Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-922
CHƯƠNG 922:
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt phức tạp nói: Lúc trước anh vẫn luôn muốn có con, nhưng mà bây giờ anh hối hận rồi."
Sớm biết cô sẽ phải khổ cực như vậy, anh còn muốn có con làm cái gì?
Hai người sống bên nhau không phải rất tốt sao?
Không khỏi không thừa nhận, mấy ngày nay, Hoa Ngọc Thành bị hành hạ đến có chút tan vỡ tâm tình.
Anh đau lòng Cao Thanh Thu, thấy vợ mình khó chịu thành như vậy, so với chính mình bị bệnh còn khó chịu hơn.
Mặc dù lúc trước Hoa Châu Du mang thai cũng nôn ói rất nghiêm trọng, nhưng cũng không giống như Cao Thanh Thu nằm viện lâu như vậy còn không khá lên.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, " Anh nói linh tinh gì thế? Em có thể kiên trì được mà."
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, không có lên tiếng, vùi đầu xuống hôn lên mu bàn tay của cô.
...
Buổi chiều, Cao Thanh Thu ở trong phòng bệnh đọc sách, bởi vì choáng đầu, xem sách một hồi, cảm giác mắt căng đau.
Cô sờ bụng của mình, nhớ tới bảo bối, không nhịn được nói: " bây giờ con ở trong bụng hành hạ mẹ, chờ khi con ra đời, xem mẹ làm như thế nào thu phục con, mẹ sẽ đánh bố con ba trận một ngày con có tin không?"
"..." Kỷ Minh Viễn đi tới cửa, nghe đến đó, có cảm giác dở khóc dở cười.
Anh ta đi vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu, giờ phút này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, "Khá hơn chút nào không?"
"Choáng đầu quá." Ở trước mặt Kỷ Minh Viễn, Cao Thanh Thu liền có sao nói vậy, ai bảo anh ta là bác sĩ cơ chứ!
Kỷ Minh Viễn nói với Cao Thanh Thu nói: "Tình hình của cô rất nghiêm trọng, cô biết chứ?"
Cao Thanh Thu bị chứng nôn nghén mất kiểm soát.
"Thật sao?" Cao Thanh Thu nói: "Tôi cho là người khác cũng giống vậy."
Cô cho là mình như vậy, đều là phản ứng bình thường.
Biểu tình của Kỷ Minh Viễn có chút phức tạp, nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Buổi sáng tôi trò chuyện với Ngọc Thành một hồi, cậu ta nói, cậu ta không muốn giữ lại đứa bé này nữa. Tôi tới hỏi qua ý kiến của cô."
Tay Cao Thanh Thu không tự chủ níu chặt chăn, cô nhìn Kỷ Minh Viễn, " Anh ấy chính miệng nói vậy sao?"
Chồng cô không muốn đứa con này nữa sao?
Kỷ Minh Viễn gật đầu, "Ừm."
Giống như tình trạng của Cao Thanh Thu, nếu như không trị hết, bác sĩ cũng chỉ còn các đưa ra chỉ định phá thai, bởi vì tiếp tục như vậy, đối với đứa bé và cả Cao Thanh Thu đều rất nguy hiểm.
Nhưng, giống như Hoa Ngọc Thành, khi bác sĩ còn chưa nói ra đề nghị đã chủ động muốn bỏ đứa bé là rất hiếm thấy.
Liền Kỷ Minh Viễn biết, đứa bé này đối với nhà họ Hoa quan trọng bao nhiêu, bà Hoa càng chờ mong rất lâu.
Cao Thanh Thu thật sự rất bất ngờ Hoa Ngọc Thành sẽ đưa ra quyết định như vậy, cô nhìn tay của mình, nhớ tới chồng mình, biết anh nhất định là bởi vì yêu thương mình nên mới đưa ra quyết định như này.
Rõ ràng anh muốn có con như vậy, nhưng bởi vì cô... Mà muốn từ bỏ nó.
Cao Thanh Thu nói với Kỷ Minh Viễn, " Tôi có thể quyết định truyện này sao?"
"Đương nhiên." Kỷ Minh Viễn nói: " Cô cũng là mẹ của đứa bé. Chỉ là, dưới tình huống này nếu như cứ kéo dài nữa, bác sĩ cũng hội kiến nghị cô sinh non. Bằng không, đối với thân thể của cô thật sự không tốt."
Cao Thanh Thu không nghĩ tới tình huống của mình lại nghiêm trọng như thế, mặc dù khoảng thời gian này quả thực mỗi ngày đều trải qua rất gian khổ.
Cô nói với Kỷ Minh Viễn: "Mặc dù rất khổ cực, nhưng tôi không muốn sinh non. Về phía chồng tôi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau."
Nói không cần là không cần, cô cảm thấy chồng mình có chút tùy hứng.
"Ừm." Kỷ Minh Viễn gật đầu, cũng biết phỏng chừng chỉ có Cao Thanh Thu đi nói mới có tác dụng, đây cũng là nguyên nhân anh ta đến tìm Cao Thanh Thu, hỏi ý kiến Cao Thanh Thu. Anh ta nhìn Cao Thanh Thu, thở dài nói: "Ngọc Thành chính là quá yêu thương cô. Tôi thực sự chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu ta lại có thể yêu một người phụ nữ nhiều đến như vậy.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt phức tạp nói: Lúc trước anh vẫn luôn muốn có con, nhưng mà bây giờ anh hối hận rồi."
