Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Tình Mất Trí-135
Người Tình Mất Trí - Chương 61 - 2: Cảm giác của em (2)
Mặt Lý Dật Hiên tối sầm, co nắm tay lại siết chặt thành cùm, gân xanh nổi trên mu bàn tay vài sợi
“Hiên ca ca”
Nghe tiếng của Hạ Thiên Du, anh thả lỏng, cười nói vui vẻ vờ như không để tâm: "Được rồi, đừng nói đến chuyện đó nữa Em muốn ăn trái cây không, anh gọt giúp em?"
"Vâng" Hạ Thiên Du miễn cưỡng đồng ý, tuy nhiên cô lo rằng anh sẽ để tâm đến cảm nhận của mình nên đã chủ động níu tay anh lại, “Nhưng mà Hiên ca ca, em thật sự không phải”
"Đủ rồi! Không nhưng nhị gì cả” Lý Dật Hiên bóp lấy tay cô, lực đạo siết mạnh năm ngón tay ép lại Cô nhăn mặt vì đau
Vương Dạ Tước chăm chăm nhìn Lý Dật Hiên bóp tay cô đến mức máu tụ lại hằn lên đỏ, trong lòng cư nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu
“Em cảm nhận sai rồi, người ôm em là anh Trong phòng này chỉ có hai chúng ta thôi"
Hạ Thiên Du biết đau, cũng biết rõ anh đang tránh né cô khỏi những chuyện này Cô nhận thấy một phần lỗi sai là do mình vì đã khơi lên những chuyện không thuận ý anh Dù đau nhưng không hé nửa lời than thở
Lý Dật Hiên đưa mắt sang Vương Dạ Tước ngồi đối diện Mở khẩu hình miệng: “Cậu! Mời rời khỏi đây!"
Đón nhận thái độ xua đuổi của Lý Dật Hiên, Vương Dạ Tước "Chậc" một tiếng trong miệng bất mãn
“Thái độ không ưa mắt này, có thật Lý Dật Hiên là bạn thân 10 năm của mình không?”
Mày rậm nhíu lại khó chịu, anh lăm lăm nhìn Lý Dật Hiên: "Tại sao cậu ta có thể vô lại như vậy? Không những không tức giận khi Hạ Thiên Du biết người đó không phải cậu ta mà còn vô sỉ cứng miệng nói người đó là mình trong khi gần như bị phát hiện Cũng giả dối quá rồi”
Mã Tuấn An che miệng ngáp một cái rõ dài, anh chàng ngán ngẫm đặt thân ngồi xuống sô pha ở góc tường, chống cằm quan sát cục diện căng thẳng mặc dù đang đối thoại trong im lặng
"Muốn tôi rời khỏi đây? Ha chỉ dựa vào cậu?” Vương Dạ Tước nhếch mép cười khinh Lý Dật Hiên có linh cảm tồi tệ về nụ cười trên mặt người đàn ông đối diện
“Vốn dĩ mục đích của mình là đến gặp Hạ Thiên Du nhưng có lẽ phải dạy cho cậu ‘bạn thân’ này một bài học để cậu ta biết thân biết phận cậu ta một chút”
Lý Dật Hiên hơi lạnh người vì trông phải đôi mắt bốc lên nộ khí của Vương Dạ Tước Anh quyết định xem anh ta như không khí
Trở lại vẻ vô hại thường trực, Lý Dật Hiên tách quả táo thành 6 miếng đều đặn, đưa cho cô: "Thiên Thiên ăn táo nhé?"
Vương Dạ Tước gắt gao nhíu mày vì bản thân bị xem như không tồn tại: “Còn bày ra dáng vẻ ôn thuận? Cậu ta xem mình chết rồi chắc?”
Hạ Thiên Du không nhìn thấy khuôn mặt đen kịch như mực của anh lúc này, vẫn vô tư gật gù trước Lý Dật Hiên
Cô đưa tay mò mẫm xác định vị trí miếng táo
Vương Dạ Tước nhìn thấy liền dâng lên mức khó chịu đến ngang ngực
“Chết tiệt! Tại sao cô ta lại bị mù?”
