Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2140.html
Chương 2140: Quái vật (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
So với quái vật thì chúng quá nhỏ, tiếng kêu cũng chưa chắc sẽ được quái vật nghe thấy
Tiếng thở của quái vật đang lấn át tiếng kêu của chúng
Lúc nó thở, bụi đất bay lên, đập vào nửa căn nhà đã hư hỏng ở phía đối diện, hình thành một vòng gió xoáy, chạy quanh trong thành trì
Tôi nhìn dây xích to lớn mình đang vịn
Một đầu dây xích vẫn đang ở trong hư không xa xăm, hoàn toàn không thấy được đầu mút
Đầu còn lại thì ở trên thân quái vật
Đầu dây xích ấy không quẩn lên thân quái vật, mà vươn dài ra từ trong chín vòng dây xích trên thân quái vật
Tôi đếm đi đếm lại mấy lần
Không sai, trên thân quái vật có chín vòng dây xích
Đây là đặc điểm của người bình thường..
Ít2nhất thì trong thế giới hiện thực, trên thân người bình thường là chín vòng xích, còn người có năng lực là mười vòng
Tôi không khỏi phải nhìn lại thân mình.
Mười vòng, không hơn không kém
Và một sợi quấn lên dây xích này...
Không đúng! Tôi chợt nhận ra vấn đề
Vấn đề này trước nay tôi không để ý thấy
Tôi cứ ngỡ những dây xích này là do Ông Trời quẩn vào mọi người, dùng để khống chế vận mệnh của mỗi con người
Thế nhưng, trên thân người bình thường có chín vòng dây xích, đuôi dây xích vươn dài, biến mất trong hư không
Trên thân người có năng lực có mười vòng, sẽ có thêm một sợi dây xích quần lên những vòng xích kia.
Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau
Tôi nhìn quái vật đang nằm trên đất,9trông thấy từng giọt máu xuyên qua dây xích, rơi xuống đất
Nó đang rất yếu, nhưng thương tích trên người nó lại không hề nặng.
Nội thương? Không phải.
Tối hoang mang nhìn dây xích bán trong suốt to lớn trước mắt
Cảm giác bán trong suốt này không phải vì dây xích to lớn, mà vì quái vật trước mặt đã cực kỳ yểu
Hoặc sự thật là hoàn toàn ngược lại
Vi dây xích trở nên bán trong suốt, nên quái vật mới yếu như vậy.
“Kỳ Ninh, Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt đang kêu, trong tiếng kêu ẩn chứa hoảng hốt.
Nó kêu lên buồn bã, mấy con chó con mèo cũng kêu lên đẩy buồn bã.
Con vẹt bay đến về bên cạnh tôi, kéo tay áo tối, kêu vang “Kỳ Ninh” nghe mà đứt cả ruột.
Tôi lặng thinh một lát, nhảy6khỏi đống đá, đáp xuống bên cạnh quái vật
Tay tôi đặt lên dây xích to lớn đang quần thành từng vòng kia
Năng lực khe khẽ phát động, dây xích đã có chút biến hóa
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ rệt một luồng năng lượng khác ở trong nó
Tôi đoán không sai, là dây xích gây cộng hưởng với quái vật, chứ không phải ngược lại
Bây giờ, sự cộng hưởng của dây xích đã đứt, chỉ còn con đường không ngừng bào mòn bản thân.
Tôi ngước lên nhìn về hướng dây xích đang vươn dài tới.
Đó là đường chân trời xám xịt, là một thế giới khác.
Nếu vậy, nó sẽ chết?
Hay là..
Tôi nhìn sang con vẹt: “Đây không phải là lần đầu nó bị thế đúng không? Anh ta..
sẽ biến thành người chứ?” Tôi không nhịn được, nêu ra ngờ0vực trong lòng mình.
Con vẹt kêu “Kỳ Ninh”, “Kỳ Ninh” một lát, vỗ cánh phành phạch, cực kỳ lo lắng
Hình như nó muốn nói gì đó, nhưng không thể diễn đạt được, giống như một đứa bé cuống quýt thông báo tình hình
Tôi lại nhìn quái vật to lớn, thử thăm dò, đặt tay lên thân nó
Tôi cẩn thận phóng thích năng lực của mình
Tôi không muốn xóa sổ nó hoàn toàn.
Khôi phục một chút, thời gian quay ngược một chút..
Tôi nhìn thấy vết thương trên ngực quái vật đã lành, ngưng chảy máu
Nhưng nó không biến thành người
Cũng không khỏe mạnh trở lại.
