Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2131.html
Chương 2131: Những người biến mất (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhật kí do cha viết, thời gian là khi tôi hai tuổi
Tôi hoàn toàn không nhớ những chuyện này
Đừng nói hai tuổi, cả khi sinh nhật lúc năm tuổi đã xảy ra chuyện gì, tôi còn không nhớ
Cha mẹ đã từng chết một lần, trước đây tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sự thật này vẫn khiến tôi nuốt không trôi
Tối nhìn viên sĩ quan kia, nhưng không nói gì
Đối phương cũng tỏ ra hơi lúng túng
Bên trên chắc vẫn chưa quyết định sẽ xử lý những người có năng lực như chúng tôi thế nào, đối với cấp dưới, họ chỉ biết mập mờ về tất cả những chuyện này, vẫn còn đang ở trong ngờ vực
“Phiền cậu theo chúng tôi đến sở chỉ huy một chuyển trước.” Sĩ quan nói
“Dân Khánh, đã tiêu rồi?” Tôi điềm tĩnh hỏi
Sĩ quan không đáp, nhưng ánh mắt2của anh ta đã trả lời câu hỏi của tôi
Dân Khánh tiêu rồi
Lúc tôi hôn mê, chắc là cửa ra vào dị không gian ở Dân Khánh đã mở
Ma vương lũ lượt kéo qua.
Thanh niên trong bệnh viện nói có rất nhiều ma vương vây đánh một ma vương..
chắc là kẻ kế nhiệm thứ ba, thậm chí có thể là thứ tư của ma vương mở tiệm cơm đã bị giết.
Cũng không có gì lạ
Cải thứ mới bị dị dạng ấy đã đến thế giới hiện thực sớm như thế, nỗ lực mở rộng thế lực lớn đến thế, hầu như đã gom tất cả mọi người vào tầm khống chế của mình, bất kỳ ma vương nào đến thế giới hiện thực, đều phải trừ khử kình địch này trước tiên
Ngoài ra, đã bị tội giết hai tên, đổi hai tên, dẫu Ông Trời thế giới tương9lai rất ghê gớm, cũng không thể khiến ma vương ở vị trí ấy giữ được thực lực ban đầu, vẫn phải có một số thay đổi
Bản thân ông Trời thế giới tương lai cũng đang không ngừng suy yếu.
Thẩm thấu và dung hợp, là hai chiều
Chúng không cách nào đạt được thẩm thấu và xâm nhập một chiều, chỉ tẩy não mỗi mình tôi, mà vẫn giữ được ý chí ban đầu của mình, mãi không thay đổi
Dù không có sự thẩm thấu này, thứ như ý chí cũng rất khó giữ vững
“Chỉ có Dân Khánh thôi sao?” Tôi liếc nhìn những quân nhân kia
Ma vương mở tiệm cơm đã bị trừ khử, phần lớn mọi người đã được đảm bảo tự do.
Nhớ đến ánh mắt màu đen trước đây đã biến mất khi chưa chạm vào tôi, ma vương kể nhiệm kia đã bị trừ khử,6có lẽ còn có nguyên nhân ở phương diện này
Chỗ dựa lớn nhất của gã đã không thể trụ vững được nữa
Những ma vương khác đương nhiên sẽ tiêu diệt kẻ địch, phân chia món lợi
Đây là chuyện tốt đối với chúng tôi.
Tôi nhìn cuốn nhật kí trong tay.
“Anh Lâm, anh có vấn đề gì, đợi đến sở chỉ huy rối tình nhé
Sẽ có người giải đáp cho anh.” Sĩ quan liền đưa tay, ra hiệu cho tôi đi theo họ.
Tôi không phản đối, được đẩy đi tới trước
Ánh mắt của tôi vẫn đặt ở cuốn nhật kí.
Nhật kí không ghi chép mỗi ngày
Đến mặt sau, đã không còn ngày tháng, mà trở thành tùy bút
“Cậu Diệp Thanh đó, tuổi còn quá trẻ
Chúng tôi không biết có nên tin cậu ta hay không
Chúng tôi không xem cậu ta là trẻ con, nhưng cũng không xem cậu ta là0người lớn.”