Anh giật lấy miếng táo trong tay Lý Dật Hiên, há miệng cắn một miếng nhỏ Nhanh như cắt bật dậy nhướng thấp người xuống, vươn tay kéo đầu cô lại
Hạ Thiên Du bất ngờ, tay chân cứng đờ vì nghĩ rằng Lý Dật Hiên đang dùng miệng đút táo cho mình
"Cho dù có mất trí nhớ hay không, Tước thiếu quả nhiên vẫn bá đạo như vậy Không! Xem chừng còn mạnh mẽ hơn cả trước kia” Mã Tuấn An ngồi đằng xa nhịp chân, cảnh tượng hấp dẫn trước mắt thật khiến anh trầm trồ thích thú, “Lý thiếu à, cậu không thể thắng được ông chủ của tôi đâu!”
Nhận ra cô có ý định vùng vẫy, Vương Dạ Tước vận lực ở bàn tay ghì đầu cô chặt hơn
Tay anh bóp chặt cằm cô, lợi dụng thời cơ mút lấy hai cánh môi ẩm ướt Anh luồn lưỡi cậy miệng tách răng cô ra rồi dùng lưỡi đẩy miếng táo cắn nhỏ từ miệng mình sang miệng cô
Hạ Thiên Du tức khắc nhận ra mùi vị của người trước mặt Cô thả lỏng thuận theo, tuỳ ý để mặc anh tuỳ hứng
Vương Dạ Tước cố tình liếc nửa mắt nhìn Lý Dật Hiên rồi quay lại tiếp tục hôn cô
Lý Dật Hiên trợn mắt, nghiến răng Đây rõ ràng là đang cố tình diễn ra cho anh xem
Cảnh hôn nhau của hai người, cái nhìn cảnh cáo của Vương Dạ Tước Tất cả đã ngầm khẳng định rõ một điều: Hiện tại kẻ thừa thãi nhất ở đây chính là Lý Dật Hiên anh!”
Đáy mắt Vương Dạ Tước hiện lên ý cười Anh nhẹ nhàng rời khỏi môi cô Tay lưu luyến để lại miết nhẹ trên viền môi, mặt Hạ Thiên Du phản ứng ngay chốc đỏ ửng Ý cười trong mắt anh càng dâng lên sâu xa
“Vương Dạ Tước” Hạ Thiên Du khẽ gọi, hơi thở nồng nàn phả ra một ngụm vì nụ hôn lúc nãy
“Tại sao cô biết đó là tôi?” Vương Dạ Tước nhướng mày hứng thú
“Có cần thiết không? Em biết là anh, người ôm em là anh, người hôn em là anh Ngay từ đầu anh đã luôn ở bên cạnh em”
Nhận được câu trả lời như mong đợi, Vương Dạ Tước vui như mở cờ trong bụng Anh quan ngại việc giữ thể hiện, tuy rất thoả mãn nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt
Mã Tuấn An ở góc tường nhìn thấy thì buồn cười đến nỗi lấy tay che miệng kiềm tiếng phát ra Nghe tiếng khúc khích, Vương Dạ Tước lườm một cái sắc lẹm, anh im bặt, song vẫn rất muốn cười
Hạ Thiên Du bấu tấm chăn trên đùi vón thành cục trong lòng bàn tay, hướng đối diện: “Tại sao lại nói dối em, Hiên ca ca?”
"Anh" Lý Dật Hiên hoàn hồn, nhất thời khó đưa lời giải thích
“Làm sao có thể nói rằng anh không muốn hai người gặp nhau Anh muốn ở bên cạnh em, đưa em rời khỏi đây Nếu biết anh ích kỉ như vậy, em có ghét anh không?”
Không nghe có tiếng trả lời, Hạ Thiên Du loáng thoáng hiểu được: "Em hiểu rồi"
Vương Dạ Tước đắc ý vì mâu thuẫn diễn ra theo đúng dự tính của anh Anh nắm lấy cổ tay cô kéo giật lên: “Ở đây đủ rồi, giờ thì đi với tôi! Tôi có chuyện cần hỏi cô”
Hạ Thiên Du mím môi, cương trực đáp: “Em không đi! Anh muốn nói gì thì cứ nói ở đây”
“Hạ Thiên Du! Cô nên biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, ngoan ngoãn một chút đi”
Mặt Lý Dật Hiên tối sầm, co nắm tay lại siết chặt thành cùm, gân xanh nổi trên mu bàn tay vài sợi
“Hiên ca ca”
Nghe tiếng của Hạ Thiên Du, anh thả lỏng, cười nói vui vẻ vờ như không để tâm: "Được rồi, đừng nói đến chuyện đó nữa Em muốn ăn trái cây không, anh gọt giúp em?"
