Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77: Mỹ nhân cứu mỹ nhân (2)
Edit: Lan Anh
Beta: Kan Kudo
Hai gia bộc kia vừa thấy Thẩm Khinh Vũ, trên mặt lộ vẻ lúng túng mà buông lỏng tay, Thẩm Khinh Vũ tự nhiên mà mạnh mẽ kéo cô nương về che chở ở phía sau.
Tô Mộc nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ từ trên nhã các đi xuống, quấy rối chuyện tốt của mình, chỉ dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn Thẩm Khinh Vũ, mấp máy môi khinh thường:
"Nha đầu, việc vớ vẩn của gia ngươi bớt quản đi, chuyện này ngày hôm nay không tới phiên ngươi nhúng tay vào. Ngươi bớt lấy hoàng huynh mẫu hậu ra dọa ta, ta nói rõ cho ngươi hay, gia không để mình bị quay vòng vòng. Ta bảo ngươi, ngươi tránh ra cho ta, bằng không, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí!"
"Tới đây, ta đang muốn ngươi không cần khách khí đó. Như vậy ta mới có thể đi tới chỗ biểu huynh và dì mẫu để tố cáo, nói ngươi đánh ta, ta xem ngươi có dám ra tay hay không! Dám đụng vào ta, ta sẽ khiến cho ngươi năm nay cũng qua không được! Trước đó thì ngươi áp bức phụ nữ nhà lành, giờ ngươi đánh ta, ngươi chết chắc rồi!”
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, nếu muốn đối phó với Tấn vương vô lại như vậy, chỉ có vô lại hơn hắn mới được. Thẩm Khinh Vũ hai tay chống nạnh, không chút khách khí nhướng mày khiêu khích. Liễu ma ma ở phía sau từ trước đến nay vẫn luôn nghe nói vị Tấn vương gia này là người có tính cách hung bạo, ba câu nói không đúng thì sẽ đánh người, trong lòng thở dài, chỉ có thể nói rằng vị tổ tông này càng ngày càng thích gây chuyện rồi.
Thế nhưng Thẩm Khinh Vũ hôm nay chính là muốn thương hương tiếc ngọc, cứu cô nương nọ từ trên tay ác bá. Vừa thấy Thẩm Khinh Vũ dáng vẻ mạnh mẽ đanh đá, Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi, nhất là mấy câu nói kia, tức quá không chịu nổi nữa, thần sắc nghiêm nghị nói:
“Nha đầu thôi, ngươi muốn thương hương tiếc ngọc cũng phải nhìn xem mặt hàng mà mình cứu là gì. Nàng ta là cô nương mới tới của Hồng Tụ Các, tú bà kia đã thu ba ngàn lượng bạc của ta, đáp ứng để cho ta âu yếm, tiền trao cháo múc, sao lại coi như ta cường đoạt con gái nhà lành được? Cô nương của Hồng Tụ Các, ở đâu có cách nói con gái nhà lành được, ngươi mắt mù hay sao?"
Thẩm Khinh Vũ vừa nghe, lúc này cũng ngây ngẩn cả người, mà nữ tử vẫn luôn trốn ở phía sau Thẩm Khinh Vũ mà tìm kiếm che chở, nghe được lời nói của Tấn vương, lúc này hận đến đỏ cả mắt, vội vàng kéo lấy ống tay áo của Thẩm Khinh Vũ nói:
"Cô nương, làm ơn mau cứu ta, ta họ Tần tên Liên Dạ, tuy là cô nương của Hồng Tụ Các, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân. Ta đã sớm định khế ước rồi, ta lúc đầu chỉ là tới chỗ này để chọn hai bộ y phục, ta là một cô nương trong sạch, nếu không phải vì phụ thân bệnh nặng, ta sẽ không đến Hồng Tụ Các, ngươi tin ta đi!"
Nói xong như là sợ Thẩm Khinh Vũ không tin, nàng ta không ngừng vén ống tay áo lên, để lộ nốt chu sa ở trên tay ra trước mặt Thẩm Khinh Vũ, sợ đến thất kinh.
Tần Liên Dạ mặc dù không biết nữ tử trước mặt rốt cuộc là có thân phận như thế nào, nhưng nhìn thấy Tấn vương gia, thân là bá chủ kinh thành ở trước mặt lại kiêng kỵ với nàng đến mức nào, liền giống như bắt được rơm cứu mạng, không dám buông ra.
