Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
Chương 78: Lừa tiền (1)
Edit: Zan
Beta: Hy
"Không biết tiểu nữ đã đắc tội với Vương gia ở chỗ nào mà ngài lại muốn dùng đao kiếm đối mặt với chúng ta, Vương gia như vậy là để Thẩm gia ở đâu? Nghĩ Thẩm gia chúng ta không có người nên mới có thể trắng trợn bắt nạt như này sao?”
Thẩm phu nhân nghe thấy thì vội vàng đến che Thẩm Khinh Vũ ở sau lưng, dùng thái độ thần thánh cũng không thể xâm phạm mà đối mặt với Tấn Vương, sắc mặt tràn đầy tàn khốc, không hề khách khí chút nào.
Vương An cũng mang theo thủ hạ bao vây xung quanh Tấn Vương và gia đinh, Tấn Vương ăn thiệt, trên tay vẫn còn đang chảy máu, trong nháy mắt khí thế kiêu ngạo cậy người đông thế mạnh bị mất hơn nửa.
“Nương, tay của ta bị hắn đánh gãy, bây giờ ta muốn đi tìm a di và hoàng huynh để mọi người giúp ta phân xử công bằng. Hắn không những muốn phi lễ với ta mà còn suýt chút nữa đã kéo hỏng y phục của ta. Nếu không phải có cô nương này hảo tâm cứu giúp thì không chừng ta không còn được thấy mặt nương nữa!”
Thẩm Khinh Vũ vừa thấy chính mình bây giờ đang ở thế thượng phong thì lập tức chuyển mũi giáo, đem tất cả sự cố này ép lên trên người mình, bản lĩnh lật ngược phải trái, thay trắng đổi đen này thật sự khiến cho Tấn Vương gia ở một bên hận không thể ra tay xé miệng nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi cắn lung tung cái gì vậy? Gia đây đã làm gì ngươi mà ngươi dám ăn nói bừa bãi như thế, có tin ta bẻ hết răng ngươi hay không?”
Trong cơn tức giận, Tấn Vương đã duỗi tay ra dọa và trách mắng Thẩm Khinh Vũ, nếu không phải giờ phút này thế đơn lực mỏng thì rất có thể hắn sẽ xông lên đánh nàng cho hả giận.
Nhưng Thẩm Khinh Vũ lại không sợ hắn, nàng làm trò ở trước mặt mọi người, trước tiếp lấy kéo cắt ống tay áo của mình vang lên một tiếng “roẹt”, khiến cho tay áo trên người bị tuột xuống hơn một nửa. Cũng may bây giờ đã vào đông, bên trong còn có y phục nên rách cũng không sao. Hơn nữa nàng còn cố ý làm búi tóc rối lên, một bộ dáng người bị khinh bạc trông vô cùng đáng thương. Nàng bày ra bộ dạng ngươi có thể làm khó được ta sao, khuôn mặt đắc ý dào dạt, mở to mắt nhìn Tấn Vương.
“Ban ngày ban mặt, ngươi xé quần áo của ta, biết bao nhiêu đôi mắt đều nhìn thấy. Hôm nay ta có ăn nói bừa bãi, đôi trắng thay đen thì ngươi sẽ thế nào, kiếm vẫn còn ở trong ngươi kia kìa, ngươi muốn giết ta cũng là sự thật. Không những muốn khinh bạc ta mà khinh bạc không thành còn muốn giết ta, bây giờ ta lập tức đến chỗ biểu huynh cáo trạng, xem ai gánh không nổi trách nhiệm!”
Thẩm Khinh Vũ một bộ khí thế kinh người, tức giận mắng Tấn Vương không khách khí chút nào. Khiến cho Tấn Vương chán nản, đứng ở một bên thở phù phù tức giận, thật sự không biết nhân gian còn có một nữ nhân đanh đá như Thẩm Khinh Vũ này.
“Phi! Nữ nhân đanh đá kia nhớ lấy, chúng ta đi!”
Bay giờ hắn ta người đơn lực mỏng, mà Thẩm Khinh Vũ lại có người chống lưng. Tấn Vương tự biết đánh không lại cũng cãi không lại nên cũng không muốn gây chuyện tiếp, sau khi phỉ nhổ xong thì dự định rời đi.
“Khoan đã!”
