Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2130.html
Chương 2130: Những người biến mất (2)
Người sống lại, chiếc máy bay, nhà cửa đã khôi phục hơn nửa đều biến mất.
Tôi ngoảnh đầu qua, thì thấy dì lớn tuổi kia đang đứng ở cửa lầu chung cư
Có lẽ bà ta đã nghe thấy tiếng2động, trộm nhìn thấy chuyện vừa xảy ra nên mới chạy ra đây
Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, bà ta lại chạy vào trong lầu chung cư hệt như một con thỏ
Không biết bà ta đã nghĩ gì, mà9lại chạy trở ra, cắm đầu chạy băng băng ra khỏi khu chung cư
Tôi quỳ trên đất rất lâu, chống hai tay lên đất bùn ẩm ướt, cảm nhận linh hồn đang khôi phục từng chút một
Sợi dây giật6đứt không trở lại, chuyện này giống thực vật, hái mất hoa lá, chỉ cần còn rễ thì cây sẽ phát triển trở lại
Có điều sự phát triển này hơi chậm
Nhưng người đã chết chưa chắc sẽ có thể0trở lại
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về nơi áo của em gái vốn mắc ở đó.
Tôi không khóc, thậm chí còn không cảm thấy đau lòng
Sự yếu ớt và đau đớn của linh hồn đã lấn át mọi xúc7cảm khác
Nhưng tôi cũng không thể nào rời mắt đi
Đầu óc trống rỗng, ý thức chỉ cảm nhận được đau đớn, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm khoảnh đất bùn kia, nhìn mãi, nhìn mãi.
Đến khi cơn đau dịu xuống, cảm nhận thấy một chút ánh sáng, tôi mới từ dưới đất đứng dậy.
Bầu trời phía đông đã hứng sáng.
Một đêm đã qua mà tôi không hay biết
Xung quanh vẫn yên tĩnh, không có tiếng người
Tôi đã nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, xa xa còn có tiếng xe hơi, nhưng lại không giống tiếng xe ô tô, xe buýt
Tiếng loa phóng thanh từ trên đỉnh đầu vang xuống
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy máy bay trực thăng trên bầu trời
Đối phương hình như cũng đã phát hiện ra, bay lòng vòng trên không, còn dùng loa để nói.
Tôi không nghe, chỉ nhắm về phía cổng khu chung cư mà bước
Không nhìn thấy dì lớn tuổi kia đâu
trên đầu vẫn có tiếng máy bay trực thăng lượn lờ.
Tôi dừng lại chỗ xác xe hơi, đặt tay lên nó
Linh hồn vừa hồi phục lại buốt đau
Tôi cố gắng khống chế dòng chảy của năng lực, nhìn chiếc xe khôi phục từng chút một
Tiếp đó là tài xế trong xe, mặt tiền cửa tiệm, quầy tiếp tân, nhân viên trong quầy tiếp tân..
“Á!” Tài xế hét to một tiếng, sờ vào mặt và ngực mình, tỏ vẻ không thể tin nổi
Tôi dừng năng lực lại, nghiến răng chịu đau, đến bên cạnh ghế phụ: “Lui xe...” Tài xế nhìn tôi, rồi nhìn nhân viên bị xe ép trong quầy lễ tân, rùng mình một cái, cuống quýt bắt đầu lùi xe
Anh ta không ngừng lẩm bẩm, “Chuyện gì thế này”, “Không phải mình chết rồi sao”, “Mình còn sống”, “Hu hư”..
Anh ta nói năng lung tung, lúc thì cười, lúc thì khóc, cuối cùng đã cho xe lùi lại được mấy mét.
Cạch.
Tôi đã nhìn thấy áo quần và giày rơi xuống đất.
Nhịp tim vẫn đang dập ổn định, nhịp thở của tôi cũng không rối loạn
Có điều, lúc tôi khom người nhặt những thứ ấy lên, tay chợt run lên một cái
Áo khoác đã được tối nhặt lên, thứ trong túi ở mặt trong rơi xuống đất
Tôi nhìn thấy giấy tờ, ví tiền và một quyển sổ tay nhỏ
Tôi không khỏi buông tay, nhìn sững hai tấm ảnh trên giấy tờ hồi lâu.
“Cứu..
cứu với..
khụ khụ...” Nhân viên cửa tiệm dang ho, miệng hộc ra máu tươi
Bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, tài xế kia vừa hoảng vừa mừng la lớn gì đó
Quân đội mặc đồng phục, vác súng vây quanh cửa tiệm, theo thứ tự xông vào trong
Nhưng chuyện này tôi đểu lướt mắt qua một lượt, vươn tay tới cẩn thận nhặt những thứ trên đất lên.
