Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2141.html
Chương 2141: Quái vật (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trình Lân đã biến mất khỏi thế giới hiện thực cùng với khu Dương Sơn
Có lẽ anh ta vẫn còn sống, có lẽ đã chết, có lẽ đang ở ngay chỗ này
“Ông ta chết rồi?” Tôi không nêu ra thắc mắc trong lòng mình, mà hỏi một câu đầy tàn nhẫn
Thằng bé như thú hoang bị chọc giận, vừa gào thét vừa nhào về phía tôi
Tôi đưa một tay tới túm đầu nó, đè xuống đất ngay tại chỗ
Nắm đấm bé xíu của nó đang huơ loạn xạ nhưng không thể đánh trúng tôi
Đáp án của câu hỏi đã hiện ra ngay trước mặt tôi
Tôi nhìn nước mắt thằng bé rơi trên đống đổ nát, không buông tay ra
Vì nó không ngừng hành động tấn công tôi
Lần đầu tiên tôi2gặp tình huống như vậy, lòng lại vô cùng bình tĩnh và có chút xót xa
Tôi nhớ đến Mộc Ái
Đứa bé ấy cũng từng mất cha, chỉ biết đi lòng vòng dưới hầm tòa nhà bị ma chuyển phát nhanh khống chế
“Kỳ Ninh..
Kỳ Ninh...” Tiếng kêu của con vẹt vang đến
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy quái vật càng lúc càng yểu
“Đáng đời nó! Đi chết đi!” Thằng bé lớn tiếng hầm hè, trong giọng nói tràn đầy căm thù
“Chỉ mỗi mình anh ta đến đây à? Không còn..
quái vật khác?” Tôi hỏi
Thằng bé đang nắm tay tôi, trừng mắt, không đáp lại
Xem ra là không có.
“Chỉ vậy thôi, mà những người kia đều bỏ chạy hết?” Tôi lại hỏi, nhưng lại giống như đang tự lẩm bẩm hơn.
Những người9bỏ chạy có lẽ không phải vì sợ quái vật, mà vì muốn nhân cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của ma vương, nên mới bỏ chạy
“Chúng là lũ chết nhát! Chúng dắt người bỏ chạy!” Thằng bé ngoác mồm la lên, nỗi căm ghét trong lời nói không hề thua kém khi nãy
Tôi giật mình hiểu ra: “Là ma vương khác, đã dắt người bỏ chạy?” Đứa bé nghiến răng
Cũng đúng, một thành phố không thể chỉ có một ma vương
Ma vương như ma cổ trang chỉ chiếm thiểu số, còn thực lực của đa số ma vương đều không đủ để cai quản cả một thành phố
Như vậy, chuyện xảy ra ở chỗ này là cực kì dễ hiểu
“Người ở đây đều biết đúng không
Đám quái6vật này, sẽ không tồn tại mãi
Có lúc hung bạo, có lúc yếu đi
Bị tập kích chỉ đành bó tay
Nhưng nếu có chuẩn bị từ sớm, di tản trước là được rồi.” Tôi thăm dò
Thằng bé vẫn đang nghiến răng, chỉ ngang ngạnh ương bướng lườm tôi
“Cha nhóc, sao không lạnh đi?” “Chúng tôi có gì phải lánh đi? Đây là nhà của chúng tôi! Đó là quái vật! Lũ quái vật ấy..
chúng tôi đâu phải hạng phản bội như ông! Ông là đồ phản bội” Nó gào lên, nắm lấy cánh tay tôi muốn vùng lên đá tôi
Cái chân ngắn ngủn của nó không chạm được tôi, chỉ huơ loạn trong không trung
“Nhóc đã gặp mấy tên 'phản bội như tôi rồi?” “Hứ! Gặp nhiều lắm! Tôi quá rành0đám các ông! Các ông chỉ muốn qua bến đó..
các ông muốn qua đó để sống lại
Nằm mơ! Rất nhiều ma vương đã qua đó! Như nhau..
