Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
Chương 76: Mỹ nhân cứu mỹ nhân (1)
Edit: Thiên
Beta: Kan Kudo
Thời khắc bảng hiệu của Nam Nhứ lâu được treo lên, thì đám quần chúng ăn dưa trong kinh thành đã xôn xao không ngừng. Cái này là do Hoàng đế tự tay ngự thư đóng dấu, vả lại còn để cho người trong Công bộ tự mình treo bảng hiệu lên. Nhưng làm thế này căn bản là để cho dân chúng xem náo nhiệt, vì thế càng muốn nhìn xem tửu lâu mới mở này và Ngũ Phương Trai đấu đá với nhau ra sao.
Lúc trước Tết, Thẩm Khinh Vũ trong trong ngoài ngoài đều bận việc, đem tất cả tinh lực dồn hết vào Nam Nhứ lâu, cũng không rảnh rỗi mà làm chuyện khác. Liễu ma ma, lão cốt đầu này khom lưng trước sau chạy theo nàng, cũng mệt mỏi quá sức.
Ngày hôm nay, Thẩm phu nhân cũng vất vả lắm mới bắt lấy được Thẩm Khinh Vũ, để Thẩm phu nhân phải nài ép lôi kéo lên xe ngựa của mình, sau đó đi đến phường Thiên Hương để lấy số đo may quần áo, để vừa đến Tết, liền tiến cung thăm hỏi tất cả nhà mở yến hội. Mà bất kì chỗ nào đều phải tới tham dự, thế nên cần y phục trang sức mới. Ở quý phủ, y phục của Thái phu nhân đã cũng chuẩn bị đầy đủ, riêng chỉ có Thẩm Khinh Vũ cả ngày tìm không thấy người. Vì thế Thẩm phu nhân sốt ruột, sáng sớm liền chặn trước cửa ra vào, bằng không nàng lại đi lung tung. Tiếp đó đi đo đạc thật suôn sẻ, trước tiên làm xong y phục.
"Nha đầu nhà con, cả ngày không thấy mặt con đâu cả! Thoáng cái là tới năm mới liền mà con cũng không chịu kiềm chế tính tình lại. Trời đã có tuyết rơi gió lớn mà con còn chạy ra ngoài, thân thể còn gầy như thế, con không sợ bị gió cuốn đi à. Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn hồ đồ như vậy! Cái cửa hàng kia của con tu trang lâu như thế mà cũng chả thấy khai trương gì, chỉ tổ nuôi một đám người rảnh rỗi, miệng ăn núi lở. À, cái này là tiền riêng ta tích lũy nhiều năm nay, con cầm lấy đi, đừng có lại tiêu tiền như nước đấy. Sau khi qua Tết, đâu phải không cần chuẩn bị, trong tay mà không có bạc, con trái lại sẽ bị dọa đến hoảng đấy."
Trong xe ngựa làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê* phủ vải nỉ màu xanh, Thẩm phu nhân lấy ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu đặt lên tay Thẩm Khinh Vũ. Ở bên cạnh vừa bảo với Thẩm Khinh Vũ, vừa nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, thật không yên lòng.
(*) Hay còn gọi là gỗ Sưa đỏ Hải Nam.
Thẩm Khinh Vũ đã bận rộn hơn ba tháng, mắt thấy sắp bước qua năm mới rồi nhưng nàng không có ý định quay về phủ Tướng quân thăm hỏi. Mặc dù nàng ở tại Thẩm phủ, nhưng đến cùng nàng vẫn còn là phu nhân tướng quân, sắp đến Tết rồi, vẫn phải để ý đến chuyện nhân tình lễ tiết, danh phận vẫn còn đó, không thể không đoái hoài gì được. Nhưng vừa nghĩ đến việc nàng xài hết tất cả ngân lượng, rốt cuộc vẫn lấy một khoản tiền riêng của mình mà đưa cho nàng.