“Bên này có người bị thương!”
“Anh..
đây..
anh là người có năng lực? Anh...” Quân nhân bước lại có vẻ là sĩ quan, nhưng thái độ nói chuyện không rắn rỏi dứt khoát, cũng không phải sợ sệt, mà lại có chút bối rối: “Năng lực của anh, là hồi sinh?” Tôi nhét giấy tờ vào túi áo, chuẩn bị mở quyển sổ tay lớn bằng bàn tay ra
“Có phải anh họ Lâm không?” Người kia lại hỏi: “Trước đó ở mảnh đất trống trong khu chung cư bên cạnh...”
Tôi đã nhìn thấy hàng chữ đầu tiên trong cuốn sổ tay, đây là nét chữ của cha
Hàng đầu tiên viết ngày tháng, là hôm sinh nhật lúc tôi được hai tuổi
“Tối nay, chúng tôi đã gặp phải tai nạn giao thông.” Hàng thứ hai, là câu nói này, Tôi không khỏi nín thở
“Đúng ra chúng tôi đã chết.” “Em út đã nói với chúng tôi như thế
Chúng tôi đã chết, đầu bị cán nát, chết ngay tại chỗ, đã được đưa tới nhà hỏa thiêu.” “Nhưng chúng tôi lại trở về.” “Là con trai chúng tôi, đã kéo chúng tôi trở về.” “Lúc chúng tôi bị xe tông, tôi và mẹ nó đều cảm thấy đau, nhưng cảm giác ấy hệt như giả, hệt như nằm mơ
Chúng tôi được nó túm lấy chân, lúc chúng tôi có ý thức trở lại, chúng tôi đã đứng ngay trong nhà
Còn nó thì bò bên cạnh chân chúng tôi
Khóc oa oa, vô cùng uất ức.”
“Trong phòng khách, còn đang bày vàng mã, nhang đèn chưa được thu dọn
Em út đang ở trong phòng khách, vẫn đang dọn dẹp những thứ này.” “Con trai òa khóc
Em út và những người khác đi vào, biểu cảm của nó, cả đời tôi cũng không thể quên.”
“Họ cứ tưởng mình đã gặp ma.” “Chúng tôi không biết phải giải thích thế nào
Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Em út vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự tình
Nhưng chúng tôi thì không biết nói gì.” “Hợp đồng mua mộ phần, hóa đơn hỏa táng, đều đang nằm trong phòng khách
Tất cả đều là thật.” “Đã chôn cất rồi.”
“Nhưng chúng tôi đã được con trai kéo về.”
“Nó đã cứu chúng tôi.”
“Trong mắt những người khác, hai vợ chồng tôi đã chết, tang lễ đã làm xong cả rồi.”
“Chúng tôi giải thích với em út, nói rõ với em út rằng chúng tôi vẫn còn sống
Chúng tôi có nhớ là mình đã bị xe tông, sau đó đã mất ý thức
Đoạn kí ức này khớp với lời kể của em út
Sau khi chúng tôi bị tống ngã xuống, vẫn còn nhớ là mình đã nhìn thấy bánh xe
Nhưng chúng tôi còn có một đoạn kí ức khác, đó là con trai chúng tôi đã kéo chân chúng tôi, rồi hai chúng tôi liền có mặt trong nhà.”
“Hơn nữa chúng tôi còn nhớ ngày gặp tai nạn là vào tuần trước, còn hôm nay đã là ngày sinh nhật hai tuổi của con trai
Một tuần trước, trước khi chúng tôi bị tông, chúng tôi còn bàn nhau sẽ chuẩn bị những gì cho ngày sinh nhật của nó
Trong một tuần này, chỉ là một mảng trống rỗng đối với chúng tôi.”
“Con trai còn quá nhỏ, chỉ biết ôm mẹ khóc
Chỉ mỗi hai vợ chồng tôi có kí ức mâu thuẫn
Em út hoàn toàn không biết chuyện này là sao
Chủ ấy với những họ hàng khác cùng giúp làm đám tang cho chúng tôi
Người quán xuyến chính là chú ấy
Chú ấy còn chứng kiến chúng tôi bị hỏa thiêu
Hôm đựng tro cốt đem đi chôn, chú ấy cũng luôn ôm lấy bình.”