“Cậu ta rất thông minh, ở điểm này đích thực là không giống trẻ con
Cậu ta để chúng tôi suy nghĩ, sau đó đã bỏ đi.”
“Không lâu sau, có mấy cảnh sát đến nhà
Họ không mặc đồ cảnh sát, nhưng có thể cảnh sát
Họ kể với chúng tôi rằng, chúng tôi bị cướp, tối hôm đó đã bị đánh ngất xỉu, suýt bị bắt bán vào trong núi, bán vào khu hầm mỏ
Đồ đạc chúng tôi bị người ta lấy đi
Xác chết bị thiêu là của hai tên tội phạm truy nã
Hiện giờ sự thật đã được phơi bày.”
“Họ tự nói tự kể rất nghiêm túc, không cho chúng tôi chen vào, cũng không để ý đến chúng tôi.” “Sau đó, em tôi về, ôm chúng tôi mà khóc, bảo hồn chúng tôi đã chạy thoát, về thăm con trai
Còn không ngừng cảm hơn những cảnh sát7kia.” “Trong nhà đều biết, chúng tôi suýt bị bắt cóc, người đã chết không phải chúng tôi, mà là hai tên bắt cóc.” “Chúng tôi cũng không cách nào phủ nhận, trong mơ mơ hồ hồ thì chuyện đã thành ra như vậy.”
“Điều may mắn duy nhất là, chúng tôi thực sự không nhìn nhầm anh cả của chúng tôi
Lão còn xúi giục chúng tôi đi báo cảnh sát, kiện ra tòa, đòi nhà nước bồi thường
Chúng tôi không đồng ý, tự lão chạy đi làm lớn chuyện lên, bị bắt giam mấy ngày trời.”
“Đến khi sự tình lắng xuống, cậu Diệp Thanh ấy lại đến nhà.” “Cậu ta nói năng không mang tính cưỡng ép, mà là khuyên chúng tôi, lịch sự nhã nhặn
Cậu ta nói con trai chúng tôi mới nhỏ xíu đã có năng lực, là thiên phú, hơn nữa năng lực còn lợi hại đến thế, cũng là thiên phú
Thiên phú càng
mạnh, nguy hiểm sẽ càng lớn
Sớm muộn gì cũng sẽ có người khác phát hiện ra nó, thủ đoạn cũng sẽ mạnh bạo hơn
Chưa kể sẽ có người muốn giết chết nó.” “Cậu ta nói có vẻ rất nghiêm trọng
Nhưng những gì cậu ta nói, chúng tôi cũng thấy lo.” “Con trai chúng tôi đã thẳng thừng kéo người ta từ cõi chết trở về
Sự kéo trở về này, còn dính líu đến thời gian, không gian...”
“Mấy ngày hôm ấy, chúng tôi ngoài việc ứng phó với người thân bạn bè thì xem phim
Phim siêu anh hùng, phim du hành không - thời gian, nói chung là mấy bộ liên quan đến nội dung này
Tuy đều là chuyện do người ta bịa ra, nhưng logic trong ấy cũng khá có lý.” “Chúng tôi rất lo lắng
Nhưng chúng tôi cũng sợ cậu Diệp Thanh đó.” “Chúng tôi nơm nớp lo sợ mấy ngày trời
Vợ tôi xin nghỉ phép, cả ngày chăm con
Tôi cũng không tăng ca nữa, công tác xa này nọ đều không chịu đi
Chúng tôi giữ con khư khư.” “Bà xã nói, lúc đi chợ đã nhìn thấy Diệp Thanh
Bà xã đang đẩy xe đẩy trẻ con, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thanh đang đứng ở bên kia đường, thế là sợ muốn chết
Cậu Diệp Thanh đó đã gật đầu với bà xã, rồi bỏ đi.” “Sau đó còn gặp mấy lần nữa
Cậu ta luôn xuất hiện bất thình lình
Ban đầu còn đến nhà thăm viếng, thỉnh thoảng còn mang theo quà
Sau đó mấy lần đều đứng từ xa nhìn như thế.”
“Trong nhà không ai biết cậu ta.” “Lâu dần, có khi bà xã sẽ hỏi thăm một vài chuyện
Chúng tôi cũng muốn thăm dò một chút.”