"Ta lấy tính mạng của phụ thân và ta ra thề, ta thật sự chỉ là một thanh loan, là một cô nương gia thế trong sạch, đến Hồng Tụ Các chỉ là bởi vì cuộc sống bức bách!"
Tần Liên Dạ sốt sắng đến mức khóc lóc kể lể lê hoa đái vũ, nắm lấy tay áo của Thẩm Khinh Vũ, hận không thể quỳ xuống trước Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ nhìn không nổi dáng vẻ mỹ nhân khóc, thầm nghĩ dù sao cũng đã đạp phải mìn, chi bằng giúp người thì giúp đến cùng.
"Ngươi nghe thấy rồi đó, nàng nói nàng là thanh loan, bán nghệ không bán thân, nếu như ngươi cưỡng ép, cũng coi như là là cường đoạt dân nữ. Tấn vương gia, hôm nay ngươi muốn đem người mang đi là không thể rồi, chẳng thà mau trở về, tìm mỹ quyến trong phủ mà xả giận đi! Cáo từ, không tiễn!"
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang xàm ngôn với gia đấy hả, có tin ta thật sự đánh ngươi hay không?"
Tô Mộc khó chịu, hắn đã nhìn trúng Tần Liên Dạ này từ lâu, khó khăn lắm mới thông đồng với tú bà kia, dự định ngày hôm nay âu yếm, vậy mà lại đụng phải Trình Giảo Kim* như vậy, mất hứng, chuyện này mà còn nhịn được thì không có gì không còn gì không nhịn được nữa, lúc này cắn răng, định cường đoạt.
(*) Trình Giảo Kim khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hắn là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Lức hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho gia đinh ở một bên để cho bọn họ bắt người, Thẩm Khinh Vũ nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp cầm lấy thước đo quần áo trên quầy, cổ tay dùng sức, nhanh thoăn thoắt đánh vào trên mặt, chỗ cổ tay, ở giữa xương cổ tay của hai tên gia đinh, hai người đau đớn ôm tay gào khóc kêu la.
"Vương gia, khi mang chó ra ngoài, cũng phải mang hai con chó ngoan ra ngoài, bằng không, sao mà bảo hộ lão nhân gia ngài, dù sao những người thấy ngài không vừa mắt cũng nhiều lắm."
"Tiểu tiện nhân!"
Mới hai chiêu, Thẩm Khinh Vũ liền giải quyết hai tên gia đinh vô dụng bằng cách đánh nằm lăn trên đất. Thẩm Khinh Vũ không khỏi buồn cười, nói với Tấn vương gia ở đối diện. Tấn vương gia buồn bực tức giận mà mắng một tiếng, lấy ra một nhuyễn kiếm quấn bên hông, không muốn hòa nhã với Thẩm Khinh Vũ nữa.
Nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn, lại tựa như con rắn dài phun độc, gào thét trong không trung. Liễu ma ma bị dọa sợ, trong nháy mắt mặt mũi trắng hết, chỉ nói không được rồi, nhanh chóng chạy về hướng nhã các, định tìm Thẩm mẫu tới cứu viện.
Thẩm Khinh Vũ lại không sợ hãi, nghe danh tiếng của Tấn vương gia ở bên ngoài đã lâu, nhưng ỷ vào thân phận là dòng dõi quý tộc Thiên gia, luôn luôn hoành hành ngang ngược, ngày hôm nay đúng lúc, để hắn nới lỏng gân cốt, cũng để hắn biết nữ nhân không phải dễ trêu.
Vào một khắc mà trường kiếm gào thét lao đến, Thẩm Khinh Vũ xoay mình tránh thoát, bước một bước nhanh về phía trước, thước đo trong tay trực tiếp quất vào chỗ cổ tay Tấn vương gia, dùng hết sức lực. Tấn vương thuở nhỏ luyện võ, không thể nào ngang hàng với những gia nô kia. Tuy là bị đau, nhưng trường kiếm trong tay vẫn nắm chặt như trước. Vào lúc cổ tay kiếm hoa hướng thẳng về phía Thẩm Khinh Vũ, có hai mảnh phi tiêu trực tiếp đánh xuyên nhuyễn tiễn của Tấn vương gia, trong đó một mảnh thậm chí còn quẹt qua cổ tay của Tấn Vương, cắt phải lớp da trên tay, máu thấm ra.
"Vương gia, tướng quân nhà ta lúc rời đi có dặn dò, nhất định không để người khác tổn thương phu nhân một chút nào. Bằng không, dù cho liều mạng cũng sẽ tìm người nọ tính sổ. Tiểu nhân, xin đắc tội!"