"Hai ngày này hãy dành thời gian về phủ Tướng quân, những gì cần nhắn gửi thì nói ra hết, con và Cố Tĩnh Phong vốn vẫn chưa hòa ly. Hiện tại con vẫn còn là Phu nhân Tướng quân, vì thế cũng không thể bỏ mặc phủ Tướng quân ở bên kia được."
"Hôm nào đến gặp Vương An thì cầm thư phóng thê* về là được. Nữ nhi hiện tại cũng chỉ là Thẩm Khinh Vũ, là Xương Bình quận chúa thôi, cũng không phải Phu nhân Tướng quân gì đâu."
(*) Đuổi vợ.
Nhìn một xấp ngân phiếu kia, Thẩm Khinh Vũ không nhận. Việc tại phủ Tướng quân đương nhiên sẽ có người của phủ Tướng quân quản, nàng nghe Liễu ma ma từng nói rằng, Cố Tĩnh Phong trước khi đi đã để lại chỗ Vương An một bức thư phóng thê, chờ đến sau khi hắn chết thì đưa cho nàng. Trời ạ, tự mình đến chỗ Vương An rồi cầm về là được, cũng đâu cần phiền toái như thế.
Nghe thấy Thẩm Khinh Vũ cố chấp như thế, Thẩm phu nhân cũng không khuyên nữa, mà vẫn như cũ nhét ngân phiếu vào trong tay Thẩm Khinh Vũ.
Dừng lại trước phường Thiên Hương, Thẩm Khinh Vũ xuống xe ngựa, đằng sau cũng có xe dừng lại theo, đó là một một chiếc kiệu nhỏ phủ vải nỉ màu xanh. Mà bên trong đi ra là một nữ tử thân mặc váy ngắn ôm ngực* màu xanh nhạt mang họa tiết hoa huệ, dung mạo tựa tiên nữ, tác phong thanh cao nhã nhặn, trông như Hằng Nga, vô cùng mĩ lệ. Nhất là đôi mắt phượng ấy, sáng loáng rực rỡ, tư thái động lòng người. Cả Thẩm Khinh Vũ nhìn đến mức mắt có phần choáng váng, chân cũng không đi được bước nào.
(*) Tề hung nhu quần, trang phục nữ thịnh hành thời Đường.
"Khinh Vũ, nhìn cái gì vậy? Đi mau nào!"
Thẩm phu nhân thấy nữ nhi cứ đứng ngoài cửa mà không vào trong, không khỏi quay đầu lại nói với Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp bước chân mẫu thân, nhưng khóe mắt liếc qua vẫn còn chú ý đến nữ tử đằng sau.
Chưởng quầy cố ý chừa ra một nhã gian cho Thẩm Khinh Vũ chọn lựa kiểu dáng của vật liệu may mặc, Thẩm Khinh Vũ nhìn qua loa rồi chọn mấy bộ, đúng lúc mẫu thân nhìn thấy hai vị phu nhân có quen biết nên đi đến tụ lại một chỗ nói chuyện. Thẩm Khinh Vũ thấy chán, rời khỏi nhã gian, lại thấy có nơi đang ầm ĩ, hình như là đang phát sinh tranh chấp.
"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hôm nay bổn vương coi trọng ngươi, đương nhiên đã chọn ngươi rồi! Ngươi theo cũng được, không theo cũng thế thôi, cũng đều bị ta bắt hết! Còn dám cãi láo, ta sẽ đem ngươi buộc lên ngựa, chơi chết ngươi!"
Âm thanh tàn ác uy hiếp này Thẩm Khinh Vũ nghe thấy hơi quen tai, chắc là là gặp được người quen. Thẩm Khinh Vũ liền bước đến hướng phát ra tiếng ồn, quả nhiên ở đằng kia thấy được một thân ảnh quen thuộc, trường bào gấm vóc xanh ngọc thêu đoàn hoa, buộc tóc bằng cây trâm có hoa văn loài dơi, bạo tàn chuyên làm bậy - Tấn vương gia.