Lòng tôi trùng xuống
Tôi vẫn cảm nhận được năng lượng của dây xích
Nó hoàn toàn dựa vào dây xích để duy trì thân thể của mình
Trong đầu tôi chợt lóe lên cảnh tượng trong cảnh mộng7ấy
Vô số hồn ma bị hút vào cửa ra vào dị không gian
vả cả, nội dung làm việc mà tay được gọi là anh Cường đó đã nói trong tòa lầu của công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn
Thi thể và linh hồn tách nhau ra...
Tôi giật mình.
“Thi thể anh ta đâu?” Tôi lập tức hỏi con vẹt.
Tôi không nhớ thi thể của Kỳ Ninh đã ở lại núi Quảng Nguyên, hay cũng đã qua đây theo..
Chết tiệt thật! Nếu không có thi thể..
“Mất rồi! Mất rồi!” Con vẹt vỗ cánh thật mạnh, kêu lớn
Lòng tôi chợt nặng trĩu, nhìn con quái vật đang rất yếu.
“Kỳ Ninh..
Kỳ Ninh...”
Gâu gâu!
Meo...
Đám thú cưng vây quanh quái vật
Hai con chó không ngừng nhảy tới nhảy lui, dùng đầu cọ cọ vào da quái vật
Con mèo kia thì liếm liếm quái vật, rồi quay đầu qua nhìn thẳng về phía tôi
Con vẹt vẫn đang bay bên cạnh tôi, nhưng dần yên lặng, đáp lên thân quái vật, khe khẽ kêu lên đây đau buồn
“Anh ta sẽ không...” Tôi định nói anh ta sẽ không chết, nhưng lời chợt nghẹn lại ở cổ họng
Sao không chết được? Thế giới tương lai này tuy thường bị quái vật tấn công, nhưng vẫn còn khá ổn
Cửa ra vào dị không gian sẽ không mở ra mãi, cũng không phải lúc nào cũng sẽ có một cửa ra vào đang mở
Dẫu luôn mở, Ông Trời lại lấy đâu ra năng lượng để cung cấp cho những quái vật này? Ông Trời thế giới tương lai còn có thể bị Diệp Thanh làm hao mòn đến chết, huống chị Ông Trời ở thế giới hiện thực?
Quái vật, rồi cũng sẽ chết
Bị ma vương giết, hoặc..
chết tự nhiên
Tối ngoảnh qua nhìn khuôn mặt kỳ quái của quái vật, không biết nên nói gì
Đám thú cưng cũng dần yên lặng, chỉ tựa vào thân thể quái vật, cất tiếng rên rỉ khe khẽ
“Nó sắp chết rồi!” Tôi đã nghe thấy tiếng quát, giọng điệu bỡn cợt, lại mang theo sự căm ghét
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy một đứa bé đang đứng trong đống đổ nát
Tôi nhất thời chưa thể nhận ra giới tính của nó
Tóc ngắn tới tai rối bời cộng với bộ quần áo không vừa với cơ thể, khiến nó trông như một đứa trẻ lang thang
“Ông là ai? Tại sao muốn giúp lũ quái vật ấy? Đồ điên!” Đứa bé nhặt đá ném mạnh về phía tôi
Viên đá đã xuyên thẳng qua linh hồn tôi
“Nhóc tên gì?” Tôi bình tĩnh hỏi
Tôi đã lờ mờ nhìn thấy dây xích trên linh hồn của đứa bé này
Hai tầng dây xích trên linh hồn, đại diện cho cơ thể và linh hồn
Nó không phải ma, nhưng cũng không phải trẻ con ở thế giới hiện thực đi lạc qua đây
Nó là một đứa trẻ ở nơi này
Đứa bé vô cùng tức giận, chửi thêm mấy câu, lại ném đá về phía tôi
Tôi bay qua
Nó không chạy, vẫn tiếp tục chửi bới
“Ông muốn giết tôi? Được thôi! Giết đi, tôi sẽ biến thành ma! Và tôi sẽ giết được ông!” Đứa bé ngẩng đầu lên, quát tháo với tôi
“Nhóc không biết, ma cũng sẽ chết sao?” Tôi hỏi
Đối với việc hù trẻ con, tôi không mấy do dự
Tôi nhìn nó, có cảm giác như đang nhìn một ma vương khác.
