Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Bấy giờ tướng giặc là Phí Mã Kì ra nghênh chiến với Trịnh Chiến, Phí Mã Kì nói:
- Con rùa rút đầu nay dám tới tận hang hùm mà khiêu chiến, nếu mày muốn cứu được cha mày thì đánh thắng tao đã rồi hãy nói.
Trịnh Chiến nghiến răng căm tức chửi:
- Gọi thằng Hải Nha ra đây!
Phí Mã Kì không thèm đáp, múa tít đại đao cùng lao lên đánh với Trịnh Chiến, hai bên hỗn chiến kịch liệt ở mặt ngoài cách thành cỡ chục dặm.
Bấy giờ các đạo quân đã được sắp đặt sẵn của Đột Hợp Tất Khốc và Phùng Ngưu cùng chia quân đi theo hai hướng tiến thẳng tới thành Đông Ngàn, quân của Lục Bôn làm bọc hậu đi sát theo sau yểm trợ.
Khi tới gần Đông Ngàn thì cho quân nói phao lên răng Trịnh Chiến đánh nhau với A Lý Hải Nha bị thua đã bị bắt rồi, trong thành lập tức thấy mở cửa ra, Huyền Thiên và Nguyễn Địa Lô cùng dẫn quân ra công kích với chúng, Huyền Thiên sai Nguyễn Địa Lô lên đánh với Đột Hợp Tất Khốc, hai bên giao chiến kịch liệt, sau hơn ba mươi hiệp, quân sĩ đánh nhau thương vong cũng nhiều, Tất Khốc hạ lệnh thu quân, quân Nguyên rút chạy theo đường bắc, Huyền Thiên lại lệnh cho Địa Lô truy kích, mình dẫn đại quân đi bọc hậu đàng sau, Dương Hát thấy vậy vội can ngăn:
- Xin quân sư chú ý cho, chớ rời xa thành.
Huyền Thiên gạt đi nói:
- Lão chủ bị bắt, thiếu chủ gặp nguy, chuyến này đi liều chết thôi.
Dương Hát lại nói:
- Vậy để tôi dẫn quân đi bọc hậu.
Huyền Thiên nói:
- Không cần bọc hậu, cùng đi với đại quân đi.
Dương Hát chẳng hiểu ra sao, nhưng thấy khuôn mặt Huyền Thiên cương nghị, cùng y mà thi hành, đoạn cả đại quân truy kích rất hăng, vượt qua một đoạn đường núi, thì đột nhiên có một tiếng pháo lệnh nổ tung trời, hai bên quân cùng ùa ra đánh, một bên do Phùng Ngưu dẫn bốn ngàn quân kị người Nguyên, bên kia là tướng Nguyên Triệt Thoát dẫn theo sáu ngàn quân phục binh cùng đổ ra đánh, xiết quân của Huyền Thiên vào thế giữa, Huyền Thiên nói:
- Trúng kế mai phục của giặc rồi, liều chết tháo thân thôi!
Nói đoạn sai các tướng Nguyễn Địa Lô, Dương Hát liều chết đánh thốc ra mạn nam, đột kích vào nơi mỏng trong trận địa quân Nguyên, bấy giờ Tất Khốc nói:
- Chúng trúng kế của thừa tướng rồi, Phùng Ngưu dẫn quân truy kích, cốt sao tách cho đại quân của chúng xa khỏi thành Đông Ngàn, quân sĩ còn lại theo ta công thành.
Các tướng y lệnh làm theo, Phùng Ngưu liền mang theo một vạn quân bao vây quân của Huyền Thiên rất gắt, truy kích đến cùng không từ bỏ. Huyền Thiên và Nguyễn Địa Lô mang quân chạy thốc lên hướng tây bắc, quân của Phùng Ngưu vẫn đuổi sát phía sau.
Bấy giờ đại tướng Nguyên là Đột Hợp Tất Khốc thu quân trở lại, cùng với cánh quân của Lục Bôn đi theo hướng ngược lại tới thành Đông Ngàn, tới sát chân thành, thấy cổng thành mở toang, tịnh không có bóng quân, Lục Bôn nói:
- Trong thành này liệu có phục binh không?
