Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72: Vấp ngã một lần (1)
Edit: Su
Beta: Hy
Thấy quản sự thành khẩn, Thẩm Khinh Vũ mới nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Người này mặc bố y màu xanh, khoảng bốn mươi tuổi, xem ra là người nhã nhặn. Thẩm Khinh Vũ liền hỏi:
"Quán này là do ngươi mở ư? Hay ngươi chỉ là quản sự thôi?"
"Chẳng giấu gì cô nương, tiểu nhân chỉ là một quản sự nhỏ bé ở đây, gian phía đông còn có một quản sự nữa. Cô nương giỏi trù nghệ như vậy không biết có thể chỉ bảo mấy ngự trù ở đây không? Tiểu nhân chỉ xin cô nương chút ít thời giờ, cô nương có nguyện ý? Thỉnh cô nương chớ lo lắng."
Quản sự khom người, nở nụ cười nói với Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ cười nhẹ, chẳng nói gì liền rời khỏi Ngũ Phương Trai. Quản sự thấy người đi, vốn muốn giữ người lại, nhưng lại bị hộ vệ Thẩm phủ ngăn lại đành quay về, lòng đầy hối tiếc...
"Thẩm Khinh Vũ đáng chết, mất con mà lại đi rêu rao khắp nơi như vậy, đáng đời nàng ta tuyệt tử tuyệt tôn. Đứa bé đã tám tháng rồi mà cũng chết chính là quả báo nàng ta phải nhận, tiện nhân!"
Trong cung Quán Oa, Vân Ý không cam tâm nguyền rủa Thẩm Khinh Vũ với tỷ tỷ mình.
Lệ phi Vân Thị sắc nước hương trời, dung mạo nổi bật vào hàng bậc nhất trong nội cung ba nghìn người, môi đầy đặn, đôi mi thanh tú, phong tình ngồi cạnh đó. Nàng vào cung đã mấy chục năm nhưng vẫn được thánh sủng, không phân cao thấp cùng hoàng hậu.
Nghe muội muội nói thế, móng tay đẹp đẽ vặt một quả nho ướp lạnh, áp lên khuôn mặt phấn nộn của nàng ta, không nói gì.
"Tỷ tỷ, muội nói nhiều như thế mà tỷ không nói một câu là sao hả, ít ra tỷ cũng phải giúp muội bớt giận một chút chứ!"
Thấy nho ướp lạnh càng ngày càng ít, mà tỷ tỷ lại chẳng nói câu nào, Vân Ý trừng mắt, nức nở nói.
"Nha đầu này! Giao tranh cùng Thẩm Khinh Vũ nhiều năm như thế, muội được cái gì? Có phải muội vẫn oán giận không lấy được Cố Tĩnh Phong? Mà tên Cố Tĩnh Phong kia có gì tốt? Nam nhân thô kệch, cả ngày chỉ biết đánh nhau, cuối cùng thì sao? Hại đời nữ nhi nhà người ta, con chưa sinh đã mất. Muội ghen tức nhiều năm như thế còn chưa đủ à? Còn nữa, muội phải trang trọng thật xinh đẹp để thu hồn Tấn vương gia rồi sinh hài tử mới quan trọng. Phân cao thấp với Thẩm Khinh Vũ mãi làm gì?"
Thấy muội muội như vậy, Lệ phi thở dài, lắc đầu.
"Thẩm gia đều ỷ thế ăn hiếp Vân gia chúng ta, rõ ràng đều làm quan, đều là Nhất Phẩm Thượng thư, dựa vào nhà nàng ta có di mẫu là Thái hậu, tỷ muội đều làm phi. Vân gia chúng ta có gì không bằng mà phải như kẻ bề dưới? Tỷ tỷ tài hoa như vậy, dư sức làm Hoàng hậu mà muội lại phải gả cho tên Tô Mộc phế vật suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt kia? Mà tỷ lại muốn muội sinh con cho hắn, muội ghét hắn..."
"Ba" - âm thanh bàn tay tát vào mặt kêu giòn một tiếng. Vân Ý chấn động, không thể tin nhìn tỷ tỷ của mình. Ấy mà tỷ lại đánh mình? Nàng ta cong môi, không dám tin tưởng mà nghệt ra.
Lệ phi lạnh mặt, trợn mắt nói:
"Càng lớn càng không có quy củ, cái gì nên nói, cái gì không muội đều quên rồi? Muội muốn bị chém đầu phải không? Dám ngang nhiên chỉ trích hôn phu, không kiêng kị mà nhắc đến hoàng hậu cùng thái hậu như thế, muôi định hại huynh đệ tỷ muội thế nào? Định hại Vân gia chúng ta thế nào?"
Bị Lệ phi giáo huấn, Vân Ý nức nở nín khóc, ủy khuất nói:
"Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội sai rồi!"
Lệ phi thở dài, đỡ người bị tát đỏ hai phá lên, đau lòng nói:
"Chỉ tại tỷ quá nuông chiều, khiến muội sinh hư. Tỷ biết muội oan ức, nhưng so với bao cô nương thôn dã ngoài kia muội đã quá may mắn rồi, không cần nấu ăn cũng chẳng phải giặt giũ y phục, không cần lo lắng cuộc sống, y phục tận tay, cơm đưa tận miệng, phu quân có ăn chơi một chút nhưng muội vẫn là chủ mẫu. Tỷ tỷ làm thiếp trong cung phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, lại nhìn ngoài kia bao người muốn cũng không thể chui được vào phủ vương gia, muội an ổn sống cùng Tấn vương, tới khi có thai rồi cũng chẳng dư sức mà để ý nam nhân kia trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, có được không?"
Sờ mặt muội muội, Lệ phi mắt long lanh tận tình khuyên nhủ.