Nghĩ vậy cũng không có gì sai
Nếu nó chết rồi thì chỉ cần cho nó chút thời gian, có lẽ nó sẽ trở thành ma vương mới
Đứa bé này có vẻ đã bị hận thù làm mờ mắt, sau câu nói của tôi, cuối cùng đã tỏ ra lo sợ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tiếng thở của quái vật đang lấn át tiếng kêu của chúng
Lúc nó thở, bụi đất bay lên, đập vào nửa căn nhà đã hư hỏng ở phía đối diện, hình thành một vòng gió xoáy, chạy quanh trong thành trì
Tôi nhìn dây xích to lớn mình đang vịn
Một đầu dây xích vẫn đang ở trong hư không xa xăm, hoàn toàn không thấy được đầu mút
Đầu còn lại thì ở trên thân quái vật
Đầu dây xích ấy không quẩn lên thân quái vật, mà vươn dài ra từ trong chín vòng dây xích trên thân quái vật
Tôi đếm đi đếm lại mấy lần
Không sai, trên thân quái vật có chín vòng dây xích
Đây là đặc điểm của người bình thường..
Ít2nhất thì trong thế giới hiện thực, trên thân người bình thường là chín vòng xích, còn người có năng lực là mười vòng
Tôi không khỏi phải nhìn lại thân mình.
Mười vòng, không hơn không kém
Và một sợi quấn lên dây xích này...
Không đúng! Tôi chợt nhận ra vấn đề
Vấn đề này trước nay tôi không để ý thấy
Tôi cứ ngỡ những dây xích này là do Ông Trời quẩn vào mọi người, dùng để khống chế vận mệnh của mỗi con người
Thế nhưng, trên thân người bình thường có chín vòng dây xích, đuôi dây xích vươn dài, biến mất trong hư không
Trên thân người có năng lực có mười vòng, sẽ có thêm một sợi dây xích quần lên những vòng xích kia.
Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau
Tôi nhìn quái vật đang nằm trên đất,9trông thấy từng giọt máu xuyên qua dây xích, rơi xuống đất
Nó đang rất yếu, nhưng thương tích trên người nó lại không hề nặng.
Nội thương? Không phải.
Tối hoang mang nhìn dây xích bán trong suốt to lớn trước mắt
Cảm giác bán trong suốt này không phải vì dây xích to lớn, mà vì quái vật trước mặt đã cực kỳ yểu
Hoặc sự thật là hoàn toàn ngược lại
Vi dây xích trở nên bán trong suốt, nên quái vật mới yếu như vậy.
“Kỳ Ninh, Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt đang kêu, trong tiếng kêu ẩn chứa hoảng hốt.
Nó kêu lên buồn bã, mấy con chó con mèo cũng kêu lên đẩy buồn bã.
Con vẹt bay đến về bên cạnh tôi, kéo tay áo tối, kêu vang “Kỳ Ninh” nghe mà đứt cả ruột.
Tôi lặng thinh một lát, nhảy6khỏi đống đá, đáp xuống bên cạnh quái vật
Tay tôi đặt lên dây xích to lớn đang quần thành từng vòng kia
Năng lực khe khẽ phát động, dây xích đã có chút biến hóa
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ rệt một luồng năng lượng khác ở trong nó
Tôi đoán không sai, là dây xích gây cộng hưởng với quái vật, chứ không phải ngược lại
Bây giờ, sự cộng hưởng của dây xích đã đứt, chỉ còn con đường không ngừng bào mòn bản thân.
Tôi ngước lên nhìn về hướng dây xích đang vươn dài tới.
Đó là đường chân trời xám xịt, là một thế giới khác.
Nếu vậy, nó sẽ chết?
Hay là..
Tôi nhìn sang con vẹt: “Đây không phải là lần đầu nó bị thế đúng không? Anh ta..
sẽ biến thành người chứ?” Tôi không nhịn được, nêu ra ngờ0vực trong lòng mình.
Con vẹt kêu “Kỳ Ninh”, “Kỳ Ninh” một lát, vỗ cánh phành phạch, cực kỳ lo lắng
Hình như nó muốn nói gì đó, nhưng không thể diễn đạt được, giống như một đứa bé cuống quýt thông báo tình hình
Tôi lại nhìn quái vật to lớn, thử thăm dò, đặt tay lên thân nó
Tôi cẩn thận phóng thích năng lực của mình
Tôi không muốn xóa sổ nó hoàn toàn.
Khôi phục một chút, thời gian quay ngược một chút..
Tôi nhìn thấy vết thương trên ngực quái vật đã lành, ngưng chảy máu
Nhưng nó không biến thành người
Cũng không khỏe mạnh trở lại.
