở ra một khe nhỏ, nhưng lập tức đóng lại do sức ép của nước
Tôi đã thử2mấy lần, nhưng không cách nào mở được cửa
Sóng nước đập lên mặt tôi, tôi không kịp trở tay nên đã uống phải mấy hớp nước.
Tôi đang ho sặc sụa, thì lại có nhiều nước hơn ập tới.
Tượng Bồ Tát rơi khỏi tay, chìm xuống sàn nhà
Lại có thứ gì đó chạm vào người tôi.
Tôi huơ huơ tay, kiếm tìm đường sống
Bức tranh không biết đã lại nổi lên từ khi nào, quấn trên tay tôi
Tôi vung một tay nắm lấy bức tranh, lúc này mới nhớ ra, thứ này là nguồn gốc thực sự của tai họa
Chỉ cần phá hủy nó..
Tôi cố sức xé nó
Chỉ xé được một hai cái, mực nước đã lên đến đỉnh đầu tôi, lấp đầy căn nhà
Tôi không thể xe tranh được nữa.
Tôi cố hết sức nghĩ cái thứ này chỉ là giấy nát vô9dụng, nghĩ thứ này có tác dụng khác, nhưng đã bị cơn sóng nước tuôn ra từ bức tranh đánh dạt vào vách.
Lưng đập lên vách, khiến tôi há miệng ra
Tôi đã uống không ít nước vào bụng
Trong lờ mờ, nhìn thấy không gian xung quanh trong làn nước đục ngầu có vô số cá tôm, rêu và bùn
Đồ đạc trong nhà hoặc chìm hoặc nổi, đột nhiên bắt đầu trôi về một hướng
Bức tranh ấy trôi trong nước, không xả nước ra nữa, mà ngược lại, hút những thứ xung quanh vào
Bàn đụng phải giấy vẽ, hóa thành hình vẽ trên tranh, rồi tiếp tục di chuyển, tựa như bị hút sâu vào bên trong giấy vẽ, biến nhỏ dần, cuối cùng đã mất dạng
Trong nước đã xuất hiện xoáy nước
Thân thể tôi cũng đã bị hút vào
Bùn, cá nhỏ va6đập vào tôi
Tôi cảm thấy choáng váng chóng mặt, cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt hơn
Trong đau khổ, tôi chỉ còn lại ý nghĩ dùng để an ủi mình
Anh Kỳ..
không sao..
vẫn còn anh Kỳ..
Cuối cùng, ý thức đã rời khỏi xác
Tôi trôi trong nước, nhìn xoáy nước lấy bức tranh làm trung tâm hút tất cả mọi thứ vào
Gian phòng đã trống rỗng, không còn gì cả, cả nền nhà và da tường đều bị bong tróc một phần
Trên nền nhà còn ẩm ướt, có một bức tranh quăn góc đang nằm yên
Trên tranh hoàn toàn trống rỗng.
Thình lình, có thứ gì đó xuất hiện ở bên trái bức tranh
Đó là một khuôn mặt người
Người đó khẽ mở mắt, thân thể trôi qua mặt giấy vẽ
Trên giấy vẽ đã xuất hiện gợn sóng, lại có thứ gì đó xuất hiện ở0mép của bức tranh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn dạng, đi vào trung tâm giấy vẽ
Trên mặt giấy trắng đã lần đầu tiên xuất hiện màu sắc
Màu đỏ của máu, cùng với đó là thịt vụn, xương vụn, trôi lềnh bềnh trên mặt tranh
Hình ảnh hỗn độn trong dòng nước chảy dần yên lặng lại, chợt thấy chính giữa bức tranh, chân vịt đã ngừng quay, bên trên còn mắc một ít thịt vụn đỏ lòm
Ngay sau đó, chân vịt lại quay
Giấy vẽ tựa như đã bị nguồn ngoại lực này tác động, lập tức bị xoắn nát vụn, không còn tồn tại nữa
Tôi nên khan thành tiếng, không nhịn nổi mà nôn ra một ít dịch mật lên bệ cửa sổ
Tay bị còng siết chặt, chợt thấy còng tay vang lên một loạt tiếng động
Kim loại lạnh lẽo7áp sát lên da tôi
Trần Dật Hàm đưa tay tới, nắm chặt cả cổ tay tôi lẫn còng tay
“Lâm Kỳ, cậu định làm gì?” Trần Dật Hàm hỏi
“Đi tìm họ
Họ sắp chết rồi..
họ sắp bị giết rồi...” Tôi nuốt khan xuống mấy lần, kiểm lại cảm giác buồn nôn và ngạt thở.
Tôi không thể bị còng ở đây được nữa.
Tôi phải đi tìm nhóm Tỉ Còi.
Sài Anh sẽ bị giết chết, nhóm Tí Còi cũng sẽ bị giết chết
Gã Béo chết rồi, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn họ chết..