Không cần nghĩ cũng biết, vị Tấn vương gia này khẳng định lại dùng thủ đoạn mà cường đoạt dân nữ. Thẩm Khinh Vũ ở một bên "Khụ... Khụ..." nhẹ ho khan hai tiếng, hai bên vốn còn giằng co nhau vì âm thanh này thoáng cái dừng lại, thủ hạ của vị Tấn vương gia này vẫn như cũ mà mạnh tay lôi kéo nữ tử đang giãy giụa. Thẩm Khinh Vũ nhìn sang một cái, vị nữ tử này là cô nương giống tiên nữ mà nàng thấy trước cửa hồi nãy.
Cô nương như thế lại bị Tấn vương gia đoạt đi, đúng thật là tay dơ mà muốn ngắt hoa tươi, cóc muốn ăn thịt thiên nga. Suốt ngày cứ làm toàn những việc hạ đẳng!
"Cũng sắp đến Tết rồi, Tấn vương gia sao lại còn nháo loạn bên ngoài như vậy? Trong vương phủ của ngài chẳng phải có nhiều hoa đẹp lắm sao, sắp ngập nhà rồi, mà còn chưa đủ cho ngài tiêu khiển sao? Lại còn ban ngày ban mặt, ở bên ngoài cường đoạt phụ nữ nhà lành! Mấy ngày trước biểu huynh còn nhắc đến ngài, bảo ngài lâu lắm rồi không ra ngoài gây họa nữa, cảm thấy tâm can cũng được an ủi một phần. Lời chưa dứt không bao lâu, vương gia ngài làm thế này là ý gì? Đang vả vào mặt biểu huynh à? Ngài có muốn bây giờ ta lập tức kéo vương gia đi tìm biểu huynh và dì mẫu để phân xử không?”
Liễu ma ma đi theo phía sau ngăn không nổi, Thẩm Khinh Vũ cũng đã lên tiếng, nghiến răng trừng mắt nhìn hai tên gia bộc đang kéo người kia, khí thế mười phần!
Edit: Thiên
Beta: Kan Kudo
Thời khắc bảng hiệu của Nam Nhứ lâu được treo lên, thì đám quần chúng ăn dưa trong kinh thành đã xôn xao không ngừng. Cái này là do Hoàng đế tự tay ngự thư đóng dấu, vả lại còn để cho người trong Công bộ tự mình treo bảng hiệu lên. Nhưng làm thế này căn bản là để cho dân chúng xem náo nhiệt, vì thế càng muốn nhìn xem tửu lâu mới mở này và Ngũ Phương Trai đấu đá với nhau ra sao.
Lúc trước Tết, Thẩm Khinh Vũ trong trong ngoài ngoài đều bận việc, đem tất cả tinh lực dồn hết vào Nam Nhứ lâu, cũng không rảnh rỗi mà làm chuyện khác. Liễu ma ma, lão cốt đầu này khom lưng trước sau chạy theo nàng, cũng mệt mỏi quá sức.
Ngày hôm nay, Thẩm phu nhân cũng vất vả lắm mới bắt lấy được Thẩm Khinh Vũ, để Thẩm phu nhân phải nài ép lôi kéo lên xe ngựa của mình, sau đó đi đến phường Thiên Hương để lấy số đo may quần áo, để vừa đến Tết, liền tiến cung thăm hỏi tất cả nhà mở yến hội. Mà bất kì chỗ nào đều phải tới tham dự, thế nên cần y phục trang sức mới. Ở quý phủ, y phục của Thái phu nhân đã cũng chuẩn bị đầy đủ, riêng chỉ có Thẩm Khinh Vũ cả ngày tìm không thấy người. Vì thế Thẩm phu nhân sốt ruột, sáng sớm liền chặn trước cửa ra vào, bằng không nàng lại đi lung tung. Tiếp đó đi đo đạc thật suôn sẻ, trước tiên làm xong y phục.