Tất Khốc cười nói:
- Trong thành còn bao nhiêu quân sĩ, Hồ Văn Binh đã mang ra đánh với Phùng Ngưu cả rồi, còn đâu ra phục binh nữa, nay ta vào lấy thành trì, ngươi chuẩn bị quân mã quay ngược trở lại đánh thốc Trịnh Chiến phía sau, thừa tướng và Phí Mã Kì đánh bên kia, hai bên ép lại, dùng thế Kích Xảo*, như thế là xong việc.
(*Kích Xảo: một chiêu tấn công của người Mông Cổ, quân đội dàn ra, từ một hướng đổi thành hai hướng đánh xum vào, sau đó đánh ép lại từ thế bọc hậu, dồn đối phương vào giữa, con mồi bị dồn dần vào thế cho tới khi bị cùng đường, phải đột phá vào giữa trận, bấy giờ quân cung nỏ và quân chủ lực sẽ dồn ép đánh từ đuôi lên như bầy sói cùng săn con mồi, quân đội của kẻ thù gặp phải quân đội Mông Cổ tác chiến đều thất bại trước thế trận Kích Xảo, thế Kích Xảo này tương tự như trận gọng kìm của quân Tống, nhưng được cải tiến lên thêm phép đánh vào đuôi, nguy hiểm hơn nhiều mà quân đội các nước khác lại không bắt chước được vì quân Mông Cổ có lợi thế về việc kị binh di chuyển rất nhanh so với quân các nước khác.)
Lục Bôn nghe lệnh, cho chỉnh đốn lại quân mã, bấy giờ Đột Hợp Tất Khốc dẫn quân Nguyên lao ào ào vào trong thành Đông Ngàn như gió vào nhà trống, đại quân Nguyên ùn ùn kéo vào, chợt nhiên Đột Hợp Tất Khốc giơ cánh tay trái lên ra hiệu, tất cả quân đều dừng bước, quân sĩ tuyến đầu không ai nói gì cả.
Thế rồi Tất Khốc nhìn quanh trong thành trì, Tất Khốc là đại tướng người Nguyên kì cựu, dày dạn kinh nghiệm đã từng chinh chiến nhiều, đánh hạ biết bao nhiêu thành trì lớn nhỏ, nên quen với cảm giác chiếm thành, bấy giờ liền mới nhận ra ngay có sự bất thường trong thành này…
Không hề có việc hỗn loạn, không có cảnh dân chúng tháo chạy, không có những ụ bốt gác ngổn ngang vứt bỏ quân nhu, mọi thứ tĩnh lặng như không có gì…
Đây là một thành hoang…
Nhưng đây không phải là thành hoang, bởi lẽ quân do thám theo dõi thành này rất sát, không hề có nhân dân di chuyển khỏi thành này, quân đội của Trịnh Chiến vẫn ngày ngày đều luyện tập trong thành này…
Vậy thì chỉ có thể…Là phục binh…
Chúng vẫn còn quân sao? Chẳng lẽ quân do thám và phép dùng Âm Binh của thừa tướng lại sai?
Tất Khốc quay lại nói nhỏ với các phó tướng:
- Cho ngựa quay đầu, rút dần dần ra khỏi thành, thật chậm, thật chậm thôi…Chớ gây cảnh ồn ào…
Đoạn Tất Khốc cho ngựa dần quay đầu, bấy giờ chợt nổ lên một tiếng pháo lệnh tung trời, từ sâu trong thành có bóng một vị thần tướng bước ra, cưỡi trên con ngựa trắng, khoác áo hồng bào, tay cầm thanh trường kiếm, đội mũ rồng, nói lớn:
- Chúng mày mắc phải mẹo lừa của tao rồi, có Trần Cao Vân ở đây, hôm nay thành Đông Ngàn là nơi chôn xác tụi bay!
Vị tướng đó chính là Thần Thú Gia Lâm Trần Cao Vân, thì ra đã cùng bàn mưu với Huyền Thiên, khiến giặc lầm tưởng Huyền Thiên chủ quan khinh xuất mà dẫn binh ra xa nhưng trong thời gian đó Cao Vân liền cho quân đội vào trong thành Đông Ngàn, cùng bố trận với Trần Văn Lộng, ngay khi việc vừa xong thì quả y như dự liệu, liền thấy quân Nguyên kéo tới ngay.
Bấy giờ Cao Vân vừa dứt lời, tức thì quân cung nỏ từ trên thành cùng vùng dậy chĩa cung xuống quân của Tất Khốc bắn ra như mưa.