Lòng tôi trùng xuống
Tôi vẫn cảm nhận được năng lượng của dây xích
Nó hoàn toàn dựa vào dây xích để duy trì thân thể của mình
Trong đầu tôi chợt lóe lên cảnh tượng trong cảnh mộng7ấy
Vô số hồn ma bị hút vào cửa ra vào dị không gian
vả cả, nội dung làm việc mà tay được gọi là anh Cường đó đã nói trong tòa lầu của công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn
Thi thể và linh hồn tách nhau ra...
Tôi giật mình.
“Thi thể anh ta đâu?” Tôi lập tức hỏi con vẹt.
Tôi không nhớ thi thể của Kỳ Ninh đã ở lại núi Quảng Nguyên, hay cũng đã qua đây theo..
Chết tiệt thật! Nếu không có thi thể..
“Mất rồi! Mất rồi!” Con vẹt vỗ cánh thật mạnh, kêu lớn
Lòng tôi chợt nặng trĩu, nhìn con quái vật đang rất yếu.
“Kỳ Ninh..
Kỳ Ninh...”
Gâu gâu!
Meo...
Đám thú cưng vây quanh quái vật
Hai con chó không ngừng nhảy tới nhảy lui, dùng đầu cọ cọ vào da quái vật
Con mèo kia thì liếm liếm quái vật, rồi quay đầu qua nhìn thẳng về phía tôi
Con vẹt vẫn đang bay bên cạnh tôi, nhưng dần yên lặng, đáp lên thân quái vật, khe khẽ kêu lên đây đau buồn
“Anh ta sẽ không...” Tôi định nói anh ta sẽ không chết, nhưng lời chợt nghẹn lại ở cổ họng
Sao không chết được? Thế giới tương lai này tuy thường bị quái vật tấn công, nhưng vẫn còn khá ổn
Cửa ra vào dị không gian sẽ không mở ra mãi, cũng không phải lúc nào cũng sẽ có một cửa ra vào đang mở
Dẫu luôn mở, Ông Trời lại lấy đâu ra năng lượng để cung cấp cho những quái vật này? Ông Trời thế giới tương lai còn có thể bị Diệp Thanh làm hao mòn đến chết, huống chị Ông Trời ở thế giới hiện thực?
Quái vật, rồi cũng sẽ chết
Bị ma vương giết, hoặc..
chết tự nhiên
Tối ngoảnh qua nhìn khuôn mặt kỳ quái của quái vật, không biết nên nói gì
Đám thú cưng cũng dần yên lặng, chỉ tựa vào thân thể quái vật, cất tiếng rên rỉ khe khẽ
“Nó sắp chết rồi!” Tôi đã nghe thấy tiếng quát, giọng điệu bỡn cợt, lại mang theo sự căm ghét
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy một đứa bé đang đứng trong đống đổ nát
Tôi nhất thời chưa thể nhận ra giới tính của nó
Tóc ngắn tới tai rối bời cộng với bộ quần áo không vừa với cơ thể, khiến nó trông như một đứa trẻ lang thang
“Ông là ai? Tại sao muốn giúp lũ quái vật ấy? Đồ điên!” Đứa bé nhặt đá ném mạnh về phía tôi
Viên đá đã xuyên thẳng qua linh hồn tôi
“Nhóc tên gì?” Tôi bình tĩnh hỏi
Tôi đã lờ mờ nhìn thấy dây xích trên linh hồn của đứa bé này
Hai tầng dây xích trên linh hồn, đại diện cho cơ thể và linh hồn
Nó không phải ma, nhưng cũng không phải trẻ con ở thế giới hiện thực đi lạc qua đây
Nó là một đứa trẻ ở nơi này
Đứa bé vô cùng tức giận, chửi thêm mấy câu, lại ném đá về phía tôi
Tôi bay qua
Nó không chạy, vẫn tiếp tục chửi bới
“Ông muốn giết tôi? Được thôi! Giết đi, tôi sẽ biến thành ma! Và tôi sẽ giết được ông!” Đứa bé ngẩng đầu lên, quát tháo với tôi
“Nhóc không biết, ma cũng sẽ chết sao?” Tôi hỏi
Đối với việc hù trẻ con, tôi không mấy do dự
Tôi nhìn nó, có cảm giác như đang nhìn một ma vương khác.
Nghĩ vậy cũng không có gì sai
Nếu nó chết rồi thì chỉ cần cho nó chút thời gian, có lẽ nó sẽ trở thành ma vương mới
Đứa bé này có vẻ đã bị hận thù làm mờ mắt, sau câu nói của tôi, cuối cùng đã tỏ ra lo sợ.
Bình luận facebook