"Nha đầu nhà con, cả ngày không thấy mặt con đâu cả! Thoáng cái là tới năm mới liền mà con cũng không chịu kiềm chế tính tình lại. Trời đã có tuyết rơi gió lớn mà con còn chạy ra ngoài, thân thể còn gầy như thế, con không sợ bị gió cuốn đi à. Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn hồ đồ như vậy! Cái cửa hàng kia của con tu trang lâu như thế mà cũng chả thấy khai trương gì, chỉ tổ nuôi một đám người rảnh rỗi, miệng ăn núi lở. À, cái này là tiền riêng ta tích lũy nhiều năm nay, con cầm lấy đi, đừng có lại tiêu tiền như nước đấy. Sau khi qua Tết, đâu phải không cần chuẩn bị, trong tay mà không có bạc, con trái lại sẽ bị dọa đến hoảng đấy."
Trong xe ngựa làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê* phủ vải nỉ màu xanh, Thẩm phu nhân lấy ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu đặt lên tay Thẩm Khinh Vũ. Ở bên cạnh vừa bảo với Thẩm Khinh Vũ, vừa nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, thật không yên lòng.
(*) Hay còn gọi là gỗ Sưa đỏ Hải Nam.
Thẩm Khinh Vũ đã bận rộn hơn ba tháng, mắt thấy sắp bước qua năm mới rồi nhưng nàng không có ý định quay về phủ Tướng quân thăm hỏi. Mặc dù nàng ở tại Thẩm phủ, nhưng đến cùng nàng vẫn còn là phu nhân tướng quân, sắp đến Tết rồi, vẫn phải để ý đến chuyện nhân tình lễ tiết, danh phận vẫn còn đó, không thể không đoái hoài gì được. Nhưng vừa nghĩ đến việc nàng xài hết tất cả ngân lượng, rốt cuộc vẫn lấy một khoản tiền riêng của mình mà đưa cho nàng.
"Hai ngày này hãy dành thời gian về phủ Tướng quân, những gì cần nhắn gửi thì nói ra hết, con và Cố Tĩnh Phong vốn vẫn chưa hòa ly. Hiện tại con vẫn còn là Phu nhân Tướng quân, vì thế cũng không thể bỏ mặc phủ Tướng quân ở bên kia được."
"Hôm nào đến gặp Vương An thì cầm thư phóng thê* về là được. Nữ nhi hiện tại cũng chỉ là Thẩm Khinh Vũ, là Xương Bình quận chúa thôi, cũng không phải Phu nhân Tướng quân gì đâu."
(*) Đuổi vợ.
Nhìn một xấp ngân phiếu kia, Thẩm Khinh Vũ không nhận. Việc tại phủ Tướng quân đương nhiên sẽ có người của phủ Tướng quân quản, nàng nghe Liễu ma ma từng nói rằng, Cố Tĩnh Phong trước khi đi đã để lại chỗ Vương An một bức thư phóng thê, chờ đến sau khi hắn chết thì đưa cho nàng. Trời ạ, tự mình đến chỗ Vương An rồi cầm về là được, cũng đâu cần phiền toái như thế.
Nghe thấy Thẩm Khinh Vũ cố chấp như thế, Thẩm phu nhân cũng không khuyên nữa, mà vẫn như cũ nhét ngân phiếu vào trong tay Thẩm Khinh Vũ.
Dừng lại trước phường Thiên Hương, Thẩm Khinh Vũ xuống xe ngựa, đằng sau cũng có xe dừng lại theo, đó là một một chiếc kiệu nhỏ phủ vải nỉ màu xanh. Mà bên trong đi ra là một nữ tử thân mặc váy ngắn ôm ngực* màu xanh nhạt mang họa tiết hoa huệ, dung mạo tựa tiên nữ, tác phong thanh cao nhã nhặn, trông như Hằng Nga, vô cùng mĩ lệ. Nhất là đôi mắt phượng ấy, sáng loáng rực rỡ, tư thái động lòng người. Cả Thẩm Khinh Vũ nhìn đến mức mắt có phần choáng váng, chân cũng không đi được bước nào.