Từ trong các trại làng, quân đội Trần ập ra, cánh tả là Chiêu Văn Hầu Trần Lộng, cánh hữu là hai tướng của triều đình làm phó tướng cho Lộng là Trần Quý Cáp và Nguyễn Hữu Do, chúng cùng tràn ra mà truy sát.
Quân Nguyên nhất loạt hoảng loạn như ong vỡ tổ, cùng nháo nhác tìm đường thoát ra ngoài nhưng cổng thành chật hẹp, lớp quân sau đùn lớp quân trước không sao tháo chạy được, giẫm đạp lên nhau cả người cả ngựa chết rất nhiều, rồi tên từ trên các hiên mai phục bắn xuống như mưa, quân Nguyên chết như ngả rạ, nơi cổng thành ùn ứ, đều thành bia hứng tên, quân Nguyên bên ngoài nghe động, cùng tản hết ra, Lục Bôn bấy giờ đã dẫn đại quân quay ngược lại về hướng thành Vũ Ninh để đánh Trịnh Chiến, không hay biết các việc đó.
Trần Cao Vân gầm lên, thúc ngựa lao thẳng tới chỗ Đột Hợp Tất Khốc, tướng này quay lại đánh trả ngay, quân sĩ thấy Cao Vân lên, không dám bắn tên tiếp nữa.
Trần Cao Vân giáng một kiếm xuống ngay Tất Khốc, tướng vung đại đao lên đỡ, tuy đại đao nặng tới năm mươi cân nhưng cũng bị chấn động mạnh, chợt nhiên thấy rung cả tay như thể sắp rơi cả cây đại đao.
Binh khí của Cao Vân là trường kiếm, nhỏ và nhẹ, ấy vậy mà tạo nên một lực đánh kinh hồn như thế cũng đủ biết sức khỏe của Trần Cao Vân thật khó có người nào địch lại.
- Giờ không phải lúc tán thán, lập tức thừa thắng cùng xua quân tới ải Vũ Ninh tiếp viện cho nghĩa tử của ta, cướp lại cửa ải, cứu hiền đệ của ta ra.
Các tướng nhất loạt vâng lệnh, cùng trèo lên ngựa, lao ầm ầm về hướng bắc theo Trần Cao Vân.
…
P/s: mọi người inb mình để tham gia gr kín đọc gull 88 chap với phí 50k nha
- Con rùa rút đầu nay dám tới tận hang hùm mà khiêu chiến, nếu mày muốn cứu được cha mày thì đánh thắng tao đã rồi hãy nói.
Trịnh Chiến nghiến răng căm tức chửi:
- Gọi thằng Hải Nha ra đây!
Phí Mã Kì không thèm đáp, múa tít đại đao cùng lao lên đánh với Trịnh Chiến, hai bên hỗn chiến kịch liệt ở mặt ngoài cách thành cỡ chục dặm.
Bấy giờ các đạo quân đã được sắp đặt sẵn của Đột Hợp Tất Khốc và Phùng Ngưu cùng chia quân đi theo hai hướng tiến thẳng tới thành Đông Ngàn, quân của Lục Bôn làm bọc hậu đi sát theo sau yểm trợ.
Khi tới gần Đông Ngàn thì cho quân nói phao lên răng Trịnh Chiến đánh nhau với A Lý Hải Nha bị thua đã bị bắt rồi, trong thành lập tức thấy mở cửa ra, Huyền Thiên và Nguyễn Địa Lô cùng dẫn quân ra công kích với chúng, Huyền Thiên sai Nguyễn Địa Lô lên đánh với Đột Hợp Tất Khốc, hai bên giao chiến kịch liệt, sau hơn ba mươi hiệp, quân sĩ đánh nhau thương vong cũng nhiều, Tất Khốc hạ lệnh thu quân, quân Nguyên rút chạy theo đường bắc, Huyền Thiên lại lệnh cho Địa Lô truy kích, mình dẫn đại quân đi bọc hậu đàng sau, Dương Hát thấy vậy vội can ngăn:
- Xin quân sư chú ý cho, chớ rời xa thành.
Huyền Thiên gạt đi nói:
- Lão chủ bị bắt, thiếu chủ gặp nguy, chuyến này đi liều chết thôi.
Dương Hát lại nói:
- Vậy để tôi dẫn quân đi bọc hậu.
Huyền Thiên nói:
- Không cần bọc hậu, cùng đi với đại quân đi.