“Chỉnh Diệp Thanh kể, người thân của cậu ta đã mất hết rồi
Cha mẹ, ông bà nội lẫn ngoại, cả những người họ hàng xa hơn một chút như cô, cậu, anh chị em họ, đều mất hết rồi
Cậu ta kể từ nhỏ mình đã tham dự không ít lễ tang
Sau này, cha mẹ cậu ta không đưa cậu ta đi nữa.”
“Cha mẹ cậu ta chết sau cùng.”
“Lúc đó cậu ta vẫn còn nhỏ
Đám tang là do đơn vị của cha mẹ và ủy ban khu dân cư cùng nhau lo liệu
Sau đó cậu ta được đưa vào cô nhi viện.” “Bà xã tôi rất tội nghiệp cho hoàn cảnh của cậu ta
Cậu ta nói những chuyện này đều do năng lực của cậu ta cả
Chúng tôi cũng thấy lo
Nhưng từ khi chúng tôi sống lại, con trai chúng tôi không còn làm chuyện như thế nữa.” Xe bọc thép chạy êm ái trên đường phố, tôi nghe thấy tiếng cảnh báo ở bên ngoài
Xe bọc thép thi thoảng dừng lại, có quân nhân xuống xe, không lâu sau, xe lại chạy tiếp.
Tôi lật lại từng trang một
Có thể cảm nhận thấy, lúc đó cha mẹ đã mềm lòng trước Diệp Thanh
“Có lúc tôi đã quên mất mục đích của cậu ta
Bà xã cũng thế.” “Hôm nay tôi tan ca về đến nhà thì thấy bà xã đang nấu ăn trong bếp
Diệp Thanh thì đang bế con trai tôi đi lòng vòng trong phòng khách
Con trai tôi nằm trên vai cậu ta, nhìn thấy tôi, liền đưa tay tới, còn vỗ vỗ lên đầu của Diệp Thanh, gọi tôi và gọi cả Diệp Thanh.” “Tôi cũng không biết là ai đã dạy nó
Thường ngày chúng tôi không để cho nó tiếp xúc với Diệp Thanh.” “Tôi nghe nó gọi Diệp Thanh là anh thì đã thấy là lạ.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi hoàn toàn không nhớ những chuyện này
Đừng nói hai tuổi, cả khi sinh nhật lúc năm tuổi đã xảy ra chuyện gì, tôi còn không nhớ
Cha mẹ đã từng chết một lần, trước đây tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sự thật này vẫn khiến tôi nuốt không trôi
Tối nhìn viên sĩ quan kia, nhưng không nói gì
Đối phương cũng tỏ ra hơi lúng túng
Bên trên chắc vẫn chưa quyết định sẽ xử lý những người có năng lực như chúng tôi thế nào, đối với cấp dưới, họ chỉ biết mập mờ về tất cả những chuyện này, vẫn còn đang ở trong ngờ vực
“Phiền cậu theo chúng tôi đến sở chỉ huy một chuyển trước.” Sĩ quan nói
“Dân Khánh, đã tiêu rồi?” Tôi điềm tĩnh hỏi
Sĩ quan không đáp, nhưng ánh mắt2của anh ta đã trả lời câu hỏi của tôi
Dân Khánh tiêu rồi
Lúc tôi hôn mê, chắc là cửa ra vào dị không gian ở Dân Khánh đã mở
Ma vương lũ lượt kéo qua.
Thanh niên trong bệnh viện nói có rất nhiều ma vương vây đánh một ma vương..
chắc là kẻ kế nhiệm thứ ba, thậm chí có thể là thứ tư của ma vương mở tiệm cơm đã bị giết.
Cũng không có gì lạ
Cải thứ mới bị dị dạng ấy đã đến thế giới hiện thực sớm như thế, nỗ lực mở rộng thế lực lớn đến thế, hầu như đã gom tất cả mọi người vào tầm khống chế của mình, bất kỳ ma vương nào đến thế giới hiện thực, đều phải trừ khử kình địch này trước tiên
Ngoài ra, đã bị tội giết hai tên, đổi hai tên, dẫu Ông Trời thế giới tương9lai rất ghê gớm, cũng không thể khiến ma vương ở vị trí ấy giữ được thực lực ban đầu, vẫn phải có một số thay đổi
Bản thân ông Trời thế giới tương lai cũng đang không ngừng suy yếu.