(*) Tề hung nhu quần, trang phục nữ thịnh hành thời Đường.
"Khinh Vũ, nhìn cái gì vậy? Đi mau nào!"
Thẩm phu nhân thấy nữ nhi cứ đứng ngoài cửa mà không vào trong, không khỏi quay đầu lại nói với Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp bước chân mẫu thân, nhưng khóe mắt liếc qua vẫn còn chú ý đến nữ tử đằng sau.
Chưởng quầy cố ý chừa ra một nhã gian cho Thẩm Khinh Vũ chọn lựa kiểu dáng của vật liệu may mặc, Thẩm Khinh Vũ nhìn qua loa rồi chọn mấy bộ, đúng lúc mẫu thân nhìn thấy hai vị phu nhân có quen biết nên đi đến tụ lại một chỗ nói chuyện. Thẩm Khinh Vũ thấy chán, rời khỏi nhã gian, lại thấy có nơi đang ầm ĩ, hình như là đang phát sinh tranh chấp.
"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hôm nay bổn vương coi trọng ngươi, đương nhiên đã chọn ngươi rồi! Ngươi theo cũng được, không theo cũng thế thôi, cũng đều bị ta bắt hết! Còn dám cãi láo, ta sẽ đem ngươi buộc lên ngựa, chơi chết ngươi!"
Âm thanh tàn ác uy hiếp này Thẩm Khinh Vũ nghe thấy hơi quen tai, chắc là là gặp được người quen. Thẩm Khinh Vũ liền bước đến hướng phát ra tiếng ồn, quả nhiên ở đằng kia thấy được một thân ảnh quen thuộc, trường bào gấm vóc xanh ngọc thêu đoàn hoa, buộc tóc bằng cây trâm có hoa văn loài dơi, bạo tàn chuyên làm bậy - Tấn vương gia.
Không cần nghĩ cũng biết, vị Tấn vương gia này khẳng định lại dùng thủ đoạn mà cường đoạt dân nữ. Thẩm Khinh Vũ ở một bên "Khụ... Khụ..." nhẹ ho khan hai tiếng, hai bên vốn còn giằng co nhau vì âm thanh này thoáng cái dừng lại, thủ hạ của vị Tấn vương gia này vẫn như cũ mà mạnh tay lôi kéo nữ tử đang giãy giụa. Thẩm Khinh Vũ nhìn sang một cái, vị nữ tử này là cô nương giống tiên nữ mà nàng thấy trước cửa hồi nãy.
Cô nương như thế lại bị Tấn vương gia đoạt đi, đúng thật là tay dơ mà muốn ngắt hoa tươi, cóc muốn ăn thịt thiên nga. Suốt ngày cứ làm toàn những việc hạ đẳng!
"Cũng sắp đến Tết rồi, Tấn vương gia sao lại còn nháo loạn bên ngoài như vậy? Trong vương phủ của ngài chẳng phải có nhiều hoa đẹp lắm sao, sắp ngập nhà rồi, mà còn chưa đủ cho ngài tiêu khiển sao? Lại còn ban ngày ban mặt, ở bên ngoài cường đoạt phụ nữ nhà lành! Mấy ngày trước biểu huynh còn nhắc đến ngài, bảo ngài lâu lắm rồi không ra ngoài gây họa nữa, cảm thấy tâm can cũng được an ủi một phần. Lời chưa dứt không bao lâu, vương gia ngài làm thế này là ý gì? Đang vả vào mặt biểu huynh à? Ngài có muốn bây giờ ta lập tức kéo vương gia đi tìm biểu huynh và dì mẫu để phân xử không?”
Liễu ma ma đi theo phía sau ngăn không nổi, Thẩm Khinh Vũ cũng đã lên tiếng, nghiến răng trừng mắt nhìn hai tên gia bộc đang kéo người kia, khí thế mười phần!
Bình luận facebook