Dương Hát chẳng hiểu ra sao, nhưng thấy khuôn mặt Huyền Thiên cương nghị, cùng y mà thi hành, đoạn cả đại quân truy kích rất hăng, vượt qua một đoạn đường núi, thì đột nhiên có một tiếng pháo lệnh nổ tung trời, hai bên quân cùng ùa ra đánh, một bên do Phùng Ngưu dẫn bốn ngàn quân kị người Nguyên, bên kia là tướng Nguyên Triệt Thoát dẫn theo sáu ngàn quân phục binh cùng đổ ra đánh, xiết quân của Huyền Thiên vào thế giữa, Huyền Thiên nói:
- Trúng kế mai phục của giặc rồi, liều chết tháo thân thôi!
Nói đoạn sai các tướng Nguyễn Địa Lô, Dương Hát liều chết đánh thốc ra mạn nam, đột kích vào nơi mỏng trong trận địa quân Nguyên, bấy giờ Tất Khốc nói:
- Chúng trúng kế của thừa tướng rồi, Phùng Ngưu dẫn quân truy kích, cốt sao tách cho đại quân của chúng xa khỏi thành Đông Ngàn, quân sĩ còn lại theo ta công thành.
Các tướng y lệnh làm theo, Phùng Ngưu liền mang theo một vạn quân bao vây quân của Huyền Thiên rất gắt, truy kích đến cùng không từ bỏ. Huyền Thiên và Nguyễn Địa Lô mang quân chạy thốc lên hướng tây bắc, quân của Phùng Ngưu vẫn đuổi sát phía sau.
Bấy giờ đại tướng Nguyên là Đột Hợp Tất Khốc thu quân trở lại, cùng với cánh quân của Lục Bôn đi theo hướng ngược lại tới thành Đông Ngàn, tới sát chân thành, thấy cổng thành mở toang, tịnh không có bóng quân, Lục Bôn nói:
- Trong thành này liệu có phục binh không?
Tất Khốc cười nói:
- Trong thành còn bao nhiêu quân sĩ, Hồ Văn Binh đã mang ra đánh với Phùng Ngưu cả rồi, còn đâu ra phục binh nữa, nay ta vào lấy thành trì, ngươi chuẩn bị quân mã quay ngược trở lại đánh thốc Trịnh Chiến phía sau, thừa tướng và Phí Mã Kì đánh bên kia, hai bên ép lại, dùng thế Kích Xảo*, như thế là xong việc.
(*Kích Xảo: một chiêu tấn công của người Mông Cổ, quân đội dàn ra, từ một hướng đổi thành hai hướng đánh xum vào, sau đó đánh ép lại từ thế bọc hậu, dồn đối phương vào giữa, con mồi bị dồn dần vào thế cho tới khi bị cùng đường, phải đột phá vào giữa trận, bấy giờ quân cung nỏ và quân chủ lực sẽ dồn ép đánh từ đuôi lên như bầy sói cùng săn con mồi, quân đội của kẻ thù gặp phải quân đội Mông Cổ tác chiến đều thất bại trước thế trận Kích Xảo, thế Kích Xảo này tương tự như trận gọng kìm của quân Tống, nhưng được cải tiến lên thêm phép đánh vào đuôi, nguy hiểm hơn nhiều mà quân đội các nước khác lại không bắt chước được vì quân Mông Cổ có lợi thế về việc kị binh di chuyển rất nhanh so với quân các nước khác.)
Lục Bôn nghe lệnh, cho chỉnh đốn lại quân mã, bấy giờ Đột Hợp Tất Khốc dẫn quân Nguyên lao ào ào vào trong thành Đông Ngàn như gió vào nhà trống, đại quân Nguyên ùn ùn kéo vào, chợt nhiên Đột Hợp Tất Khốc giơ cánh tay trái lên ra hiệu, tất cả quân đều dừng bước, quân sĩ tuyến đầu không ai nói gì cả.
Thế rồi Tất Khốc nhìn quanh trong thành trì, Tất Khốc là đại tướng người Nguyên kì cựu, dày dạn kinh nghiệm đã từng chinh chiến nhiều, đánh hạ biết bao nhiêu thành trì lớn nhỏ, nên quen với cảm giác chiếm thành, bấy giờ liền mới nhận ra ngay có sự bất thường trong thành này…
Không hề có việc hỗn loạn, không có cảnh dân chúng tháo chạy, không có những ụ bốt gác ngổn ngang vứt bỏ quân nhu, mọi thứ tĩnh lặng như không có gì…
Đây là một thành hoang…
Nhưng đây không phải là thành hoang, bởi lẽ quân do thám theo dõi thành này rất sát, không hề có nhân dân di chuyển khỏi thành này, quân đội của Trịnh Chiến vẫn ngày ngày đều luyện tập trong thành này…
Vậy thì chỉ có thể…Là phục binh…
Chúng vẫn còn quân sao? Chẳng lẽ quân do thám và phép dùng Âm Binh của thừa tướng lại sai?