bên đó cũng như bên này thôi!” Thằng bé tiếp tục gào thét
Tôi vẫn muốn gặng hỏi, nhưng chợt nghe thấy con vẹt kêu toáng lên, đám chó mèo cũng bắt đầu hoảng hốt kêu sủa
“Ha ha ha! Nó sắp chết rồi! Đáng đời! Ha ha ha...” Thằng bé bật cười, tiếng cười hoàn toàn không giống một đứa trẻ
Tim tôi đập lỡ một nhịp, nhìn thấy dây xích trên thân quái vật lại ngưng tụ thành hình trở lại
Tôi nghe thấy tiếng dây xích, trước mắt chợt hoa lên, bỗng thấy dây xích to lớn vốn đang vươn dài ra sau lưng tôi7đã đổi vị trí, vươn về phía Tây Bắc
Sự biến đổi của dây xích tựa như một quá trình nạp năng lượng, từ bán trong suốt chuyển qua như có thực thể
Nhịp thở vốn thoi thóp của quái vật cũng đã bình ổn trở lại
Mí mắt nó đã động đậy, chầm chậm mở mắt ra
Thằng bé đang cười chợt nghẹn lại
Tôi vẫn đang túm đầu nó, nó cũng bấu chặt tay tôi
Tôi có thể cảm nhận thấy người nó đang vì thế mà run lên bần bật
“Kỳ Ninh: Kỳ Ninh!” Con vẹt mừng rỡ kêu vang, bay lên không trung
Đám chó mèo cũng nhảy cẫng lên, ăn mừng chủ nhân sống lại
Tay quái vật khẽ nhúc nhích, chống lên đất, từ từ đứng dậy
Anh ta không nhìn đám thú cưng, cũng không nhìn tôi.
Sau khi đứng dậy, ngước mặt lên trời rồng vang hệt như dã thú
Tiếng rồng đinh tai nhức óc
Ở nơi xa hơn, hình như có tiếng gầm của quái vật vọng lại, có quái vật khác gầm lại
Tôi nhìn về hướng dây xích vươn dài đi, trong đầu lóe lên một suy nghĩ
ở đó chắc chắn đã có cửa ra vào dị không gian mở ra! Đó là con đường nối liền cung cấp năng lượng cho đám quái vật này! Tôi tức tốc thả thằng bé kia ra, bay thẳng lên không, định men theo dây xích đến chỗ cửa ra vào mới xuất hiện
Chỉ cần tìm được, tôi lập tức có thể sử dụng năng lực, khiến thế giới hiện thực khôi phục lại như ban đầu
Đúng vậy, phải là như vậy
Đứng ở thế giới tương lai, sử dụng năng lực với cửa ra vào dị không gian
Đây mới là cách làm chính xác
Trong thế giới hiện thực, bất kể tôi dùng năng lực như thế nào, thực thể chịu ảnh hưởng sẽ trở nên rất giới hạn
Quan trọng nhất, là ở đó tôi không thể nào ngăn cản cửa ra vào dị không gian tiếp tục hình thành, không thể ngăn đám ma vương này một lần nữa xâm nhập vào thế giới hiện thực sau khi đã bị tối thay đổi
Tôi buộc lòng phải bay di một đoạn, chợt thấy hình dạng của dây xích đã nảy sinh biến đổi
Dây xích căng lên, tựa như bị ngoại lực tác động
Dây xích vốn tràn đầy đặc tính kim loại lại bắt đầu trở nên mờ nhạt
Thôi xong, cửa ra vào dị không gian đóng rồi! Tôi muốn tăng tốc, nhưng nhìn thấy dây xích không có đầu mút, trong lòng biết đã trễ mất rồi
Dẫu có qua đó, cửa ra vào dị không gian đã đóng thì tôi cũng không làm được gì cả
Lúc này, sau lưng lan đến âm khí kinh người
Tôi quay phắt người lại, nhìn thấy cánh dơi khổng lồ giang rộng trên bầu trời.
Cảnh tượng này tựa như phim khoa học viễn tưởng, nhưng lại thực sự tồn tại.
