Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2132.html
Chương 2132: Những người biến mất (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Tôi và bà xã đều có đông anh chị em, các anh chị của con trai cũng đồng, còn có các chú, cậu, dì còn nhỏ tuổi, trước đây vẫn thường xuyên gặp mặt
Một năm nay, chúng tôi không dám để nó tiếp xúc với nhiều người như thế
Hàng xóm, trẻ con trong khu chung cư, cũng không cho nó tiếp xúc quá nhiều.”
“Nó cứ nói bị ba bi bộ trong lòng tôi
Lát sau không ngồi yên, lại kéo Diệp Thanh đòi chơi chung xe đồ chơi của nó.” “Diệp Thanh nhìn tôi dò hỏi, rồi chơi cùng với nó một lát.” “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này cười.”
“Về tuổi tác, cậu ta chỉ là một đứa trẻ
Trạc tuổi với cháu lớn của tôi.” “Nhưng đây là đầu tiên tôi thấy cậu ta cười.” “Tôi không muốn con trai đi2làm những chuyện ấy
Diệp Thanh không nói rõ, nhưng tôi nhận ra chuyện cậu ta làm hằng ngày chắc chắn không phải chuyện mà trẻ con ở lứa tuổi này nên làm
Mà chuyện cậu ta làm cũng chắc chắn là chuyện tốt, nhưng vẫn là chuyện mà trẻ con ở tuổi này không nên làm và tôi cũng không muốn con trai mình làm.” “Đối với Diệp Thanh, chúng tôi đã có chút mềm lòng.”
“Hôm đó đã mời cậu ta ở lại nhà dùng cơm.”
“Con trai và cậu ta trở nên rất thân thiết, còn đòi cậu ta gắp giùm thức ăn, rồi đút thức ăn trong muỗng mình cho cậu ta
Cậu ta chiều theo ý nó.” “Trước khi ngủ, bà xã đã nói với tôi, Diệp Thanh là một đứa trẻ hiền lành, có điều số phận bất hạnh
Bà xã không muốn9con mình cũng như vậy.”
“Tôi ôm bà xã, nghe bà xã khóc cả buổi trời.”
“Tối hôm đó, Diệp Thanh dỗ con trai ngủ xong mới về
Cậu ta để lại cho chúng tôi một số điện thoại
Nói sắp tới bận rộn, có lẽ sẽ không thể đến nhà trong thời gian dài
Bảo chúng tôi có bất kỳ việc gì, đều có thể liên lạc với cậu ta.” “Sau hôm ấy, cậu ta không còn xuất hiện nữa.” “Con trai thời gian ấy cứ nhắc cậu ta suốt, hỏi sao anh không đến
Nó cũng không biết tên Diệp Thanh, chỉ nhớ có một người như thế
Nhưng không lâu sau, con trai cũng đã quên chuyện này.” Tôi đọc đến đoạn này, ánh mắt cố định trên những dòng chữ, rồi dần trở nên vô định.
Tôi không nhớ là mình từng có tiếp xúc như thế6với Diệp Thanh
Ấn tượng của tôi đối với Diệp Thanh chỉ là bóng người mờ ảo trong phòng nghiên cứu, cảm giác cô quạnh, lạnh lùng ấy, chưa bao giờ thay đổi
Xe bọc thép đang chạy lại dừng
Bên có ngoài âm thanh ồn ào
Tôi nghe thấy tiếng quát lớn trong bộ đàm, ngay sau đó, tiếng súng đã vang lên
Chỗ tôi đang ngồi không thấy được bên ngoài
Mấy quân nhân cạnh tôi đều ngồi thẳng người, ánh mắt sắc lẹm, cầm chắc tay súng, ai ai cũng trong tư thế sẵn sàng
Có lẽ họ cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để ứng phó
Tôi định thần lại, cúi đầu lật thêm trang nhật kí nữa
Lần này, đầu đoạn nhật kí đã có ngày tháng
“Cha tôi mất vào tuần trước
Anh cả liên tục gây0sự, đến tận nhà quát tháo ỏm tỏi, làm con trai sợ hãi.” “Con trai phát sốt suốt cả một đêm
Chúng tôi cũng chăm nó trong bệnh viện cả đêm.” “Nó bắt đầu nói lung tung, sau khi hạ sốt, vẫn tiếp tục nói
Giọng điệu của nó hệt như cha tôi
Tôi và bà xã đều rất sợ hãi
Chúng tôi sợ hồn cha tôi về, nhập vào con trai.” “Chúng tôi không biết phải làm sao
Cầu cha đừng ám con trai chúng tôi nữa nhưng vô ích
Con trai lúc tỉnh lúc mê, khóc quấy đòi gặp ông nội.” “Bà xã đã lục tìm số điện thoại của Diệp Thanh
Gọi đi, nhưng không ai nghe máy
Không biết là do cậu ta đã đổi số, hay một tình huống khác tệ hơn...” “Chúng tôi không còn cách nào khác, đành đưa con đến nhà của cha7tôi
Do không có chìa khóa, quýnh quáng một hồi, cả nhà gần như đều đã đến.” “Tôi cứ bể con trai mãi, lòng nơm nớp lo sợ
Nhưng vẫn xảy ra chuyện.”
