Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Vấp ngã một lần (2)
Edit: Su
Beta: Hy
"Nhưng tỷ, muội không cam lòng!"
Nghe thế, Vân Ý nhào vào lòng tỷ tỷ, ủy khuất gào khóc.
"Tuy Thẩm Khinh Vũ mất con nhưng vẫn sống yên ổn, ai ai cũng sủng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nàng ta có thể gả cho người nàng ta muốn. Xuất giá cùng ngày nhưng sao cuộc sống chúng ta lại khác như vậy? Trong khi muội tranh đấu cùng nữ nhân trong vương phủ, thu dọn đống bùi nhùi Tô Mộc gây ra thì Thẩm Khinh Vũ sống tự tại như vậy? Thẩm Khinh Vũ đoạt hạnh phúc của muội, Thẩm Tĩnh Lam cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đoạt lấy ngôi vị hoàng hậu, đoạt đi hạnh phúc của tỷ, Thẩm Khinh Vũ lại đoạt đi vị trí Thẩm phu nhân của muội, khiến muội phải sống như cái xác không hồn, tỷ muội nàng ta đều thật đê tiện!"
Nhiều năm thế mà Tô Mộc chẳng thèm ngó tới mình, đêm động phòng vứt bỏ mình lạnh lẽo mà chim chuột với đám tiểu thiếp, khiến nhiều người chê cười, nếu lòng dạ không độc ác đuổi tiểu thiếp kia đi thì không thể sống trong phủ Tấn vương tới giờ. Nàng để ý Cố Tĩnh Phong trước, chính vì Thẩm Khinh Vũ chen ngang để cuộc sống mình sụp đổ như vậy, nàng không cam tâm!
Trong khi Vân Ý ôm tỷ tỷ đem hết uất ức trong năm năm qua khóc ra trong cung Quán Oa thì Thẩm Khinh Vũ ôm bao lớn bao nhỏ về thỉnh an tổ mẫu - Thẩm Kiều thị.
Thẩm Kiều thị đã ngoài bảy mươi nhưng không giống những lão nhân ngoài kia, mắt sáng tai tinh, nhốt mình ở Giáng Tuyết Trai ăn chay niệm phật, không màng thế sự.
"Tổ mẫu, tôn nhi dập đầu cầu cho tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Khinh Vũ bưng đồ ăn, dọn lên trước mặt tổ mẫu rồi rót một chén trà Long Tỉnh, dập đầu với Thẩm Kiều thị nói.
Biết Thẩm Khinh Vũ mất con dọn về nhà mẫu thân nhưng Thẩm Kiều thị cũng chưa tới xem nàng. Bà coi nàng như bảo bối, quyết không để cho nàng bị một chút oan ức, sợ tới xem thấy dung mạo tiều tụy của tôn nhi sẽ không chịu nổi nên đành nhịn. Hôm nay thấy Thẩm Khinh Vũ khôi phục vẻ xinh đẹp, không khỏi mỉm cười, vẫy tay miễn lễ, uống chén trà rồi kéo nàng tới cạnh, đánh một cái lên bàn tay nàng.
"A... Tổ mẫu vô lý đánh người!"
Thẩm Khinh Vũ bị đau, không khỏi kiều môi, xoa xoa tay nói.
"Đánh để cho con nhớ, chỉ có thể vấp ngã một lần."
Thẩm Kiều thị thấy nàng xoa tay liền dọa dẫm. Thẩm Kiều thị điểm lên trán Thẩm Khinh Vũ, dọa nàng chút, không khỏi bật cười, ôm nàng như khi còn bé, vừa xoa tay nàng vừa nói:
"Cháu ngoan, phải điều dưỡng thân thể thật tốt, sau này có con cũng không sao cả. Con quá tốt bụng với người khác nên mới ăn một đòn đau như vậy, không sao cả, đâu vấp ngã như vậy cũng là phúc, phải nhớ lấy bài học cho mình!"
"Tổ mẫu, con hiểu".
Thẩm Khinh Vũ dựa vào lòng tổ mẫu, cảm thấy vô cùng ấm áp, nghe tổ mẫu an ủi liền đỏ ửng viền mắt.
"Chờ tới lúc gặp Cố tiểu tử kia, tổ mẫu liền đánh nó hả giận cho con, bắt nó phải hứa đối xử thật tốt với con, các con sống yên ổn, tổ mẫu có ra đi cũng yên lòng."