Cánh dơi hình thành bởi âm khí gần như đã che kín mặt trời, nhưng lại mang đến cảm giác thiếu tự nhiên, như bọt xà phòng chích nhẹ là vỡ
Tiếng rống của quái vật làm rúng động dây xích
Tôi nhìn thấy cánh dơi phô trương thanh thế kia lập tức vỡ tan.
Ầm ầm- tiếng chấn động cực lớn vang lớn, cách chỗ này không xa có cát bụi bay đầy trời
Tôi liếc nhìn dây xích gần như trở nên bán trong suốt, nghiến răng tăng tốc, có điều tôi lại bay về hướng mình vừa rời đi.
Không lâu sau, tôi đã vào trong đám khói bụi kia
Đá vụn rơi xuống đất, bụi bị gió thổi tan
Tiếng rống quái vật chốc chốc lại vang lên trong không gian như vậy
Lại có tiếng nhà cửa sụp đổ vang lại, phương hướng đã hơi lệch qua
Tôi vội nhắm bay vào đám bụi mới bùng lên, vừa ngẩng lên liền thấy thứ gì đó xám xịt bay một vòng hình parapol, rơi xuống
Tôi nhanh tay đỡ lấy nó, nhận thấy cảm giác nhơm nhớp đầy bàn tay
Cảm giác này chỉ lướt qua tay tôi, rồi tức tốc biến mất
“Kỳ Ninh...” Con vẹt khe khẽ kêu lên
Hồn ma của nó đã biến mất trong tay tôi
Tôi nhìn thấy máu và lông vụn trong lòng bàn tay mình
Những thứ này cũng nhanh chóng biến mất
Chó sủa đau thương, mèo kêu thảm thiết, chỉ vụt qua rồi mất
Bóng đen xuất hiện trước mặt, đánh tan khói bụi
Tôi nhìn thấy một cái đuôi từ từ biến mất ở dưới chân bóng đen ấy
Ẩm – bóng tối trước mặt bất chợt đổ nhào.
Dây xích rũ xuống, không phát ra bất kì âm thanh nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Có lẽ anh ta vẫn còn sống, có lẽ đã chết, có lẽ đang ở ngay chỗ này
“Ông ta chết rồi?” Tôi không nêu ra thắc mắc trong lòng mình, mà hỏi một câu đầy tàn nhẫn
Thằng bé như thú hoang bị chọc giận, vừa gào thét vừa nhào về phía tôi
Tôi đưa một tay tới túm đầu nó, đè xuống đất ngay tại chỗ
Nắm đấm bé xíu của nó đang huơ loạn xạ nhưng không thể đánh trúng tôi
Đáp án của câu hỏi đã hiện ra ngay trước mặt tôi
Tôi nhìn nước mắt thằng bé rơi trên đống đổ nát, không buông tay ra
Vì nó không ngừng hành động tấn công tôi
Lần đầu tiên tôi2gặp tình huống như vậy, lòng lại vô cùng bình tĩnh và có chút xót xa
Tôi nhớ đến Mộc Ái
Đứa bé ấy cũng từng mất cha, chỉ biết đi lòng vòng dưới hầm tòa nhà bị ma chuyển phát nhanh khống chế
“Kỳ Ninh..
Kỳ Ninh...” Tiếng kêu của con vẹt vang đến
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy quái vật càng lúc càng yểu
“Đáng đời nó! Đi chết đi!” Thằng bé lớn tiếng hầm hè, trong giọng nói tràn đầy căm thù
“Chỉ mỗi mình anh ta đến đây à? Không còn..
quái vật khác?” Tôi hỏi
Thằng bé đang nắm tay tôi, trừng mắt, không đáp lại
Xem ra là không có.
“Chỉ vậy thôi, mà những người kia đều bỏ chạy hết?” Tôi lại hỏi, nhưng lại giống như đang tự lẩm bẩm hơn.