Sớm biết cô sẽ phải khổ cực như vậy, anh còn muốn có con làm cái gì?
Hai người sống bên nhau không phải rất tốt sao?
Không khỏi không thừa nhận, mấy ngày nay, Hoa Ngọc Thành bị hành hạ đến có chút tan vỡ tâm tình.
Anh đau lòng Cao Thanh Thu, thấy vợ mình khó chịu thành như vậy, so với chính mình bị bệnh còn khó chịu hơn.
Mặc dù lúc trước Hoa Châu Du mang thai cũng nôn ói rất nghiêm trọng, nhưng cũng không giống như Cao Thanh Thu nằm viện lâu như vậy còn không khá lên.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, " Anh nói linh tinh gì thế? Em có thể kiên trì được mà."
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, không có lên tiếng, vùi đầu xuống hôn lên mu bàn tay của cô.
...
Buổi chiều, Cao Thanh Thu ở trong phòng bệnh đọc sách, bởi vì choáng đầu, xem sách một hồi, cảm giác mắt căng đau.
Cô sờ bụng của mình, nhớ tới bảo bối, không nhịn được nói: " bây giờ con ở trong bụng hành hạ mẹ, chờ khi con ra đời, xem mẹ làm như thế nào thu phục con, mẹ sẽ đánh bố con ba trận một ngày con có tin không?"
"..." Kỷ Minh Viễn đi tới cửa, nghe đến đó, có cảm giác dở khóc dở cười.
Anh ta đi vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu, giờ phút này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, "Khá hơn chút nào không?"
"Choáng đầu quá." Ở trước mặt Kỷ Minh Viễn, Cao Thanh Thu liền có sao nói vậy, ai bảo anh ta là bác sĩ cơ chứ!
Kỷ Minh Viễn nói với Cao Thanh Thu nói: "Tình hình của cô rất nghiêm trọng, cô biết chứ?"
Cao Thanh Thu bị chứng nôn nghén mất kiểm soát.
"Thật sao?" Cao Thanh Thu nói: "Tôi cho là người khác cũng giống vậy."
Cô cho là mình như vậy, đều là phản ứng bình thường.
Biểu tình của Kỷ Minh Viễn có chút phức tạp, nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Buổi sáng tôi trò chuyện với Ngọc Thành một hồi, cậu ta nói, cậu ta không muốn giữ lại đứa bé này nữa. Tôi tới hỏi qua ý kiến của cô."
Tay Cao Thanh Thu không tự chủ níu chặt chăn, cô nhìn Kỷ Minh Viễn, " Anh ấy chính miệng nói vậy sao?"
Chồng cô không muốn đứa con này nữa sao?
Kỷ Minh Viễn gật đầu, "Ừm."
Giống như tình trạng của Cao Thanh Thu, nếu như không trị hết, bác sĩ cũng chỉ còn các đưa ra chỉ định phá thai, bởi vì tiếp tục như vậy, đối với đứa bé và cả Cao Thanh Thu đều rất nguy hiểm.
Nhưng, giống như Hoa Ngọc Thành, khi bác sĩ còn chưa nói ra đề nghị đã chủ động muốn bỏ đứa bé là rất hiếm thấy.
Liền Kỷ Minh Viễn biết, đứa bé này đối với nhà họ Hoa quan trọng bao nhiêu, bà Hoa càng chờ mong rất lâu.
Cao Thanh Thu thật sự rất bất ngờ Hoa Ngọc Thành sẽ đưa ra quyết định như vậy, cô nhìn tay của mình, nhớ tới chồng mình, biết anh nhất định là bởi vì yêu thương mình nên mới đưa ra quyết định như này.
Rõ ràng anh muốn có con như vậy, nhưng bởi vì cô... Mà muốn từ bỏ nó.
Cao Thanh Thu nói với Kỷ Minh Viễn, " Tôi có thể quyết định truyện này sao?"
"Đương nhiên." Kỷ Minh Viễn nói: " Cô cũng là mẹ của đứa bé. Chỉ là, dưới tình huống này nếu như cứ kéo dài nữa, bác sĩ cũng hội kiến nghị cô sinh non. Bằng không, đối với thân thể của cô thật sự không tốt."
Cao Thanh Thu không nghĩ tới tình huống của mình lại nghiêm trọng như thế, mặc dù khoảng thời gian này quả thực mỗi ngày đều trải qua rất gian khổ.
Cô nói với Kỷ Minh Viễn: "Mặc dù rất khổ cực, nhưng tôi không muốn sinh non. Về phía chồng tôi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau."
Nói không cần là không cần, cô cảm thấy chồng mình có chút tùy hứng.
"Ừm." Kỷ Minh Viễn gật đầu, cũng biết phỏng chừng chỉ có Cao Thanh Thu đi nói mới có tác dụng, đây cũng là nguyên nhân anh ta đến tìm Cao Thanh Thu, hỏi ý kiến Cao Thanh Thu. Anh ta nhìn Cao Thanh Thu, thở dài nói: "Ngọc Thành chính là quá yêu thương cô. Tôi thực sự chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu ta lại có thể yêu một người phụ nữ nhiều đến như vậy.
Bình luận facebook