“Chuyện này không thể giải thích rõ
Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” “Lúc này, cậu thanh niên ấy đã tìm đến nhà.” “Cậu ấy bảo em út ra ngoài.” “Cũng không biết cậu ta đã làm gì, mà em trai đã ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.” “Cậu ta nói với chúng tôi, cậu ta tên Diệp Thanh, vốn đến gặp con trai chúng tôi
Cậu ta đã chứng kiến chuyện xảy ra khi ấy
Thay chúng tôi sắp xếp ổn thỏa những chuyện sau đó.” “Thi thể của chúng tôi mà em trai và mọi người đã xử lý ấy là do cậu ta sắp xếp
Tro cốt hiện giờ vẫn còn chôn trong mộ.” “Cậu ta bảo như vậy sẽ dễ giải thích
Đối với chuyện chúng tôi chết đi rồi sống lại, cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích
Bằng không, tất cả mọi người đều giống chúng tôi, có hai đoạn kí ức mâu thuẫn.” “Chúng tôi quả thực đã có hai đoạn kí ức.” “Cậu ta không gạt chúng tôi trong chuyện này
Cậu ta còn suy luận được rốt cuộc con trai chúng tôi đã làm gì.”
“Con trai chúng tôi..
chắc là đã từ thời điểm trong hiện tại, về lại quá khứ, cứu chúng tôi, kéo chúng tôi về thẳng hiện tại
Trong này có một đoạn kí ức trống
May mà lúc đó chúng tôi đã chết, không làm gì cả
Cậu thanh niên ấy lại giúp chúng tôi tìm xác chết giả, cho nên đối với những người khác, mọi chuyện không thay đổi gì cả.” “Cậu ta đã giúp chúng tôi, nhưng cũng không phải vì lòng tốt.” “Cậu ta muốn mượn dùng năng lực của con trai chúng tôi.”
“Đương nhiên chúng tôi không đồng ý.”.
“Cậu ta đã nói rất nhiều, nào là người có năng lực, rồi quái dị, hồn ma gì gì đó, với cả huấn luyện nữa
Chúng tôi vừa mới trải qua một chuyện không thể tin nổi, nhưng cũng không mấy hiểu lời cậu ta nói
Bất kể ra sao, chúng tôi cũng không thể giao con cho cậu ta
Cho dù thường ngày vẫn để chúng tôi chăm sóc, nhưng chúng tôi cũng không yên tâm mà để con trai tiếp xúc với cậu ta.”
“Cậu ta rất là quái dị.”
Người sống lại, chiếc máy bay, nhà cửa đã khôi phục hơn nửa đều biến mất.
Tôi ngoảnh đầu qua, thì thấy dì lớn tuổi kia đang đứng ở cửa lầu chung cư
Có lẽ bà ta đã nghe thấy tiếng2động, trộm nhìn thấy chuyện vừa xảy ra nên mới chạy ra đây
Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, bà ta lại chạy vào trong lầu chung cư hệt như một con thỏ
Không biết bà ta đã nghĩ gì, mà9lại chạy trở ra, cắm đầu chạy băng băng ra khỏi khu chung cư
Tôi quỳ trên đất rất lâu, chống hai tay lên đất bùn ẩm ướt, cảm nhận linh hồn đang khôi phục từng chút một
Sợi dây giật6đứt không trở lại, chuyện này giống thực vật, hái mất hoa lá, chỉ cần còn rễ thì cây sẽ phát triển trở lại
Có điều sự phát triển này hơi chậm
Nhưng người đã chết chưa chắc sẽ có thể0trở lại
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về nơi áo của em gái vốn mắc ở đó.
Tôi không khóc, thậm chí còn không cảm thấy đau lòng
Sự yếu ớt và đau đớn của linh hồn đã lấn át mọi xúc7cảm khác
Nhưng tôi cũng không thể nào rời mắt đi
Đầu óc trống rỗng, ý thức chỉ cảm nhận được đau đớn, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm khoảnh đất bùn kia, nhìn mãi, nhìn mãi.
Đến khi cơn đau dịu xuống, cảm nhận thấy một chút ánh sáng, tôi mới từ dưới đất đứng dậy.
Bầu trời phía đông đã hứng sáng.
Một đêm đã qua mà tôi không hay biết
Xung quanh vẫn yên tĩnh, không có tiếng người
Tôi đã nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, xa xa còn có tiếng xe hơi, nhưng lại không giống tiếng xe ô tô, xe buýt
Tiếng loa phóng thanh từ trên đỉnh đầu vang xuống
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy máy bay trực thăng trên bầu trời
Đối phương hình như cũng đã phát hiện ra, bay lòng vòng trên không, còn dùng loa để nói.