“Con trai chỉ vào số điện thoại được đề dưới mặt kính bàn
Khoản tiền ngân hàng của cha tôi bị hụt đi lâu nay đã được làm sáng tỏ, nhưng chuyện của con trai thì lại khó giải thích.” “May sao, anh cả và mọi người đều chú ý đến chuyện tiền bạc, cũng không vặn hỏi sao con trai chúng tôi lại biết.” Cửa xe bọc thép được mở ra, sĩ quan quát lớn với tôi: “Anh Lâm! Anh theo tôi! Chúng ta gặp phải ma vương rồi!”
Tôi ngẩng lên, nhìn ra bên ngoài xe.
Tôi đã nhìn thấy âm khí của ma vương và cả vài thứ rõ ràng không giống người sống
Những thứ ấy hẳn là hồn ma, hồn ma đã mất âm khí.
Ma vương đang tiến lại đây hình như cũng đã nhìn thấy tôi.
Bước chân gã đã thoáng khựng lại
Tiếng súng vang lên không ngớt, nhưng mọi viên đạn đều xuyên qua thân ma vương
Những người sống, hồn ma vừa gào khóc vừa tháo chạy kia đều được quân nhân bảo vệ sau lưng
Một số run chân ngã xuống thì được đỡ dậy, đưa về phía sau
Tôi không biết ma vương ấy đã nhận ra tôi, hay băn khoăn điều gì khác, mà đột nhiên xoay người, hóa thành bộ dạng của thần chết với áo choàng đen và bộ xương khô, biến mất ngay tại chỗ như một luồng vòi rồng màu đen.
Sĩ quan ngoảnh đầu qua chứng kiến cảnh này, đã có chút kinh hoàng.
“Vừa rồi gã làm gì?” Tôi hỏi
sĩ quan sững sờ đáp: “Đang truy đuổi..
tàn sát
Chúng tôi chỉ nhìn thấy nhiêu đó, còn những chuyện khác thì phải hỏi những người vừa cứu được.” “Trong những người ấy có một số không phải người sống
Tôi nhắc một câu
Sĩ quan liền biến sắc mặt
“Cũng không phải ma vương
Chắc là hồn ma ra đời sau khi bị giết chết.” Tôi nói tiếp: “Hiện giờ vẫn còn đỡ
Sau này họ sẽ lựa chọn thể nào thì chưa biết.”
Xét cho cùng thì đã không còn là người sống
Xét từ một góc độ nào đó, họ không có lý do để giúp người sống
Trái lại đầu quân cho ma vương, tự biến thành ma vương, thì mới phù hợp với lợi ích của họ hơn
Vừa nghĩ như thế, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh của Diệp Thanh
Anh ta cũng là một hồn ma đã chết rất lâu
Vì chấp niệm, mà mãi vẫn đứng về phía đối lập với ma vương sao? Tôi cúi đầu xuống, tiếp tục đọc nhật kí trong tay
Trên nhật kí không còn đề ngày tháng nữa, nhưng đã bỏ trống đến mấy hàng
“Chúng tôi cứ tưởng đã hết chuyện rồi, nhưng lần này khác với lần trước.” “Bây giờ hễ xem thời sự, con trai liền nói những lời kỳ lạ.” “Nó giống như thường bị hồn ma người chết nhập xác, biến thành họ
Còn nói những lời không giống trẻ con.” “Đã có mấy lần nó có biểu hiện không giống trẻ con
Suy nghĩ của nó, rất nhiều suy nghĩ, đều không phải suy nghĩ của trẻ con
Có lúc nó còn nói ra những lời không được bình thường
Ví dụ như đang xem bản tin tiết lộ quảng cáo sai sự thật, nó sẽ nói nghề quảng cáo không phát đạt, năm nay đơn đặt hàng sẽ giảm bao nhiêu vân vân.”