Edit: Lan Anh
Beta: Kan Kudo
Hai gia bộc kia vừa thấy Thẩm Khinh Vũ, trên mặt lộ vẻ lúng túng mà buông lỏng tay, Thẩm Khinh Vũ tự nhiên mà mạnh mẽ kéo cô nương về che chở ở phía sau.
Tô Mộc nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ từ trên nhã các đi xuống, quấy rối chuyện tốt của mình, chỉ dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn Thẩm Khinh Vũ, mấp máy môi khinh thường:
"Nha đầu, việc vớ vẩn của gia ngươi bớt quản đi, chuyện này ngày hôm nay không tới phiên ngươi nhúng tay vào. Ngươi bớt lấy hoàng huynh mẫu hậu ra dọa ta, ta nói rõ cho ngươi hay, gia không để mình bị quay vòng vòng. Ta bảo ngươi, ngươi tránh ra cho ta, bằng không, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí!"
"Tới đây, ta đang muốn ngươi không cần khách khí đó. Như vậy ta mới có thể đi tới chỗ biểu huynh và dì mẫu để tố cáo, nói ngươi đánh ta, ta xem ngươi có dám ra tay hay không! Dám đụng vào ta, ta sẽ khiến cho ngươi năm nay cũng qua không được! Trước đó thì ngươi áp bức phụ nữ nhà lành, giờ ngươi đánh ta, ngươi chết chắc rồi!”
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, nếu muốn đối phó với Tấn vương vô lại như vậy, chỉ có vô lại hơn hắn mới được. Thẩm Khinh Vũ hai tay chống nạnh, không chút khách khí nhướng mày khiêu khích. Liễu ma ma ở phía sau từ trước đến nay vẫn luôn nghe nói vị Tấn vương gia này là người có tính cách hung bạo, ba câu nói không đúng thì sẽ đánh người, trong lòng thở dài, chỉ có thể nói rằng vị tổ tông này càng ngày càng thích gây chuyện rồi.
Thế nhưng Thẩm Khinh Vũ hôm nay chính là muốn thương hương tiếc ngọc, cứu cô nương nọ từ trên tay ác bá. Vừa thấy Thẩm Khinh Vũ dáng vẻ mạnh mẽ đanh đá, Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi, nhất là mấy câu nói kia, tức quá không chịu nổi nữa, thần sắc nghiêm nghị nói:
“Nha đầu thôi, ngươi muốn thương hương tiếc ngọc cũng phải nhìn xem mặt hàng mà mình cứu là gì. Nàng ta là cô nương mới tới của Hồng Tụ Các, tú bà kia đã thu ba ngàn lượng bạc của ta, đáp ứng để cho ta âu yếm, tiền trao cháo múc, sao lại coi như ta cường đoạt con gái nhà lành được? Cô nương của Hồng Tụ Các, ở đâu có cách nói con gái nhà lành được, ngươi mắt mù hay sao?"
Thẩm Khinh Vũ vừa nghe, lúc này cũng ngây ngẩn cả người, mà nữ tử vẫn luôn trốn ở phía sau Thẩm Khinh Vũ mà tìm kiếm che chở, nghe được lời nói của Tấn vương, lúc này hận đến đỏ cả mắt, vội vàng kéo lấy ống tay áo của Thẩm Khinh Vũ nói:
"Cô nương, làm ơn mau cứu ta, ta họ Tần tên Liên Dạ, tuy là cô nương của Hồng Tụ Các, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân. Ta đã sớm định khế ước rồi, ta lúc đầu chỉ là tới chỗ này để chọn hai bộ y phục, ta là một cô nương trong sạch, nếu không phải vì phụ thân bệnh nặng, ta sẽ không đến Hồng Tụ Các, ngươi tin ta đi!"
Nói xong như là sợ Thẩm Khinh Vũ không tin, nàng ta không ngừng vén ống tay áo lên, để lộ nốt chu sa ở trên tay ra trước mặt Thẩm Khinh Vũ, sợ đến thất kinh.
Tần Liên Dạ mặc dù không biết nữ tử trước mặt rốt cuộc là có thân phận như thế nào, nhưng nhìn thấy Tấn vương gia, thân là bá chủ kinh thành ở trước mặt lại kiêng kỵ với nàng đến mức nào, liền giống như bắt được rơm cứu mạng, không dám buông ra.
"Ta lấy tính mạng của phụ thân và ta ra thề, ta thật sự chỉ là một thanh loan, là một cô nương gia thế trong sạch, đến Hồng Tụ Các chỉ là bởi vì cuộc sống bức bách!"