Tôi không nghe, chỉ nhắm về phía cổng khu chung cư mà bước
Không nhìn thấy dì lớn tuổi kia đâu
trên đầu vẫn có tiếng máy bay trực thăng lượn lờ.
Tôi dừng lại chỗ xác xe hơi, đặt tay lên nó
Linh hồn vừa hồi phục lại buốt đau
Tôi cố gắng khống chế dòng chảy của năng lực, nhìn chiếc xe khôi phục từng chút một
Tiếp đó là tài xế trong xe, mặt tiền cửa tiệm, quầy tiếp tân, nhân viên trong quầy tiếp tân..
“Á!” Tài xế hét to một tiếng, sờ vào mặt và ngực mình, tỏ vẻ không thể tin nổi
Tôi dừng năng lực lại, nghiến răng chịu đau, đến bên cạnh ghế phụ: “Lui xe...” Tài xế nhìn tôi, rồi nhìn nhân viên bị xe ép trong quầy lễ tân, rùng mình một cái, cuống quýt bắt đầu lùi xe
Anh ta không ngừng lẩm bẩm, “Chuyện gì thế này”, “Không phải mình chết rồi sao”, “Mình còn sống”, “Hu hư”..
Anh ta nói năng lung tung, lúc thì cười, lúc thì khóc, cuối cùng đã cho xe lùi lại được mấy mét.
Cạch.
Tôi đã nhìn thấy áo quần và giày rơi xuống đất.
Nhịp tim vẫn đang dập ổn định, nhịp thở của tôi cũng không rối loạn
Có điều, lúc tôi khom người nhặt những thứ ấy lên, tay chợt run lên một cái
Áo khoác đã được tối nhặt lên, thứ trong túi ở mặt trong rơi xuống đất
Tôi nhìn thấy giấy tờ, ví tiền và một quyển sổ tay nhỏ
Tôi không khỏi buông tay, nhìn sững hai tấm ảnh trên giấy tờ hồi lâu.
“Cứu..
cứu với..
khụ khụ...” Nhân viên cửa tiệm dang ho, miệng hộc ra máu tươi
Bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, tài xế kia vừa hoảng vừa mừng la lớn gì đó
Quân đội mặc đồng phục, vác súng vây quanh cửa tiệm, theo thứ tự xông vào trong
Nhưng chuyện này tôi đểu lướt mắt qua một lượt, vươn tay tới cẩn thận nhặt những thứ trên đất lên.
“Bên này có người bị thương!”
“Anh..
đây..
anh là người có năng lực? Anh...” Quân nhân bước lại có vẻ là sĩ quan, nhưng thái độ nói chuyện không rắn rỏi dứt khoát, cũng không phải sợ sệt, mà lại có chút bối rối: “Năng lực của anh, là hồi sinh?” Tôi nhét giấy tờ vào túi áo, chuẩn bị mở quyển sổ tay lớn bằng bàn tay ra
“Có phải anh họ Lâm không?” Người kia lại hỏi: “Trước đó ở mảnh đất trống trong khu chung cư bên cạnh...”
Tôi đã nhìn thấy hàng chữ đầu tiên trong cuốn sổ tay, đây là nét chữ của cha
Hàng đầu tiên viết ngày tháng, là hôm sinh nhật lúc tôi được hai tuổi
“Tối nay, chúng tôi đã gặp phải tai nạn giao thông.” Hàng thứ hai, là câu nói này, Tôi không khỏi nín thở
“Đúng ra chúng tôi đã chết.” “Em út đã nói với chúng tôi như thế
Chúng tôi đã chết, đầu bị cán nát, chết ngay tại chỗ, đã được đưa tới nhà hỏa thiêu.” “Nhưng chúng tôi lại trở về.” “Là con trai chúng tôi, đã kéo chúng tôi trở về.” “Lúc chúng tôi bị xe tông, tôi và mẹ nó đều cảm thấy đau, nhưng cảm giác ấy hệt như giả, hệt như nằm mơ
Chúng tôi được nó túm lấy chân, lúc chúng tôi có ý thức trở lại, chúng tôi đã đứng ngay trong nhà
Còn nó thì bò bên cạnh chân chúng tôi
Khóc oa oa, vô cùng uất ức.”
“Trong phòng khách, còn đang bày vàng mã, nhang đèn chưa được thu dọn
Em út đang ở trong phòng khách, vẫn đang dọn dẹp những thứ này.” “Con trai òa khóc
Em út và những người khác đi vào, biểu cảm của nó, cả đời tôi cũng không thể quên.”