Những người9bỏ chạy có lẽ không phải vì sợ quái vật, mà vì muốn nhân cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của ma vương, nên mới bỏ chạy
“Chúng là lũ chết nhát! Chúng dắt người bỏ chạy!” Thằng bé ngoác mồm la lên, nỗi căm ghét trong lời nói không hề thua kém khi nãy
Tôi giật mình hiểu ra: “Là ma vương khác, đã dắt người bỏ chạy?” Đứa bé nghiến răng
Cũng đúng, một thành phố không thể chỉ có một ma vương
Ma vương như ma cổ trang chỉ chiếm thiểu số, còn thực lực của đa số ma vương đều không đủ để cai quản cả một thành phố
Như vậy, chuyện xảy ra ở chỗ này là cực kì dễ hiểu
“Người ở đây đều biết đúng không
Đám quái6vật này, sẽ không tồn tại mãi
Có lúc hung bạo, có lúc yếu đi
Bị tập kích chỉ đành bó tay
Nhưng nếu có chuẩn bị từ sớm, di tản trước là được rồi.” Tôi thăm dò
Thằng bé vẫn đang nghiến răng, chỉ ngang ngạnh ương bướng lườm tôi
“Cha nhóc, sao không lạnh đi?” “Chúng tôi có gì phải lánh đi? Đây là nhà của chúng tôi! Đó là quái vật! Lũ quái vật ấy..
chúng tôi đâu phải hạng phản bội như ông! Ông là đồ phản bội” Nó gào lên, nắm lấy cánh tay tôi muốn vùng lên đá tôi
Cái chân ngắn ngủn của nó không chạm được tôi, chỉ huơ loạn trong không trung
“Nhóc đã gặp mấy tên 'phản bội như tôi rồi?” “Hứ! Gặp nhiều lắm! Tôi quá rành0đám các ông! Các ông chỉ muốn qua bến đó..
các ông muốn qua đó để sống lại
Nằm mơ! Rất nhiều ma vương đã qua đó! Như nhau..
bên đó cũng như bên này thôi!” Thằng bé tiếp tục gào thét
Tôi vẫn muốn gặng hỏi, nhưng chợt nghe thấy con vẹt kêu toáng lên, đám chó mèo cũng bắt đầu hoảng hốt kêu sủa
“Ha ha ha! Nó sắp chết rồi! Đáng đời! Ha ha ha...” Thằng bé bật cười, tiếng cười hoàn toàn không giống một đứa trẻ
Tim tôi đập lỡ một nhịp, nhìn thấy dây xích trên thân quái vật lại ngưng tụ thành hình trở lại
Tôi nghe thấy tiếng dây xích, trước mắt chợt hoa lên, bỗng thấy dây xích to lớn vốn đang vươn dài ra sau lưng tôi7đã đổi vị trí, vươn về phía Tây Bắc
Sự biến đổi của dây xích tựa như một quá trình nạp năng lượng, từ bán trong suốt chuyển qua như có thực thể
Nhịp thở vốn thoi thóp của quái vật cũng đã bình ổn trở lại
Mí mắt nó đã động đậy, chầm chậm mở mắt ra
Thằng bé đang cười chợt nghẹn lại
Tôi vẫn đang túm đầu nó, nó cũng bấu chặt tay tôi
Tôi có thể cảm nhận thấy người nó đang vì thế mà run lên bần bật
“Kỳ Ninh: Kỳ Ninh!” Con vẹt mừng rỡ kêu vang, bay lên không trung
Đám chó mèo cũng nhảy cẫng lên, ăn mừng chủ nhân sống lại
Tay quái vật khẽ nhúc nhích, chống lên đất, từ từ đứng dậy
Anh ta không nhìn đám thú cưng, cũng không nhìn tôi.