Ý nghĩ lười nhác trước đây, lúc này bốc hơi sạch sẽ
Trần Dật Hàm nói tất cả mọi người đều có thể chết, chỉ cần tôi khiến mọi thứ trở lại từ đầu vào thời điểm cuối cùng là đủ
Trước đây tôi cũng từng muốn buông xuôi, mặc cho thế giới này ra sao thì ra, muốn nhắm bịt tai lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra
Bất kể là tôi hay nhóm Tí Còi chết, thì đó đều là một lẽ tất nhiên không thể ngăn cản
Tôi không muốn giãy dụa vô ích
Nhưng tận mắt nhìn thấy những cái chết như thế..
Tí Còi, cậu ấy vẫn nghĩ tôi có thể cứu cậu ấy...
Tôi nhìn Trần Dật Hàm: “Buông tay.”
“Tốt nhất cậu hãy dùng cách khác để giải quyết vấn đề này
Nếu cậu phá hoại còng tay, tự ý rời khỏi đây, thái độ của bên trên đối với cậu có thể sẽ thay đổi
Việc sắp xếp đến thị trấn Morris...” Trần Dật Hàm điềm tĩnh phân tích
“Nếu người chết mà tôi nhìn thấy là Trần Hiểu Khấu thì sao?” Tôi ngắt lời Trần Dật Hàm
Trần Dật Hàm ngậm miệng lại, nhưng không buông tay
“Trần Dật Hàm, nếu người chết tôi vừa nhìn thấy là Trần Hiểu Khâu thì sao? Nếu cô ấy sắp chết thì sao?” Tôi chất vấn
Trần Dật Hàm nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu cứu được nó một lần, nhưng không cứu được lần thứ hai
Phải thừa nhận rằng, cách của Diệp Thanh nói là thích hợp nhất
Nếu cần, trong quá trình ấy sẽ hi sinh bao nhiêu người, phải hi sinh ai, đều có thể chấp nhận.”
Tôi nhìn Trần Dật Hàm mà không thể tin nổi.
“Trước giờ cậu cũng không có ý buông xuôi hoàn toàn đúng không? Bây giờ phấn chấn trở lại, là vì lời tôi nói, hay vì cậu đã nhìn thấy cái chết của họ?” Trần Dật Hàm hỏi ngược lại tôi: “Cậu đã nhìn thấy, vậy cậu đã nghĩ ra cách cứu họ chưa? Chỉ ngăn một hai lần tấn công của đám ma vương đó? Cuộc đấu tiêu hao như thế, chúng ta không đánh được
Trong chúng ta chỉ có mỗi cậu có thể ngăn được chủng, mà chúng lại có vô số ma vương có thể giết chết chúng ta
Lâm Kỳ, cậu vẫn chưa hiểu sao? Diệp Thanh đặt tất cả lên vai cậu, vì phía chúng ta chỉ có mỗi cách này để đánh cược
Bằng không, những người Thanh Diệp cớ sao phải ngồi chờ chết? Họ cũng có khả năng chiến đấu, nhưng họ đã chọn cái chết
Ý nghĩa trong này, cậu thực sự không hiểu sao?”
Tôi nghiến chặt hàm răng: “Đương nhiên tôi hiểu! Nhưng bây giờ, nhóm A Thụy...”
“A á á á!”
Ngoài cửa sổ, có tiếng thét vang lại
Hỗn loạn bùng nổ ở phía rất xa, ngoài tiếng la hét dồn dập, còn có đám đông đồng loạt tháo chạy
Tôi và Trần Dật Hàm không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua
Tôi chỉ nhìn thấy đám đông từ trong vỉa hè ùa ra, tựa như đang chạy thoát thân, chạy bán sống bán chết, mất hết tỉnh táo
Một giây sau, tôi đã nhìn thấy âm khí màu đen, nhìn thấy bầu trời trở nên u ám hơn
Tiếng dây xích vang lên không ngừng, tựa như dây xích trên mọi linh hồn đều đã căng lên, va chạm vào nhau, tạo ra tiếng ồn khiến người ta bất an
Trong tiếng kim loại va đập loảng xoảng, giống như ảo giác vây, hình như tôi đã nghe thấy tiếng gầm rống đồng loạt của quái vật.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trong tranh tuôn ra nhiều nước hơn
Tiếng sóng nước không chỉ vang lên trong phòng, mà còn từ trong tranh vang ra
Tôi đã loáng thoáng nghe thấy, tiếng còi hơi tàu thủy ngấm ngầm vang vọng ở dưới nước
Chớp mắt, nước trong phòng đã ngập đến bụng tôi
Tượng Bồ Tát trong tay tựa như vẫn đang tỏa hơi ẩm nhè nhẹ, nhưng hoàn toàn không thể ngăn được mực nước đang liên tục dâng cao, Tôi nắm chặt tượng Bồ Tát, cuống quýt chạy về phía cửa chính
Nhọc nhằn bước cả buổi trời, tôi buộc phải dùng phương thức bơi để tiến tới
Khi tay tôi chạm vào nắm vặn cửa chính, mực nước đã ngập đến cổ
Tôi hoảng loạn kẽo nắm cửa
Cửa đã mở ra một khe nhỏ, nhưng lập tức đóng lại do sức ép của nước
Tôi đã thử2mấy lần, nhưng không cách nào mở được cửa
Sóng nước đập lên mặt tôi, tôi không kịp trở tay nên đã uống phải mấy hớp nước.