Thẩm Kiều thị vuốt ve tôn nhi, lẩm bẩm nói với Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ nghe nhưng cũng nói:
"Tổ mẫu, con không muốn hòa hảo với Cố Tĩnh Phong. Từ nay về sau, hắn đi đường dương quan, con đi cầu độc mộc. Khi nào muốn sinh con, con sẽ tự tìm người, nhất định sẽ tìm cho tổ mẫu một tôn nữ tế* thật tốt, đến lúc đó, nhất định giúp người bế cháu thật vui vẻ. Loại người bẩn thỉu thối nát, con không thích!"
*Cháu rể
"Tên bẩn thỉu thối nát này cũng chính là con tìm về, đòi bằng được rồi bây giờ lại không cần, thiên hạ bao người con còn muốn tìm ai? Tìm na tra, hay là tìm Thác Tháp Thiên Vương về? Chỉ có ăn nói hồ đồ!"
Nghe Thẩm Khinh Vũ nói thế, Thẩm Kiều thị liền ngắt lời. Thẩm Khinh Vũ mím môi nói:
"Tổ mẫu, người thật là! Đời người ai mà chẳng có lúc sai, lần này chọn nhầm thì lần sau sẽ chọn đúng, người không thể để chọn cứ thế chết đi chứ, con muốn vươn lên!"
"Vậy ý con là bây giờ con đã lớn rồi?"
"Đúng, con lớn rồi."
"Xem ra vẫn chưa lớn hẳn!"
"Tổ mẫu! Người để ruột ngoài da!* Người đợi đó, con sẽ tìm về người thật tốt, nhất định làm người hài lòng."
*膊肘還往外拐的: Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Thấy Thẩm Kiều thị ra vẻ chán ghét, Thẩm Khinh Vũ liền chống nạnh thề son thề sắt. Thẩm Kiều thị đành thở dài, kéo nàng lại:
"Tổ mẫu thì quan trọng gì chứ, hắn cũng không lấy tổ mẫu, chỉ mong con sẽ vừa lòng..."
Edit: Su
Beta: Hy
"Nhưng tỷ, muội không cam lòng!"
Nghe thế, Vân Ý nhào vào lòng tỷ tỷ, ủy khuất gào khóc.
"Tuy Thẩm Khinh Vũ mất con nhưng vẫn sống yên ổn, ai ai cũng sủng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nàng ta có thể gả cho người nàng ta muốn. Xuất giá cùng ngày nhưng sao cuộc sống chúng ta lại khác như vậy? Trong khi muội tranh đấu cùng nữ nhân trong vương phủ, thu dọn đống bùi nhùi Tô Mộc gây ra thì Thẩm Khinh Vũ sống tự tại như vậy? Thẩm Khinh Vũ đoạt hạnh phúc của muội, Thẩm Tĩnh Lam cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đoạt lấy ngôi vị hoàng hậu, đoạt đi hạnh phúc của tỷ, Thẩm Khinh Vũ lại đoạt đi vị trí Thẩm phu nhân của muội, khiến muội phải sống như cái xác không hồn, tỷ muội nàng ta đều thật đê tiện!"
Nhiều năm thế mà Tô Mộc chẳng thèm ngó tới mình, đêm động phòng vứt bỏ mình lạnh lẽo mà chim chuột với đám tiểu thiếp, khiến nhiều người chê cười, nếu lòng dạ không độc ác đuổi tiểu thiếp kia đi thì không thể sống trong phủ Tấn vương tới giờ. Nàng để ý Cố Tĩnh Phong trước, chính vì Thẩm Khinh Vũ chen ngang để cuộc sống mình sụp đổ như vậy, nàng không cam tâm!
Trong khi Vân Ý ôm tỷ tỷ đem hết uất ức trong năm năm qua khóc ra trong cung Quán Oa thì Thẩm Khinh Vũ ôm bao lớn bao nhỏ về thỉnh an tổ mẫu - Thẩm Kiều thị.
Thẩm Kiều thị đã ngoài bảy mươi nhưng không giống những lão nhân ngoài kia, mắt sáng tai tinh, nhốt mình ở Giáng Tuyết Trai ăn chay niệm phật, không màng thế sự.