“Chúng tôi rất sợ
Chúng tôi lại gọi cho Diệp Thanh, nhưng vẫn không ai nghe máy.”
“Chuyện càng lúc càng tồi tệ.”
“Nó gọi điện báo cảnh sát, kêu cảnh sát bắt một tên tội phạm
Nó bảo mình chính là người bị hại
Nó còn nói nơi ở, quá trình phạm tội của tên tội phạm ấy, nó khóc và kêu cứu liên tục.”
“Tôi và bà xã đều sợ muốn chết.”
“Cảnh sát tưởng là chúng tôi báo tin giả, đã tìm đến tận nhà giáo dục.” “Chúng tôi hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.” “Hàng xóm đều biết, sau đó, một số người thân trong nhà cũng biết.” “Nó gần như bị điên, chạy khắp nơi cầu cứu với người ta
Chúng tôi nhốt nó trong nhà, nó vẫn tìm cách thoát ra.” “Bà xã cứ khóc suốt
Tôi đành phải gọi cho Diệp Thanh, chứ không nghĩ ra cách nào khác.”
“Nhưng không lâu sau, tên tội phạm đó đã sa lưới.” “Nó tựa như đã bình tĩnh trở lại.” “Nhưng những người khác đều đã nhận ra nó nói trúng hết.” “Hôm nào chúng tôi cũng bị quấy rầy.” “Trên mạng còn có lời đồn thổi, có cả phóng viên muốn được phỏng vấn
Anh cả tôi còn giới thiệu người đến, đòi nhờ con trai tôi cho thần nhập xác, trả lời thắc mắc của người ta.” “Chúng tôi muốn chuyển nhà, muốn trốn đi thật xa, không dính líu đến những chuyện này nữa.” “Ngay tôi đang thu dọn đồ đạc, chúng tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa.” “Tôi đã nhìn thấy Diệp Thanh qua mắt mèo.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Một năm nay, chúng tôi không dám để nó tiếp xúc với nhiều người như thế
Hàng xóm, trẻ con trong khu chung cư, cũng không cho nó tiếp xúc quá nhiều.”
“Nó cứ nói bị ba bi bộ trong lòng tôi
Lát sau không ngồi yên, lại kéo Diệp Thanh đòi chơi chung xe đồ chơi của nó.” “Diệp Thanh nhìn tôi dò hỏi, rồi chơi cùng với nó một lát.” “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này cười.”
“Về tuổi tác, cậu ta chỉ là một đứa trẻ
Trạc tuổi với cháu lớn của tôi.” “Nhưng đây là đầu tiên tôi thấy cậu ta cười.” “Tôi không muốn con trai đi2làm những chuyện ấy
Diệp Thanh không nói rõ, nhưng tôi nhận ra chuyện cậu ta làm hằng ngày chắc chắn không phải chuyện mà trẻ con ở lứa tuổi này nên làm
Mà chuyện cậu ta làm cũng chắc chắn là chuyện tốt, nhưng vẫn là chuyện mà trẻ con ở tuổi này không nên làm và tôi cũng không muốn con trai mình làm.” “Đối với Diệp Thanh, chúng tôi đã có chút mềm lòng.”
“Hôm đó đã mời cậu ta ở lại nhà dùng cơm.”
“Con trai và cậu ta trở nên rất thân thiết, còn đòi cậu ta gắp giùm thức ăn, rồi đút thức ăn trong muỗng mình cho cậu ta
Cậu ta chiều theo ý nó.” “Trước khi ngủ, bà xã đã nói với tôi, Diệp Thanh là một đứa trẻ hiền lành, có điều số phận bất hạnh
Bà xã không muốn9con mình cũng như vậy.”
“Tôi ôm bà xã, nghe bà xã khóc cả buổi trời.”