Thẩm thấu và dung hợp, là hai chiều
Chúng không cách nào đạt được thẩm thấu và xâm nhập một chiều, chỉ tẩy não mỗi mình tôi, mà vẫn giữ được ý chí ban đầu của mình, mãi không thay đổi
Dù không có sự thẩm thấu này, thứ như ý chí cũng rất khó giữ vững
“Chỉ có Dân Khánh thôi sao?” Tôi liếc nhìn những quân nhân kia
Ma vương mở tiệm cơm đã bị trừ khử, phần lớn mọi người đã được đảm bảo tự do.
Nhớ đến ánh mắt màu đen trước đây đã biến mất khi chưa chạm vào tôi, ma vương kể nhiệm kia đã bị trừ khử,6có lẽ còn có nguyên nhân ở phương diện này
Chỗ dựa lớn nhất của gã đã không thể trụ vững được nữa
Những ma vương khác đương nhiên sẽ tiêu diệt kẻ địch, phân chia món lợi
Đây là chuyện tốt đối với chúng tôi.
Tôi nhìn cuốn nhật kí trong tay.
“Anh Lâm, anh có vấn đề gì, đợi đến sở chỉ huy rối tình nhé
Sẽ có người giải đáp cho anh.” Sĩ quan liền đưa tay, ra hiệu cho tôi đi theo họ.
Tôi không phản đối, được đẩy đi tới trước
Ánh mắt của tôi vẫn đặt ở cuốn nhật kí.
Nhật kí không ghi chép mỗi ngày
Đến mặt sau, đã không còn ngày tháng, mà trở thành tùy bút
“Cậu Diệp Thanh đó, tuổi còn quá trẻ
Chúng tôi không biết có nên tin cậu ta hay không
Chúng tôi không xem cậu ta là trẻ con, nhưng cũng không xem cậu ta là0người lớn.”
“Cậu ta rất thông minh, ở điểm này đích thực là không giống trẻ con
Cậu ta để chúng tôi suy nghĩ, sau đó đã bỏ đi.”
“Không lâu sau, có mấy cảnh sát đến nhà
Họ không mặc đồ cảnh sát, nhưng có thể cảnh sát
Họ kể với chúng tôi rằng, chúng tôi bị cướp, tối hôm đó đã bị đánh ngất xỉu, suýt bị bắt bán vào trong núi, bán vào khu hầm mỏ
Đồ đạc chúng tôi bị người ta lấy đi
Xác chết bị thiêu là của hai tên tội phạm truy nã
Hiện giờ sự thật đã được phơi bày.”
“Họ tự nói tự kể rất nghiêm túc, không cho chúng tôi chen vào, cũng không để ý đến chúng tôi.” “Sau đó, em tôi về, ôm chúng tôi mà khóc, bảo hồn chúng tôi đã chạy thoát, về thăm con trai
Còn không ngừng cảm hơn những cảnh sát7kia.” “Trong nhà đều biết, chúng tôi suýt bị bắt cóc, người đã chết không phải chúng tôi, mà là hai tên bắt cóc.” “Chúng tôi cũng không cách nào phủ nhận, trong mơ mơ hồ hồ thì chuyện đã thành ra như vậy.”
“Điều may mắn duy nhất là, chúng tôi thực sự không nhìn nhầm anh cả của chúng tôi
Lão còn xúi giục chúng tôi đi báo cảnh sát, kiện ra tòa, đòi nhà nước bồi thường
Chúng tôi không đồng ý, tự lão chạy đi làm lớn chuyện lên, bị bắt giam mấy ngày trời.”
“Đến khi sự tình lắng xuống, cậu Diệp Thanh ấy lại đến nhà.” “Cậu ta nói năng không mang tính cưỡng ép, mà là khuyên chúng tôi, lịch sự nhã nhặn
Cậu ta nói con trai chúng tôi mới nhỏ xíu đã có năng lực, là thiên phú, hơn nữa năng lực còn lợi hại đến thế, cũng là thiên phú
Thiên phú càng
mạnh, nguy hiểm sẽ càng lớn
Sớm muộn gì cũng sẽ có người khác phát hiện ra nó, thủ đoạn cũng sẽ mạnh bạo hơn
Chưa kể sẽ có người muốn giết chết nó.” “Cậu ta nói có vẻ rất nghiêm trọng
Nhưng những gì cậu ta nói, chúng tôi cũng thấy lo.” “Con trai chúng tôi đã thẳng thừng kéo người ta từ cõi chết trở về
Sự kéo trở về này, còn dính líu đến thời gian, không gian...”