"Vâng" Hạ Thiên Du miễn cưỡng đồng ý, tuy nhiên cô lo rằng anh sẽ để tâm đến cảm nhận của mình nên đã chủ động níu tay anh lại, “Nhưng mà Hiên ca ca, em thật sự không phải”
"Đủ rồi! Không nhưng nhị gì cả” Lý Dật Hiên bóp lấy tay cô, lực đạo siết mạnh năm ngón tay ép lại Cô nhăn mặt vì đau
Vương Dạ Tước chăm chăm nhìn Lý Dật Hiên bóp tay cô đến mức máu tụ lại hằn lên đỏ, trong lòng cư nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu
“Em cảm nhận sai rồi, người ôm em là anh Trong phòng này chỉ có hai chúng ta thôi"
Hạ Thiên Du biết đau, cũng biết rõ anh đang tránh né cô khỏi những chuyện này Cô nhận thấy một phần lỗi sai là do mình vì đã khơi lên những chuyện không thuận ý anh Dù đau nhưng không hé nửa lời than thở
Lý Dật Hiên đưa mắt sang Vương Dạ Tước ngồi đối diện Mở khẩu hình miệng: “Cậu! Mời rời khỏi đây!"
Đón nhận thái độ xua đuổi của Lý Dật Hiên, Vương Dạ Tước "Chậc" một tiếng trong miệng bất mãn
“Thái độ không ưa mắt này, có thật Lý Dật Hiên là bạn thân 10 năm của mình không?”
Mày rậm nhíu lại khó chịu, anh lăm lăm nhìn Lý Dật Hiên: "Tại sao cậu ta có thể vô lại như vậy? Không những không tức giận khi Hạ Thiên Du biết người đó không phải cậu ta mà còn vô sỉ cứng miệng nói người đó là mình trong khi gần như bị phát hiện Cũng giả dối quá rồi”
Mã Tuấn An che miệng ngáp một cái rõ dài, anh chàng ngán ngẫm đặt thân ngồi xuống sô pha ở góc tường, chống cằm quan sát cục diện căng thẳng mặc dù đang đối thoại trong im lặng
"Muốn tôi rời khỏi đây? Ha chỉ dựa vào cậu?” Vương Dạ Tước nhếch mép cười khinh Lý Dật Hiên có linh cảm tồi tệ về nụ cười trên mặt người đàn ông đối diện
“Vốn dĩ mục đích của mình là đến gặp Hạ Thiên Du nhưng có lẽ phải dạy cho cậu ‘bạn thân’ này một bài học để cậu ta biết thân biết phận cậu ta một chút”
Lý Dật Hiên hơi lạnh người vì trông phải đôi mắt bốc lên nộ khí của Vương Dạ Tước Anh quyết định xem anh ta như không khí
Trở lại vẻ vô hại thường trực, Lý Dật Hiên tách quả táo thành 6 miếng đều đặn, đưa cho cô: "Thiên Thiên ăn táo nhé?"
Vương Dạ Tước gắt gao nhíu mày vì bản thân bị xem như không tồn tại: “Còn bày ra dáng vẻ ôn thuận? Cậu ta xem mình chết rồi chắc?”
Hạ Thiên Du không nhìn thấy khuôn mặt đen kịch như mực của anh lúc này, vẫn vô tư gật gù trước Lý Dật Hiên
Cô đưa tay mò mẫm xác định vị trí miếng táo
Vương Dạ Tước nhìn thấy liền dâng lên mức khó chịu đến ngang ngực
“Chết tiệt! Tại sao cô ta lại bị mù?”