Thế nhưng Thẩm Khinh Vũ lại không muốn tha cho hắn:
“Ngươi không những đánh gãy tay của ta mà lại còn muốn xé y phục của ta, nhục nhã ta. Vậy mà ngươi lại định giống như không có chuyện gì rời đi như vậy sao. Tấn Vương gia, dù làm cái gì cũng đều phải trả giá, ngươi như này cứ thế bỏ đi không phải quá tiện nghi hay sao, mắng ta một tiếng nữ nhân đanh đá là có ý gì? Khích lệ sao?”
“Ngươi!”
Đời này Tô Mộc chưa từng gặp nữ nhân nào càn quấy không có quy củ như này. Hắn tức giận cắn răng nhìn Thẩm Khinh Vũ, đôi lông mày nhăn lại, hận không thể kẹp chết ruồi bọ. Tấn Vương duỗi tay nghĩ muốn đánh Thẩm Khinh Vũ nhưng đằng trước nàng còn có Thẩm phu nhân, bên cạnh còn có người của phủ tướng quân, cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống.
“Nói đi, ngươi muốn như thế nào, gia nghe!”
“Phí thuốc thang, phí giữ im lặng, phí sửa bộ y phục này của ta, cộng thêm cả phí tâm lý bị tổn thương, tính ra cũng không nhiều lắm, Tấn Vương gia cứ đưa năm vạn lượng đi, dù sao ngài cũng tài đại khí thô(*) mà, năm vạn lượng này cũng chỉ xem như là một góc của núi băng mà thôi nhỉ!”
(*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)
2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)
“Ngươi ăn cướp à, năm vạn lượng! Công phu sư tử ngoạm hay sao, lòng dạ ngươi cũng quá hiểm độc đi, ngươi tưởng ta mở tiệm vàng hay sao. Ngươi thật điên rồi, ngươi cái đồ bà nương* chết tiệt, ngươi có tin hay không…”
*bà nương: người phụ nữ đã có chồng
“Có đưa hay không, không cho thì ta bây giờ ta lập tức cào mặt mình sau đó tiến cung nói ra lí lẽ với biểu huynh, đến lúc đó sẽ không chỉ là chuyện năm vạn lượng, ta có đòi ngươi mười vạn lượng thì cũng không bất công, không những thế mà có khi cái mông ngươi còn nở hoa, cẩn thận không lại nằm trên giường cả năm!”
Một câu năm vạn lượng của Thẩm Khinh Vũ thật sự khiến Tấn Vương gia hận không thể trực tiếp giết chết nàng. Mà Thẩm Khinh Vũ đâu có sợ hắn, bây giờ nàng có tự tin mười phần nên mới trực tiếp mở miệng đe dọa uy hiếp Tấn Vương. Mà bản thân Tấn Vương cũng biết thanh danh của hắn không tốt, nếu Thẩm Khinh Vũ thật sự dám cào mặt đem chuyện này lôi đến trong cung thì người chịu thiệt đúng là bản thân mình.
Nghĩ vậy Tấn Vương mới hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn lại hô hấp của mình, sau đó lạnh lùng nói với gia đinh bên cạnh, vừa nói vẻ mặt vừa ghét bỏ giống như chính mình dẫm phải một đống cứt chó.
“Kêu hắn mang bạc đến cho ta để ta đưa nàng.”
“Vương gia, ngài để cho tiểu nhân trở về lấy bạc chứ trên người không có nhiều như vậy đâu.”
Gia đinh kéo kéo cổ tay áo, khom người nói với Tấn Vương gia.
“Lăn lăn lăn, lập tức đi mau, càng nhanh càng tốt.”
Tô Mộc thật sự mất kiên nhẫn, lập tức chỉ huy gia đinh nhanh chóng đi lấy tiền.
“Dạ!”
Gia đinh kia nghe vậy thì nhanh như chớp chạy về phía đằng xa kia, sau khi tự phá y phục thì Thẩm Khinh Vũ đã lấy áo choàng lông thỏ màu đỏ tía mà trước khi ra cửa Liễu ma ma đưa cho khoác thêm ở bên ngoài. Sau đó nàng nhàn hạ ngồi ở trên ghế bành trong đại đường, chỉ cảm thấy trà xanh trong tay sao lại ngọt ngào ngon miệng như vậy.
Thẩm phu nhân trừng mắt liếc nhìn nữ nhi của mình, gần như thở phào một hơi, âm thầm đồng ý bỏ qua việc nàng náo loạn như này.