"Tổ mẫu, tôn nhi dập đầu cầu cho tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Khinh Vũ bưng đồ ăn, dọn lên trước mặt tổ mẫu rồi rót một chén trà Long Tỉnh, dập đầu với Thẩm Kiều thị nói.
Biết Thẩm Khinh Vũ mất con dọn về nhà mẫu thân nhưng Thẩm Kiều thị cũng chưa tới xem nàng. Bà coi nàng như bảo bối, quyết không để cho nàng bị một chút oan ức, sợ tới xem thấy dung mạo tiều tụy của tôn nhi sẽ không chịu nổi nên đành nhịn. Hôm nay thấy Thẩm Khinh Vũ khôi phục vẻ xinh đẹp, không khỏi mỉm cười, vẫy tay miễn lễ, uống chén trà rồi kéo nàng tới cạnh, đánh một cái lên bàn tay nàng.
"A... Tổ mẫu vô lý đánh người!"
Thẩm Khinh Vũ bị đau, không khỏi kiều môi, xoa xoa tay nói.
"Đánh để cho con nhớ, chỉ có thể vấp ngã một lần."
Thẩm Kiều thị thấy nàng xoa tay liền dọa dẫm. Thẩm Kiều thị điểm lên trán Thẩm Khinh Vũ, dọa nàng chút, không khỏi bật cười, ôm nàng như khi còn bé, vừa xoa tay nàng vừa nói:
"Cháu ngoan, phải điều dưỡng thân thể thật tốt, sau này có con cũng không sao cả. Con quá tốt bụng với người khác nên mới ăn một đòn đau như vậy, không sao cả, đâu vấp ngã như vậy cũng là phúc, phải nhớ lấy bài học cho mình!"
"Tổ mẫu, con hiểu".
Thẩm Khinh Vũ dựa vào lòng tổ mẫu, cảm thấy vô cùng ấm áp, nghe tổ mẫu an ủi liền đỏ ửng viền mắt.
"Chờ tới lúc gặp Cố tiểu tử kia, tổ mẫu liền đánh nó hả giận cho con, bắt nó phải hứa đối xử thật tốt với con, các con sống yên ổn, tổ mẫu có ra đi cũng yên lòng."
Thẩm Kiều thị vuốt ve tôn nhi, lẩm bẩm nói với Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ nghe nhưng cũng nói:
"Tổ mẫu, con không muốn hòa hảo với Cố Tĩnh Phong. Từ nay về sau, hắn đi đường dương quan, con đi cầu độc mộc. Khi nào muốn sinh con, con sẽ tự tìm người, nhất định sẽ tìm cho tổ mẫu một tôn nữ tế* thật tốt, đến lúc đó, nhất định giúp người bế cháu thật vui vẻ. Loại người bẩn thỉu thối nát, con không thích!"
*Cháu rể
"Tên bẩn thỉu thối nát này cũng chính là con tìm về, đòi bằng được rồi bây giờ lại không cần, thiên hạ bao người con còn muốn tìm ai? Tìm na tra, hay là tìm Thác Tháp Thiên Vương về? Chỉ có ăn nói hồ đồ!"
Nghe Thẩm Khinh Vũ nói thế, Thẩm Kiều thị liền ngắt lời. Thẩm Khinh Vũ mím môi nói:
"Tổ mẫu, người thật là! Đời người ai mà chẳng có lúc sai, lần này chọn nhầm thì lần sau sẽ chọn đúng, người không thể để chọn cứ thế chết đi chứ, con muốn vươn lên!"
"Vậy ý con là bây giờ con đã lớn rồi?"
"Đúng, con lớn rồi."
"Xem ra vẫn chưa lớn hẳn!"
"Tổ mẫu! Người để ruột ngoài da!* Người đợi đó, con sẽ tìm về người thật tốt, nhất định làm người hài lòng."
*膊肘還往外拐的: Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Thấy Thẩm Kiều thị ra vẻ chán ghét, Thẩm Khinh Vũ liền chống nạnh thề son thề sắt. Thẩm Kiều thị đành thở dài, kéo nàng lại:
"Tổ mẫu thì quan trọng gì chứ, hắn cũng không lấy tổ mẫu, chỉ mong con sẽ vừa lòng..."
Bình luận facebook