Sau khi đứng dậy, ngước mặt lên trời rồng vang hệt như dã thú
Tiếng rồng đinh tai nhức óc
Ở nơi xa hơn, hình như có tiếng gầm của quái vật vọng lại, có quái vật khác gầm lại
Tôi nhìn về hướng dây xích vươn dài đi, trong đầu lóe lên một suy nghĩ
ở đó chắc chắn đã có cửa ra vào dị không gian mở ra! Đó là con đường nối liền cung cấp năng lượng cho đám quái vật này! Tôi tức tốc thả thằng bé kia ra, bay thẳng lên không, định men theo dây xích đến chỗ cửa ra vào mới xuất hiện
Chỉ cần tìm được, tôi lập tức có thể sử dụng năng lực, khiến thế giới hiện thực khôi phục lại như ban đầu
Đúng vậy, phải là như vậy
Đứng ở thế giới tương lai, sử dụng năng lực với cửa ra vào dị không gian
Đây mới là cách làm chính xác
Trong thế giới hiện thực, bất kể tôi dùng năng lực như thế nào, thực thể chịu ảnh hưởng sẽ trở nên rất giới hạn
Quan trọng nhất, là ở đó tôi không thể nào ngăn cản cửa ra vào dị không gian tiếp tục hình thành, không thể ngăn đám ma vương này một lần nữa xâm nhập vào thế giới hiện thực sau khi đã bị tối thay đổi
Tôi buộc lòng phải bay di một đoạn, chợt thấy hình dạng của dây xích đã nảy sinh biến đổi
Dây xích căng lên, tựa như bị ngoại lực tác động
Dây xích vốn tràn đầy đặc tính kim loại lại bắt đầu trở nên mờ nhạt
Thôi xong, cửa ra vào dị không gian đóng rồi! Tôi muốn tăng tốc, nhưng nhìn thấy dây xích không có đầu mút, trong lòng biết đã trễ mất rồi
Dẫu có qua đó, cửa ra vào dị không gian đã đóng thì tôi cũng không làm được gì cả
Lúc này, sau lưng lan đến âm khí kinh người
Tôi quay phắt người lại, nhìn thấy cánh dơi khổng lồ giang rộng trên bầu trời.
Cảnh tượng này tựa như phim khoa học viễn tưởng, nhưng lại thực sự tồn tại.
Cánh dơi hình thành bởi âm khí gần như đã che kín mặt trời, nhưng lại mang đến cảm giác thiếu tự nhiên, như bọt xà phòng chích nhẹ là vỡ
Tiếng rống của quái vật làm rúng động dây xích
Tôi nhìn thấy cánh dơi phô trương thanh thế kia lập tức vỡ tan.
Ầm ầm- tiếng chấn động cực lớn vang lớn, cách chỗ này không xa có cát bụi bay đầy trời
Tôi liếc nhìn dây xích gần như trở nên bán trong suốt, nghiến răng tăng tốc, có điều tôi lại bay về hướng mình vừa rời đi.
Không lâu sau, tôi đã vào trong đám khói bụi kia
Đá vụn rơi xuống đất, bụi bị gió thổi tan
Tiếng rống quái vật chốc chốc lại vang lên trong không gian như vậy
Lại có tiếng nhà cửa sụp đổ vang lại, phương hướng đã hơi lệch qua
Tôi vội nhắm bay vào đám bụi mới bùng lên, vừa ngẩng lên liền thấy thứ gì đó xám xịt bay một vòng hình parapol, rơi xuống
Tôi nhanh tay đỡ lấy nó, nhận thấy cảm giác nhơm nhớp đầy bàn tay
Cảm giác này chỉ lướt qua tay tôi, rồi tức tốc biến mất
“Kỳ Ninh...” Con vẹt khe khẽ kêu lên
Hồn ma của nó đã biến mất trong tay tôi
Tôi nhìn thấy máu và lông vụn trong lòng bàn tay mình
Những thứ này cũng nhanh chóng biến mất
Chó sủa đau thương, mèo kêu thảm thiết, chỉ vụt qua rồi mất
Bóng đen xuất hiện trước mặt, đánh tan khói bụi
Tôi nhìn thấy một cái đuôi từ từ biến mất ở dưới chân bóng đen ấy
Ẩm – bóng tối trước mặt bất chợt đổ nhào.
Dây xích rũ xuống, không phát ra bất kì âm thanh nào.
Bình luận facebook