Edit: Su
Beta: Hy
Thấy quản sự thành khẩn, Thẩm Khinh Vũ mới nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Người này mặc bố y màu xanh, khoảng bốn mươi tuổi, xem ra là người nhã nhặn. Thẩm Khinh Vũ liền hỏi:
"Quán này là do ngươi mở ư? Hay ngươi chỉ là quản sự thôi?"
"Chẳng giấu gì cô nương, tiểu nhân chỉ là một quản sự nhỏ bé ở đây, gian phía đông còn có một quản sự nữa. Cô nương giỏi trù nghệ như vậy không biết có thể chỉ bảo mấy ngự trù ở đây không? Tiểu nhân chỉ xin cô nương chút ít thời giờ, cô nương có nguyện ý? Thỉnh cô nương chớ lo lắng."
Quản sự khom người, nở nụ cười nói với Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ cười nhẹ, chẳng nói gì liền rời khỏi Ngũ Phương Trai. Quản sự thấy người đi, vốn muốn giữ người lại, nhưng lại bị hộ vệ Thẩm phủ ngăn lại đành quay về, lòng đầy hối tiếc...
"Thẩm Khinh Vũ đáng chết, mất con mà lại đi rêu rao khắp nơi như vậy, đáng đời nàng ta tuyệt tử tuyệt tôn. Đứa bé đã tám tháng rồi mà cũng chết chính là quả báo nàng ta phải nhận, tiện nhân!"
Trong cung Quán Oa, Vân Ý không cam tâm nguyền rủa Thẩm Khinh Vũ với tỷ tỷ mình.
Lệ phi Vân Thị sắc nước hương trời, dung mạo nổi bật vào hàng bậc nhất trong nội cung ba nghìn người, môi đầy đặn, đôi mi thanh tú, phong tình ngồi cạnh đó. Nàng vào cung đã mấy chục năm nhưng vẫn được thánh sủng, không phân cao thấp cùng hoàng hậu.
Nghe muội muội nói thế, móng tay đẹp đẽ vặt một quả nho ướp lạnh, áp lên khuôn mặt phấn nộn của nàng ta, không nói gì.
"Tỷ tỷ, muội nói nhiều như thế mà tỷ không nói một câu là sao hả, ít ra tỷ cũng phải giúp muội bớt giận một chút chứ!"
Thấy nho ướp lạnh càng ngày càng ít, mà tỷ tỷ lại chẳng nói câu nào, Vân Ý trừng mắt, nức nở nói.
"Nha đầu này! Giao tranh cùng Thẩm Khinh Vũ nhiều năm như thế, muội được cái gì? Có phải muội vẫn oán giận không lấy được Cố Tĩnh Phong? Mà tên Cố Tĩnh Phong kia có gì tốt? Nam nhân thô kệch, cả ngày chỉ biết đánh nhau, cuối cùng thì sao? Hại đời nữ nhi nhà người ta, con chưa sinh đã mất. Muội ghen tức nhiều năm như thế còn chưa đủ à? Còn nữa, muội phải trang trọng thật xinh đẹp để thu hồn Tấn vương gia rồi sinh hài tử mới quan trọng. Phân cao thấp với Thẩm Khinh Vũ mãi làm gì?"
Thấy muội muội như vậy, Lệ phi thở dài, lắc đầu.
"Thẩm gia đều ỷ thế ăn hiếp Vân gia chúng ta, rõ ràng đều làm quan, đều là Nhất Phẩm Thượng thư, dựa vào nhà nàng ta có di mẫu là Thái hậu, tỷ muội đều làm phi. Vân gia chúng ta có gì không bằng mà phải như kẻ bề dưới? Tỷ tỷ tài hoa như vậy, dư sức làm Hoàng hậu mà muội lại phải gả cho tên Tô Mộc phế vật suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt kia? Mà tỷ lại muốn muội sinh con cho hắn, muội ghét hắn..."
"Ba" - âm thanh bàn tay tát vào mặt kêu giòn một tiếng. Vân Ý chấn động, không thể tin nhìn tỷ tỷ của mình. Ấy mà tỷ lại đánh mình? Nàng ta cong môi, không dám tin tưởng mà nghệt ra.
Lệ phi lạnh mặt, trợn mắt nói:
"Càng lớn càng không có quy củ, cái gì nên nói, cái gì không muội đều quên rồi? Muội muốn bị chém đầu phải không? Dám ngang nhiên chỉ trích hôn phu, không kiêng kị mà nhắc đến hoàng hậu cùng thái hậu như thế, muôi định hại huynh đệ tỷ muội thế nào? Định hại Vân gia chúng ta thế nào?"
Bị Lệ phi giáo huấn, Vân Ý nức nở nín khóc, ủy khuất nói:
"Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội sai rồi!"
Lệ phi thở dài, đỡ người bị tát đỏ hai phá lên, đau lòng nói:
"Chỉ tại tỷ quá nuông chiều, khiến muội sinh hư. Tỷ biết muội oan ức, nhưng so với bao cô nương thôn dã ngoài kia muội đã quá may mắn rồi, không cần nấu ăn cũng chẳng phải giặt giũ y phục, không cần lo lắng cuộc sống, y phục tận tay, cơm đưa tận miệng, phu quân có ăn chơi một chút nhưng muội vẫn là chủ mẫu. Tỷ tỷ làm thiếp trong cung phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, lại nhìn ngoài kia bao người muốn cũng không thể chui được vào phủ vương gia, muội an ổn sống cùng Tấn vương, tới khi có thai rồi cũng chẳng dư sức mà để ý nam nhân kia trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, có được không?"
Sờ mặt muội muội, Lệ phi mắt long lanh tận tình khuyên nhủ.
Bình luận facebook