Tôi đang ho sặc sụa, thì lại có nhiều nước hơn ập tới.
Tượng Bồ Tát rơi khỏi tay, chìm xuống sàn nhà
Lại có thứ gì đó chạm vào người tôi.
Tôi huơ huơ tay, kiếm tìm đường sống
Bức tranh không biết đã lại nổi lên từ khi nào, quấn trên tay tôi
Tôi vung một tay nắm lấy bức tranh, lúc này mới nhớ ra, thứ này là nguồn gốc thực sự của tai họa
Chỉ cần phá hủy nó..
Tôi cố sức xé nó
Chỉ xé được một hai cái, mực nước đã lên đến đỉnh đầu tôi, lấp đầy căn nhà
Tôi không thể xe tranh được nữa.
Tôi cố hết sức nghĩ cái thứ này chỉ là giấy nát vô9dụng, nghĩ thứ này có tác dụng khác, nhưng đã bị cơn sóng nước tuôn ra từ bức tranh đánh dạt vào vách.
Lưng đập lên vách, khiến tôi há miệng ra
Tôi đã uống không ít nước vào bụng
Trong lờ mờ, nhìn thấy không gian xung quanh trong làn nước đục ngầu có vô số cá tôm, rêu và bùn
Đồ đạc trong nhà hoặc chìm hoặc nổi, đột nhiên bắt đầu trôi về một hướng
Bức tranh ấy trôi trong nước, không xả nước ra nữa, mà ngược lại, hút những thứ xung quanh vào
Bàn đụng phải giấy vẽ, hóa thành hình vẽ trên tranh, rồi tiếp tục di chuyển, tựa như bị hút sâu vào bên trong giấy vẽ, biến nhỏ dần, cuối cùng đã mất dạng
Trong nước đã xuất hiện xoáy nước
Thân thể tôi cũng đã bị hút vào
Bùn, cá nhỏ va6đập vào tôi
Tôi cảm thấy choáng váng chóng mặt, cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt hơn
Trong đau khổ, tôi chỉ còn lại ý nghĩ dùng để an ủi mình
Anh Kỳ..
không sao..
vẫn còn anh Kỳ..
Cuối cùng, ý thức đã rời khỏi xác
Tôi trôi trong nước, nhìn xoáy nước lấy bức tranh làm trung tâm hút tất cả mọi thứ vào
Gian phòng đã trống rỗng, không còn gì cả, cả nền nhà và da tường đều bị bong tróc một phần
Trên nền nhà còn ẩm ướt, có một bức tranh quăn góc đang nằm yên
Trên tranh hoàn toàn trống rỗng.
Thình lình, có thứ gì đó xuất hiện ở bên trái bức tranh
Đó là một khuôn mặt người
Người đó khẽ mở mắt, thân thể trôi qua mặt giấy vẽ
Trên giấy vẽ đã xuất hiện gợn sóng, lại có thứ gì đó xuất hiện ở0mép của bức tranh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn dạng, đi vào trung tâm giấy vẽ
Trên mặt giấy trắng đã lần đầu tiên xuất hiện màu sắc
Màu đỏ của máu, cùng với đó là thịt vụn, xương vụn, trôi lềnh bềnh trên mặt tranh
Hình ảnh hỗn độn trong dòng nước chảy dần yên lặng lại, chợt thấy chính giữa bức tranh, chân vịt đã ngừng quay, bên trên còn mắc một ít thịt vụn đỏ lòm
Ngay sau đó, chân vịt lại quay
Giấy vẽ tựa như đã bị nguồn ngoại lực này tác động, lập tức bị xoắn nát vụn, không còn tồn tại nữa
Tôi nên khan thành tiếng, không nhịn nổi mà nôn ra một ít dịch mật lên bệ cửa sổ
Tay bị còng siết chặt, chợt thấy còng tay vang lên một loạt tiếng động
Kim loại lạnh lẽo7áp sát lên da tôi
Trần Dật Hàm đưa tay tới, nắm chặt cả cổ tay tôi lẫn còng tay
“Lâm Kỳ, cậu định làm gì?” Trần Dật Hàm hỏi
“Đi tìm họ
Họ sắp chết rồi..
họ sắp bị giết rồi...” Tôi nuốt khan xuống mấy lần, kiểm lại cảm giác buồn nôn và ngạt thở.