Edit: Zan
Beta: Hy
"Không biết tiểu nữ đã đắc tội với Vương gia ở chỗ nào mà ngài lại muốn dùng đao kiếm đối mặt với chúng ta, Vương gia như vậy là để Thẩm gia ở đâu? Nghĩ Thẩm gia chúng ta không có người nên mới có thể trắng trợn bắt nạt như này sao?”
Thẩm phu nhân nghe thấy thì vội vàng đến che Thẩm Khinh Vũ ở sau lưng, dùng thái độ thần thánh cũng không thể xâm phạm mà đối mặt với Tấn Vương, sắc mặt tràn đầy tàn khốc, không hề khách khí chút nào.
Vương An cũng mang theo thủ hạ bao vây xung quanh Tấn Vương và gia đinh, Tấn Vương ăn thiệt, trên tay vẫn còn đang chảy máu, trong nháy mắt khí thế kiêu ngạo cậy người đông thế mạnh bị mất hơn nửa.
“Nương, tay của ta bị hắn đánh gãy, bây giờ ta muốn đi tìm a di và hoàng huynh để mọi người giúp ta phân xử công bằng. Hắn không những muốn phi lễ với ta mà còn suýt chút nữa đã kéo hỏng y phục của ta. Nếu không phải có cô nương này hảo tâm cứu giúp thì không chừng ta không còn được thấy mặt nương nữa!”
Thẩm Khinh Vũ vừa thấy chính mình bây giờ đang ở thế thượng phong thì lập tức chuyển mũi giáo, đem tất cả sự cố này ép lên trên người mình, bản lĩnh lật ngược phải trái, thay trắng đổi đen này thật sự khiến cho Tấn Vương gia ở một bên hận không thể ra tay xé miệng nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi cắn lung tung cái gì vậy? Gia đây đã làm gì ngươi mà ngươi dám ăn nói bừa bãi như thế, có tin ta bẻ hết răng ngươi hay không?”
Trong cơn tức giận, Tấn Vương đã duỗi tay ra dọa và trách mắng Thẩm Khinh Vũ, nếu không phải giờ phút này thế đơn lực mỏng thì rất có thể hắn sẽ xông lên đánh nàng cho hả giận.
Nhưng Thẩm Khinh Vũ lại không sợ hắn, nàng làm trò ở trước mặt mọi người, trước tiếp lấy kéo cắt ống tay áo của mình vang lên một tiếng “roẹt”, khiến cho tay áo trên người bị tuột xuống hơn một nửa. Cũng may bây giờ đã vào đông, bên trong còn có y phục nên rách cũng không sao. Hơn nữa nàng còn cố ý làm búi tóc rối lên, một bộ dáng người bị khinh bạc trông vô cùng đáng thương. Nàng bày ra bộ dạng ngươi có thể làm khó được ta sao, khuôn mặt đắc ý dào dạt, mở to mắt nhìn Tấn Vương.
“Ban ngày ban mặt, ngươi xé quần áo của ta, biết bao nhiêu đôi mắt đều nhìn thấy. Hôm nay ta có ăn nói bừa bãi, đôi trắng thay đen thì ngươi sẽ thế nào, kiếm vẫn còn ở trong ngươi kia kìa, ngươi muốn giết ta cũng là sự thật. Không những muốn khinh bạc ta mà khinh bạc không thành còn muốn giết ta, bây giờ ta lập tức đến chỗ biểu huynh cáo trạng, xem ai gánh không nổi trách nhiệm!”
Thẩm Khinh Vũ một bộ khí thế kinh người, tức giận mắng Tấn Vương không khách khí chút nào. Khiến cho Tấn Vương chán nản, đứng ở một bên thở phù phù tức giận, thật sự không biết nhân gian còn có một nữ nhân đanh đá như Thẩm Khinh Vũ này.
“Phi! Nữ nhân đanh đá kia nhớ lấy, chúng ta đi!”
Bay giờ hắn ta người đơn lực mỏng, mà Thẩm Khinh Vũ lại có người chống lưng. Tấn Vương tự biết đánh không lại cũng cãi không lại nên cũng không muốn gây chuyện tiếp, sau khi phỉ nhổ xong thì dự định rời đi.
“Khoan đã!”