“Tối hôm đó, Diệp Thanh dỗ con trai ngủ xong mới về
Cậu ta để lại cho chúng tôi một số điện thoại
Nói sắp tới bận rộn, có lẽ sẽ không thể đến nhà trong thời gian dài
Bảo chúng tôi có bất kỳ việc gì, đều có thể liên lạc với cậu ta.” “Sau hôm ấy, cậu ta không còn xuất hiện nữa.” “Con trai thời gian ấy cứ nhắc cậu ta suốt, hỏi sao anh không đến
Nó cũng không biết tên Diệp Thanh, chỉ nhớ có một người như thế
Nhưng không lâu sau, con trai cũng đã quên chuyện này.” Tôi đọc đến đoạn này, ánh mắt cố định trên những dòng chữ, rồi dần trở nên vô định.
Tôi không nhớ là mình từng có tiếp xúc như thế6với Diệp Thanh
Ấn tượng của tôi đối với Diệp Thanh chỉ là bóng người mờ ảo trong phòng nghiên cứu, cảm giác cô quạnh, lạnh lùng ấy, chưa bao giờ thay đổi
Xe bọc thép đang chạy lại dừng
Bên có ngoài âm thanh ồn ào
Tôi nghe thấy tiếng quát lớn trong bộ đàm, ngay sau đó, tiếng súng đã vang lên
Chỗ tôi đang ngồi không thấy được bên ngoài
Mấy quân nhân cạnh tôi đều ngồi thẳng người, ánh mắt sắc lẹm, cầm chắc tay súng, ai ai cũng trong tư thế sẵn sàng
Có lẽ họ cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để ứng phó
Tôi định thần lại, cúi đầu lật thêm trang nhật kí nữa
Lần này, đầu đoạn nhật kí đã có ngày tháng
“Cha tôi mất vào tuần trước
Anh cả liên tục gây0sự, đến tận nhà quát tháo ỏm tỏi, làm con trai sợ hãi.” “Con trai phát sốt suốt cả một đêm
Chúng tôi cũng chăm nó trong bệnh viện cả đêm.” “Nó bắt đầu nói lung tung, sau khi hạ sốt, vẫn tiếp tục nói
Giọng điệu của nó hệt như cha tôi
Tôi và bà xã đều rất sợ hãi
Chúng tôi sợ hồn cha tôi về, nhập vào con trai.” “Chúng tôi không biết phải làm sao
Cầu cha đừng ám con trai chúng tôi nữa nhưng vô ích
Con trai lúc tỉnh lúc mê, khóc quấy đòi gặp ông nội.” “Bà xã đã lục tìm số điện thoại của Diệp Thanh
Gọi đi, nhưng không ai nghe máy
Không biết là do cậu ta đã đổi số, hay một tình huống khác tệ hơn...” “Chúng tôi không còn cách nào khác, đành đưa con đến nhà của cha7tôi
Do không có chìa khóa, quýnh quáng một hồi, cả nhà gần như đều đã đến.” “Tôi cứ bể con trai mãi, lòng nơm nớp lo sợ
Nhưng vẫn xảy ra chuyện.”
“Con trai chỉ vào số điện thoại được đề dưới mặt kính bàn
Khoản tiền ngân hàng của cha tôi bị hụt đi lâu nay đã được làm sáng tỏ, nhưng chuyện của con trai thì lại khó giải thích.” “May sao, anh cả và mọi người đều chú ý đến chuyện tiền bạc, cũng không vặn hỏi sao con trai chúng tôi lại biết.” Cửa xe bọc thép được mở ra, sĩ quan quát lớn với tôi: “Anh Lâm! Anh theo tôi! Chúng ta gặp phải ma vương rồi!”
Tôi ngẩng lên, nhìn ra bên ngoài xe.
Tôi đã nhìn thấy âm khí của ma vương và cả vài thứ rõ ràng không giống người sống
Những thứ ấy hẳn là hồn ma, hồn ma đã mất âm khí.
Ma vương đang tiến lại đây hình như cũng đã nhìn thấy tôi.
Bước chân gã đã thoáng khựng lại
Tiếng súng vang lên không ngớt, nhưng mọi viên đạn đều xuyên qua thân ma vương
Những người sống, hồn ma vừa gào khóc vừa tháo chạy kia đều được quân nhân bảo vệ sau lưng
Một số run chân ngã xuống thì được đỡ dậy, đưa về phía sau
Tôi không biết ma vương ấy đã nhận ra tôi, hay băn khoăn điều gì khác, mà đột nhiên xoay người, hóa thành bộ dạng của thần chết với áo choàng đen và bộ xương khô, biến mất ngay tại chỗ như một luồng vòi rồng màu đen.