Tôi không thể bị còng ở đây được nữa.
Tôi phải đi tìm nhóm Tỉ Còi.
Sài Anh sẽ bị giết chết, nhóm Tí Còi cũng sẽ bị giết chết
Gã Béo chết rồi, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn họ chết..
Ý nghĩ lười nhác trước đây, lúc này bốc hơi sạch sẽ
Trần Dật Hàm nói tất cả mọi người đều có thể chết, chỉ cần tôi khiến mọi thứ trở lại từ đầu vào thời điểm cuối cùng là đủ
Trước đây tôi cũng từng muốn buông xuôi, mặc cho thế giới này ra sao thì ra, muốn nhắm bịt tai lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra
Bất kể là tôi hay nhóm Tí Còi chết, thì đó đều là một lẽ tất nhiên không thể ngăn cản
Tôi không muốn giãy dụa vô ích
Nhưng tận mắt nhìn thấy những cái chết như thế..
Tí Còi, cậu ấy vẫn nghĩ tôi có thể cứu cậu ấy...
Tôi nhìn Trần Dật Hàm: “Buông tay.”
“Tốt nhất cậu hãy dùng cách khác để giải quyết vấn đề này
Nếu cậu phá hoại còng tay, tự ý rời khỏi đây, thái độ của bên trên đối với cậu có thể sẽ thay đổi
Việc sắp xếp đến thị trấn Morris...” Trần Dật Hàm điềm tĩnh phân tích
“Nếu người chết mà tôi nhìn thấy là Trần Hiểu Khấu thì sao?” Tôi ngắt lời Trần Dật Hàm
Trần Dật Hàm ngậm miệng lại, nhưng không buông tay
“Trần Dật Hàm, nếu người chết tôi vừa nhìn thấy là Trần Hiểu Khâu thì sao? Nếu cô ấy sắp chết thì sao?” Tôi chất vấn
Trần Dật Hàm nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu cứu được nó một lần, nhưng không cứu được lần thứ hai
Phải thừa nhận rằng, cách của Diệp Thanh nói là thích hợp nhất
Nếu cần, trong quá trình ấy sẽ hi sinh bao nhiêu người, phải hi sinh ai, đều có thể chấp nhận.”
Tôi nhìn Trần Dật Hàm mà không thể tin nổi.
“Trước giờ cậu cũng không có ý buông xuôi hoàn toàn đúng không? Bây giờ phấn chấn trở lại, là vì lời tôi nói, hay vì cậu đã nhìn thấy cái chết của họ?” Trần Dật Hàm hỏi ngược lại tôi: “Cậu đã nhìn thấy, vậy cậu đã nghĩ ra cách cứu họ chưa? Chỉ ngăn một hai lần tấn công của đám ma vương đó? Cuộc đấu tiêu hao như thế, chúng ta không đánh được
Trong chúng ta chỉ có mỗi cậu có thể ngăn được chủng, mà chúng lại có vô số ma vương có thể giết chết chúng ta
Lâm Kỳ, cậu vẫn chưa hiểu sao? Diệp Thanh đặt tất cả lên vai cậu, vì phía chúng ta chỉ có mỗi cách này để đánh cược
Bằng không, những người Thanh Diệp cớ sao phải ngồi chờ chết? Họ cũng có khả năng chiến đấu, nhưng họ đã chọn cái chết
Ý nghĩa trong này, cậu thực sự không hiểu sao?”
Tôi nghiến chặt hàm răng: “Đương nhiên tôi hiểu! Nhưng bây giờ, nhóm A Thụy...”
“A á á á!”
Ngoài cửa sổ, có tiếng thét vang lại
Hỗn loạn bùng nổ ở phía rất xa, ngoài tiếng la hét dồn dập, còn có đám đông đồng loạt tháo chạy
Tôi và Trần Dật Hàm không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua
Tôi chỉ nhìn thấy đám đông từ trong vỉa hè ùa ra, tựa như đang chạy thoát thân, chạy bán sống bán chết, mất hết tỉnh táo
Một giây sau, tôi đã nhìn thấy âm khí màu đen, nhìn thấy bầu trời trở nên u ám hơn
Tiếng dây xích vang lên không ngừng, tựa như dây xích trên mọi linh hồn đều đã căng lên, va chạm vào nhau, tạo ra tiếng ồn khiến người ta bất an
Trong tiếng kim loại va đập loảng xoảng, giống như ảo giác vây, hình như tôi đã nghe thấy tiếng gầm rống đồng loạt của quái vật.
Bình luận facebook