Thế nhưng Thẩm Khinh Vũ lại không muốn tha cho hắn:
“Ngươi không những đánh gãy tay của ta mà lại còn muốn xé y phục của ta, nhục nhã ta. Vậy mà ngươi lại định giống như không có chuyện gì rời đi như vậy sao. Tấn Vương gia, dù làm cái gì cũng đều phải trả giá, ngươi như này cứ thế bỏ đi không phải quá tiện nghi hay sao, mắng ta một tiếng nữ nhân đanh đá là có ý gì? Khích lệ sao?”
“Ngươi!”
Đời này Tô Mộc chưa từng gặp nữ nhân nào càn quấy không có quy củ như này. Hắn tức giận cắn răng nhìn Thẩm Khinh Vũ, đôi lông mày nhăn lại, hận không thể kẹp chết ruồi bọ. Tấn Vương duỗi tay nghĩ muốn đánh Thẩm Khinh Vũ nhưng đằng trước nàng còn có Thẩm phu nhân, bên cạnh còn có người của phủ tướng quân, cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống.
“Nói đi, ngươi muốn như thế nào, gia nghe!”
“Phí thuốc thang, phí giữ im lặng, phí sửa bộ y phục này của ta, cộng thêm cả phí tâm lý bị tổn thương, tính ra cũng không nhiều lắm, Tấn Vương gia cứ đưa năm vạn lượng đi, dù sao ngài cũng tài đại khí thô(*) mà, năm vạn lượng này cũng chỉ xem như là một góc của núi băng mà thôi nhỉ!”
(*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)
2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)
“Ngươi ăn cướp à, năm vạn lượng! Công phu sư tử ngoạm hay sao, lòng dạ ngươi cũng quá hiểm độc đi, ngươi tưởng ta mở tiệm vàng hay sao. Ngươi thật điên rồi, ngươi cái đồ bà nương* chết tiệt, ngươi có tin hay không…”
*bà nương: người phụ nữ đã có chồng
“Có đưa hay không, không cho thì ta bây giờ ta lập tức cào mặt mình sau đó tiến cung nói ra lí lẽ với biểu huynh, đến lúc đó sẽ không chỉ là chuyện năm vạn lượng, ta có đòi ngươi mười vạn lượng thì cũng không bất công, không những thế mà có khi cái mông ngươi còn nở hoa, cẩn thận không lại nằm trên giường cả năm!”
Một câu năm vạn lượng của Thẩm Khinh Vũ thật sự khiến Tấn Vương gia hận không thể trực tiếp giết chết nàng. Mà Thẩm Khinh Vũ đâu có sợ hắn, bây giờ nàng có tự tin mười phần nên mới trực tiếp mở miệng đe dọa uy hiếp Tấn Vương. Mà bản thân Tấn Vương cũng biết thanh danh của hắn không tốt, nếu Thẩm Khinh Vũ thật sự dám cào mặt đem chuyện này lôi đến trong cung thì người chịu thiệt đúng là bản thân mình.
Nghĩ vậy Tấn Vương mới hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn lại hô hấp của mình, sau đó lạnh lùng nói với gia đinh bên cạnh, vừa nói vẻ mặt vừa ghét bỏ giống như chính mình dẫm phải một đống cứt chó.
“Kêu hắn mang bạc đến cho ta để ta đưa nàng.”
“Vương gia, ngài để cho tiểu nhân trở về lấy bạc chứ trên người không có nhiều như vậy đâu.”
Gia đinh kéo kéo cổ tay áo, khom người nói với Tấn Vương gia.
“Lăn lăn lăn, lập tức đi mau, càng nhanh càng tốt.”
Tô Mộc thật sự mất kiên nhẫn, lập tức chỉ huy gia đinh nhanh chóng đi lấy tiền.
“Dạ!”
Gia đinh kia nghe vậy thì nhanh như chớp chạy về phía đằng xa kia, sau khi tự phá y phục thì Thẩm Khinh Vũ đã lấy áo choàng lông thỏ màu đỏ tía mà trước khi ra cửa Liễu ma ma đưa cho khoác thêm ở bên ngoài. Sau đó nàng nhàn hạ ngồi ở trên ghế bành trong đại đường, chỉ cảm thấy trà xanh trong tay sao lại ngọt ngào ngon miệng như vậy.
Thẩm phu nhân trừng mắt liếc nhìn nữ nhi của mình, gần như thở phào một hơi, âm thầm đồng ý bỏ qua việc nàng náo loạn như này.
Bình luận facebook