“Họ cứ tưởng mình đã gặp ma.” “Chúng tôi không biết phải giải thích thế nào
Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Em út vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự tình
Nhưng chúng tôi thì không biết nói gì.” “Hợp đồng mua mộ phần, hóa đơn hỏa táng, đều đang nằm trong phòng khách
Tất cả đều là thật.” “Đã chôn cất rồi.”
“Nhưng chúng tôi đã được con trai kéo về.”
“Nó đã cứu chúng tôi.”
“Trong mắt những người khác, hai vợ chồng tôi đã chết, tang lễ đã làm xong cả rồi.”
“Chúng tôi giải thích với em út, nói rõ với em út rằng chúng tôi vẫn còn sống
Chúng tôi có nhớ là mình đã bị xe tông, sau đó đã mất ý thức
Đoạn kí ức này khớp với lời kể của em út
Sau khi chúng tôi bị tống ngã xuống, vẫn còn nhớ là mình đã nhìn thấy bánh xe
Nhưng chúng tôi còn có một đoạn kí ức khác, đó là con trai chúng tôi đã kéo chân chúng tôi, rồi hai chúng tôi liền có mặt trong nhà.”
“Hơn nữa chúng tôi còn nhớ ngày gặp tai nạn là vào tuần trước, còn hôm nay đã là ngày sinh nhật hai tuổi của con trai
Một tuần trước, trước khi chúng tôi bị tông, chúng tôi còn bàn nhau sẽ chuẩn bị những gì cho ngày sinh nhật của nó
Trong một tuần này, chỉ là một mảng trống rỗng đối với chúng tôi.”
“Con trai còn quá nhỏ, chỉ biết ôm mẹ khóc
Chỉ mỗi hai vợ chồng tôi có kí ức mâu thuẫn
Em út hoàn toàn không biết chuyện này là sao
Chủ ấy với những họ hàng khác cùng giúp làm đám tang cho chúng tôi
Người quán xuyến chính là chú ấy
Chú ấy còn chứng kiến chúng tôi bị hỏa thiêu
Hôm đựng tro cốt đem đi chôn, chú ấy cũng luôn ôm lấy bình.”
“Chuyện này không thể giải thích rõ
Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” “Lúc này, cậu thanh niên ấy đã tìm đến nhà.” “Cậu ấy bảo em út ra ngoài.” “Cũng không biết cậu ta đã làm gì, mà em trai đã ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.” “Cậu ta nói với chúng tôi, cậu ta tên Diệp Thanh, vốn đến gặp con trai chúng tôi
Cậu ta đã chứng kiến chuyện xảy ra khi ấy
Thay chúng tôi sắp xếp ổn thỏa những chuyện sau đó.” “Thi thể của chúng tôi mà em trai và mọi người đã xử lý ấy là do cậu ta sắp xếp
Tro cốt hiện giờ vẫn còn chôn trong mộ.” “Cậu ta bảo như vậy sẽ dễ giải thích
Đối với chuyện chúng tôi chết đi rồi sống lại, cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích
Bằng không, tất cả mọi người đều giống chúng tôi, có hai đoạn kí ức mâu thuẫn.” “Chúng tôi quả thực đã có hai đoạn kí ức.” “Cậu ta không gạt chúng tôi trong chuyện này
Cậu ta còn suy luận được rốt cuộc con trai chúng tôi đã làm gì.”
“Con trai chúng tôi..
chắc là đã từ thời điểm trong hiện tại, về lại quá khứ, cứu chúng tôi, kéo chúng tôi về thẳng hiện tại
Trong này có một đoạn kí ức trống
May mà lúc đó chúng tôi đã chết, không làm gì cả
Cậu thanh niên ấy lại giúp chúng tôi tìm xác chết giả, cho nên đối với những người khác, mọi chuyện không thay đổi gì cả.” “Cậu ta đã giúp chúng tôi, nhưng cũng không phải vì lòng tốt.” “Cậu ta muốn mượn dùng năng lực của con trai chúng tôi.”
“Đương nhiên chúng tôi không đồng ý.”.
“Cậu ta đã nói rất nhiều, nào là người có năng lực, rồi quái dị, hồn ma gì gì đó, với cả huấn luyện nữa
Chúng tôi vừa mới trải qua một chuyện không thể tin nổi, nhưng cũng không mấy hiểu lời cậu ta nói
Bất kể ra sao, chúng tôi cũng không thể giao con cho cậu ta
Cho dù thường ngày vẫn để chúng tôi chăm sóc, nhưng chúng tôi cũng không yên tâm mà để con trai tiếp xúc với cậu ta.”
“Cậu ta rất là quái dị.”
Bình luận facebook