Sĩ quan ngoảnh đầu qua chứng kiến cảnh này, đã có chút kinh hoàng.
“Vừa rồi gã làm gì?” Tôi hỏi
sĩ quan sững sờ đáp: “Đang truy đuổi..
tàn sát
Chúng tôi chỉ nhìn thấy nhiêu đó, còn những chuyện khác thì phải hỏi những người vừa cứu được.” “Trong những người ấy có một số không phải người sống
Tôi nhắc một câu
Sĩ quan liền biến sắc mặt
“Cũng không phải ma vương
Chắc là hồn ma ra đời sau khi bị giết chết.” Tôi nói tiếp: “Hiện giờ vẫn còn đỡ
Sau này họ sẽ lựa chọn thể nào thì chưa biết.”
Xét cho cùng thì đã không còn là người sống
Xét từ một góc độ nào đó, họ không có lý do để giúp người sống
Trái lại đầu quân cho ma vương, tự biến thành ma vương, thì mới phù hợp với lợi ích của họ hơn
Vừa nghĩ như thế, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh của Diệp Thanh
Anh ta cũng là một hồn ma đã chết rất lâu
Vì chấp niệm, mà mãi vẫn đứng về phía đối lập với ma vương sao? Tôi cúi đầu xuống, tiếp tục đọc nhật kí trong tay
Trên nhật kí không còn đề ngày tháng nữa, nhưng đã bỏ trống đến mấy hàng
“Chúng tôi cứ tưởng đã hết chuyện rồi, nhưng lần này khác với lần trước.” “Bây giờ hễ xem thời sự, con trai liền nói những lời kỳ lạ.” “Nó giống như thường bị hồn ma người chết nhập xác, biến thành họ
Còn nói những lời không giống trẻ con.” “Đã có mấy lần nó có biểu hiện không giống trẻ con
Suy nghĩ của nó, rất nhiều suy nghĩ, đều không phải suy nghĩ của trẻ con
Có lúc nó còn nói ra những lời không được bình thường
Ví dụ như đang xem bản tin tiết lộ quảng cáo sai sự thật, nó sẽ nói nghề quảng cáo không phát đạt, năm nay đơn đặt hàng sẽ giảm bao nhiêu vân vân.”
“Chúng tôi rất sợ
Chúng tôi lại gọi cho Diệp Thanh, nhưng vẫn không ai nghe máy.”
“Chuyện càng lúc càng tồi tệ.”
“Nó gọi điện báo cảnh sát, kêu cảnh sát bắt một tên tội phạm
Nó bảo mình chính là người bị hại
Nó còn nói nơi ở, quá trình phạm tội của tên tội phạm ấy, nó khóc và kêu cứu liên tục.”
“Tôi và bà xã đều sợ muốn chết.”
“Cảnh sát tưởng là chúng tôi báo tin giả, đã tìm đến tận nhà giáo dục.” “Chúng tôi hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.” “Hàng xóm đều biết, sau đó, một số người thân trong nhà cũng biết.” “Nó gần như bị điên, chạy khắp nơi cầu cứu với người ta
Chúng tôi nhốt nó trong nhà, nó vẫn tìm cách thoát ra.” “Bà xã cứ khóc suốt
Tôi đành phải gọi cho Diệp Thanh, chứ không nghĩ ra cách nào khác.”
“Nhưng không lâu sau, tên tội phạm đó đã sa lưới.” “Nó tựa như đã bình tĩnh trở lại.” “Nhưng những người khác đều đã nhận ra nó nói trúng hết.” “Hôm nào chúng tôi cũng bị quấy rầy.” “Trên mạng còn có lời đồn thổi, có cả phóng viên muốn được phỏng vấn
Anh cả tôi còn giới thiệu người đến, đòi nhờ con trai tôi cho thần nhập xác, trả lời thắc mắc của người ta.” “Chúng tôi muốn chuyển nhà, muốn trốn đi thật xa, không dính líu đến những chuyện này nữa.” “Ngay tôi đang thu dọn đồ đạc, chúng tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa.” “Tôi đã nhìn thấy Diệp Thanh qua mắt mèo.”
Bình luận facebook