Tất Khốc quay lại nói nhỏ với các phó tướng:
- Cho ngựa quay đầu, rút dần dần ra khỏi thành, thật chậm, thật chậm thôi…Chớ gây cảnh ồn ào…
Đoạn Tất Khốc cho ngựa dần quay đầu, bấy giờ chợt nổ lên một tiếng pháo lệnh tung trời, từ sâu trong thành có bóng một vị thần tướng bước ra, cưỡi trên con ngựa trắng, khoác áo hồng bào, tay cầm thanh trường kiếm, đội mũ rồng, nói lớn:
- Chúng mày mắc phải mẹo lừa của tao rồi, có Trần Cao Vân ở đây, hôm nay thành Đông Ngàn là nơi chôn xác tụi bay!
Vị tướng đó chính là Thần Thú Gia Lâm Trần Cao Vân, thì ra đã cùng bàn mưu với Huyền Thiên, khiến giặc lầm tưởng Huyền Thiên chủ quan khinh xuất mà dẫn binh ra xa nhưng trong thời gian đó Cao Vân liền cho quân đội vào trong thành Đông Ngàn, cùng bố trận với Trần Văn Lộng, ngay khi việc vừa xong thì quả y như dự liệu, liền thấy quân Nguyên kéo tới ngay.
Bấy giờ Cao Vân vừa dứt lời, tức thì quân cung nỏ từ trên thành cùng vùng dậy chĩa cung xuống quân của Tất Khốc bắn ra như mưa.
Từ trong các trại làng, quân đội Trần ập ra, cánh tả là Chiêu Văn Hầu Trần Lộng, cánh hữu là hai tướng của triều đình làm phó tướng cho Lộng là Trần Quý Cáp và Nguyễn Hữu Do, chúng cùng tràn ra mà truy sát.
Quân Nguyên nhất loạt hoảng loạn như ong vỡ tổ, cùng nháo nhác tìm đường thoát ra ngoài nhưng cổng thành chật hẹp, lớp quân sau đùn lớp quân trước không sao tháo chạy được, giẫm đạp lên nhau cả người cả ngựa chết rất nhiều, rồi tên từ trên các hiên mai phục bắn xuống như mưa, quân Nguyên chết như ngả rạ, nơi cổng thành ùn ứ, đều thành bia hứng tên, quân Nguyên bên ngoài nghe động, cùng tản hết ra, Lục Bôn bấy giờ đã dẫn đại quân quay ngược lại về hướng thành Vũ Ninh để đánh Trịnh Chiến, không hay biết các việc đó.
Trần Cao Vân gầm lên, thúc ngựa lao thẳng tới chỗ Đột Hợp Tất Khốc, tướng này quay lại đánh trả ngay, quân sĩ thấy Cao Vân lên, không dám bắn tên tiếp nữa.
Trần Cao Vân giáng một kiếm xuống ngay Tất Khốc, tướng vung đại đao lên đỡ, tuy đại đao nặng tới năm mươi cân nhưng cũng bị chấn động mạnh, chợt nhiên thấy rung cả tay như thể sắp rơi cả cây đại đao.
Binh khí của Cao Vân là trường kiếm, nhỏ và nhẹ, ấy vậy mà tạo nên một lực đánh kinh hồn như thế cũng đủ biết sức khỏe của Trần Cao Vân thật khó có người nào địch lại.
- Giờ không phải lúc tán thán, lập tức thừa thắng cùng xua quân tới ải Vũ Ninh tiếp viện cho nghĩa tử của ta, cướp lại cửa ải, cứu hiền đệ của ta ra.
Các tướng nhất loạt vâng lệnh, cùng trèo lên ngựa, lao ầm ầm về hướng bắc theo Trần Cao Vân.
…
P/s: mọi người inb mình để tham gia gr kín đọc gull 88 chap với phí 50k nha
Bình luận facebook