Tần Liên Dạ sốt sắng đến mức khóc lóc kể lể lê hoa đái vũ, nắm lấy tay áo của Thẩm Khinh Vũ, hận không thể quỳ xuống trước Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ nhìn không nổi dáng vẻ mỹ nhân khóc, thầm nghĩ dù sao cũng đã đạp phải mìn, chi bằng giúp người thì giúp đến cùng.
"Ngươi nghe thấy rồi đó, nàng nói nàng là thanh loan, bán nghệ không bán thân, nếu như ngươi cưỡng ép, cũng coi như là là cường đoạt dân nữ. Tấn vương gia, hôm nay ngươi muốn đem người mang đi là không thể rồi, chẳng thà mau trở về, tìm mỹ quyến trong phủ mà xả giận đi! Cáo từ, không tiễn!"
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang xàm ngôn với gia đấy hả, có tin ta thật sự đánh ngươi hay không?"
Tô Mộc khó chịu, hắn đã nhìn trúng Tần Liên Dạ này từ lâu, khó khăn lắm mới thông đồng với tú bà kia, dự định ngày hôm nay âu yếm, vậy mà lại đụng phải Trình Giảo Kim* như vậy, mất hứng, chuyện này mà còn nhịn được thì không có gì không còn gì không nhịn được nữa, lúc này cắn răng, định cường đoạt.
(*) Trình Giảo Kim khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hắn là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Lức hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho gia đinh ở một bên để cho bọn họ bắt người, Thẩm Khinh Vũ nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp cầm lấy thước đo quần áo trên quầy, cổ tay dùng sức, nhanh thoăn thoắt đánh vào trên mặt, chỗ cổ tay, ở giữa xương cổ tay của hai tên gia đinh, hai người đau đớn ôm tay gào khóc kêu la.
"Vương gia, khi mang chó ra ngoài, cũng phải mang hai con chó ngoan ra ngoài, bằng không, sao mà bảo hộ lão nhân gia ngài, dù sao những người thấy ngài không vừa mắt cũng nhiều lắm."
"Tiểu tiện nhân!"
Mới hai chiêu, Thẩm Khinh Vũ liền giải quyết hai tên gia đinh vô dụng bằng cách đánh nằm lăn trên đất. Thẩm Khinh Vũ không khỏi buồn cười, nói với Tấn vương gia ở đối diện. Tấn vương gia buồn bực tức giận mà mắng một tiếng, lấy ra một nhuyễn kiếm quấn bên hông, không muốn hòa nhã với Thẩm Khinh Vũ nữa.
Nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn, lại tựa như con rắn dài phun độc, gào thét trong không trung. Liễu ma ma bị dọa sợ, trong nháy mắt mặt mũi trắng hết, chỉ nói không được rồi, nhanh chóng chạy về hướng nhã các, định tìm Thẩm mẫu tới cứu viện.
Thẩm Khinh Vũ lại không sợ hãi, nghe danh tiếng của Tấn vương gia ở bên ngoài đã lâu, nhưng ỷ vào thân phận là dòng dõi quý tộc Thiên gia, luôn luôn hoành hành ngang ngược, ngày hôm nay đúng lúc, để hắn nới lỏng gân cốt, cũng để hắn biết nữ nhân không phải dễ trêu.
Vào một khắc mà trường kiếm gào thét lao đến, Thẩm Khinh Vũ xoay mình tránh thoát, bước một bước nhanh về phía trước, thước đo trong tay trực tiếp quất vào chỗ cổ tay Tấn vương gia, dùng hết sức lực. Tấn vương thuở nhỏ luyện võ, không thể nào ngang hàng với những gia nô kia. Tuy là bị đau, nhưng trường kiếm trong tay vẫn nắm chặt như trước. Vào lúc cổ tay kiếm hoa hướng thẳng về phía Thẩm Khinh Vũ, có hai mảnh phi tiêu trực tiếp đánh xuyên nhuyễn tiễn của Tấn vương gia, trong đó một mảnh thậm chí còn quẹt qua cổ tay của Tấn Vương, cắt phải lớp da trên tay, máu thấm ra.
"Vương gia, tướng quân nhà ta lúc rời đi có dặn dò, nhất định không để người khác tổn thương phu nhân một chút nào. Bằng không, dù cho liều mạng cũng sẽ tìm người nọ tính sổ. Tiểu nhân, xin đắc tội!"
Bình luận facebook