“Mấy ngày hôm ấy, chúng tôi ngoài việc ứng phó với người thân bạn bè thì xem phim
Phim siêu anh hùng, phim du hành không - thời gian, nói chung là mấy bộ liên quan đến nội dung này
Tuy đều là chuyện do người ta bịa ra, nhưng logic trong ấy cũng khá có lý.” “Chúng tôi rất lo lắng
Nhưng chúng tôi cũng sợ cậu Diệp Thanh đó.” “Chúng tôi nơm nớp lo sợ mấy ngày trời
Vợ tôi xin nghỉ phép, cả ngày chăm con
Tôi cũng không tăng ca nữa, công tác xa này nọ đều không chịu đi
Chúng tôi giữ con khư khư.” “Bà xã nói, lúc đi chợ đã nhìn thấy Diệp Thanh
Bà xã đang đẩy xe đẩy trẻ con, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thanh đang đứng ở bên kia đường, thế là sợ muốn chết
Cậu Diệp Thanh đó đã gật đầu với bà xã, rồi bỏ đi.” “Sau đó còn gặp mấy lần nữa
Cậu ta luôn xuất hiện bất thình lình
Ban đầu còn đến nhà thăm viếng, thỉnh thoảng còn mang theo quà
Sau đó mấy lần đều đứng từ xa nhìn như thế.”
“Trong nhà không ai biết cậu ta.” “Lâu dần, có khi bà xã sẽ hỏi thăm một vài chuyện
Chúng tôi cũng muốn thăm dò một chút.”
“Chỉnh Diệp Thanh kể, người thân của cậu ta đã mất hết rồi
Cha mẹ, ông bà nội lẫn ngoại, cả những người họ hàng xa hơn một chút như cô, cậu, anh chị em họ, đều mất hết rồi
Cậu ta kể từ nhỏ mình đã tham dự không ít lễ tang
Sau này, cha mẹ cậu ta không đưa cậu ta đi nữa.”
“Cha mẹ cậu ta chết sau cùng.”
“Lúc đó cậu ta vẫn còn nhỏ
Đám tang là do đơn vị của cha mẹ và ủy ban khu dân cư cùng nhau lo liệu
Sau đó cậu ta được đưa vào cô nhi viện.” “Bà xã tôi rất tội nghiệp cho hoàn cảnh của cậu ta
Cậu ta nói những chuyện này đều do năng lực của cậu ta cả
Chúng tôi cũng thấy lo
Nhưng từ khi chúng tôi sống lại, con trai chúng tôi không còn làm chuyện như thế nữa.” Xe bọc thép chạy êm ái trên đường phố, tôi nghe thấy tiếng cảnh báo ở bên ngoài
Xe bọc thép thi thoảng dừng lại, có quân nhân xuống xe, không lâu sau, xe lại chạy tiếp.
Tôi lật lại từng trang một
Có thể cảm nhận thấy, lúc đó cha mẹ đã mềm lòng trước Diệp Thanh
“Có lúc tôi đã quên mất mục đích của cậu ta
Bà xã cũng thế.” “Hôm nay tôi tan ca về đến nhà thì thấy bà xã đang nấu ăn trong bếp
Diệp Thanh thì đang bế con trai tôi đi lòng vòng trong phòng khách
Con trai tôi nằm trên vai cậu ta, nhìn thấy tôi, liền đưa tay tới, còn vỗ vỗ lên đầu của Diệp Thanh, gọi tôi và gọi cả Diệp Thanh.” “Tôi cũng không biết là ai đã dạy nó
Thường ngày chúng tôi không để cho nó tiếp xúc với Diệp Thanh.” “Tôi nghe nó gọi Diệp Thanh là anh thì đã thấy là lạ.”
Bình luận facebook