Anh giật lấy miếng táo trong tay Lý Dật Hiên, há miệng cắn một miếng nhỏ Nhanh như cắt bật dậy nhướng thấp người xuống, vươn tay kéo đầu cô lại
Hạ Thiên Du bất ngờ, tay chân cứng đờ vì nghĩ rằng Lý Dật Hiên đang dùng miệng đút táo cho mình
"Cho dù có mất trí nhớ hay không, Tước thiếu quả nhiên vẫn bá đạo như vậy Không! Xem chừng còn mạnh mẽ hơn cả trước kia” Mã Tuấn An ngồi đằng xa nhịp chân, cảnh tượng hấp dẫn trước mắt thật khiến anh trầm trồ thích thú, “Lý thiếu à, cậu không thể thắng được ông chủ của tôi đâu!”
Nhận ra cô có ý định vùng vẫy, Vương Dạ Tước vận lực ở bàn tay ghì đầu cô chặt hơn
Tay anh bóp chặt cằm cô, lợi dụng thời cơ mút lấy hai cánh môi ẩm ướt Anh luồn lưỡi cậy miệng tách răng cô ra rồi dùng lưỡi đẩy miếng táo cắn nhỏ từ miệng mình sang miệng cô
Hạ Thiên Du tức khắc nhận ra mùi vị của người trước mặt Cô thả lỏng thuận theo, tuỳ ý để mặc anh tuỳ hứng
Vương Dạ Tước cố tình liếc nửa mắt nhìn Lý Dật Hiên rồi quay lại tiếp tục hôn cô
Lý Dật Hiên trợn mắt, nghiến răng Đây rõ ràng là đang cố tình diễn ra cho anh xem
Cảnh hôn nhau của hai người, cái nhìn cảnh cáo của Vương Dạ Tước Tất cả đã ngầm khẳng định rõ một điều: Hiện tại kẻ thừa thãi nhất ở đây chính là Lý Dật Hiên anh!”
Đáy mắt Vương Dạ Tước hiện lên ý cười Anh nhẹ nhàng rời khỏi môi cô Tay lưu luyến để lại miết nhẹ trên viền môi, mặt Hạ Thiên Du phản ứng ngay chốc đỏ ửng Ý cười trong mắt anh càng dâng lên sâu xa
“Vương Dạ Tước” Hạ Thiên Du khẽ gọi, hơi thở nồng nàn phả ra một ngụm vì nụ hôn lúc nãy
“Tại sao cô biết đó là tôi?” Vương Dạ Tước nhướng mày hứng thú
“Có cần thiết không? Em biết là anh, người ôm em là anh, người hôn em là anh Ngay từ đầu anh đã luôn ở bên cạnh em”
Nhận được câu trả lời như mong đợi, Vương Dạ Tước vui như mở cờ trong bụng Anh quan ngại việc giữ thể hiện, tuy rất thoả mãn nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt
Mã Tuấn An ở góc tường nhìn thấy thì buồn cười đến nỗi lấy tay che miệng kiềm tiếng phát ra Nghe tiếng khúc khích, Vương Dạ Tước lườm một cái sắc lẹm, anh im bặt, song vẫn rất muốn cười
Hạ Thiên Du bấu tấm chăn trên đùi vón thành cục trong lòng bàn tay, hướng đối diện: “Tại sao lại nói dối em, Hiên ca ca?”
"Anh" Lý Dật Hiên hoàn hồn, nhất thời khó đưa lời giải thích
“Làm sao có thể nói rằng anh không muốn hai người gặp nhau Anh muốn ở bên cạnh em, đưa em rời khỏi đây Nếu biết anh ích kỉ như vậy, em có ghét anh không?”
Không nghe có tiếng trả lời, Hạ Thiên Du loáng thoáng hiểu được: "Em hiểu rồi"
Vương Dạ Tước đắc ý vì mâu thuẫn diễn ra theo đúng dự tính của anh Anh nắm lấy cổ tay cô kéo giật lên: “Ở đây đủ rồi, giờ thì đi với tôi! Tôi có chuyện cần hỏi cô”
Hạ Thiên Du mím môi, cương trực đáp: “Em không đi! Anh muốn nói gì thì cứ nói ở đây”
“Hạ Thiên Du! Cô nên biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, ngoan ngoãn một chút đi”
Bình luận facebook