Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200: Tiệc (1)
"Lại là xe của ông chủ nào đến?"
Xe của Vương Dạ Tước dừng trước cửa nhà hàng. Anh bước xuống với bao nhiêu ánh mắt trầm trồ của những người cùng địa thế. Càng bất ngờ hơn khi Vương Dạ Tước đi vòng lại bên hướng bên kia mở cửa xe, dắt tay bước ra là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Ánh đèn chụp từ ống kính của đám kí giả xung quanh liên tục nhắm vào hai người mà phát sáng.
Vương Dạ Tước mỉm cười tự tin, anh ghé vào tai Hạ Thiên Du nói nhỏ: "Cứ tiến thẳng về phía trước, chậm rãi mà đi, có tôi ở bên cạnh che chở em, đừng lo gì cả"
Hạ Thiên Du gật đầu, cô tuy không nhìn thấy nhưng trực giác lại vô cùng nhạy bén. Biết rõ xung quanh có rất nhiều nhân vật, kí giả thì đang không ngừng chụp ảnh cô và anh, cũng xem như hiện tại cô là lần thứ hai xuất hiện trước công chúng sau lần anh cầu hôn cô đi.
Hạ Thiên Du nhìn anh mỉm cười, khoác tay anh, tự tin cùng anh bước lên thảm đỏ tiến vào trong đại sảnh.
Âm thanh xôn xao truyền vào tai Hạ Thiên Du, cô níu chặt tay áo anh, cẩn thận bước từng bước theo tiết tấu dẫn dắt của anh.
Đột ngột anh dừng lại, cô cũng dừng theo. Sau đó là tiếng của một người đàn ông: "Chào Vương tổng, hân hạnh hân hạnh"
"Chào ngài. Tôi nhớ không lầm ngài chính là giám đốc của quý công ty GR?" Vương Dạ Tước lịch sự đáp lễ.
"Đúng vậy đúng vậy. Trước đây chỉ có giám đốc Tạ từng giao tiếp với tôi, chẳng trách Vương tổng đây lại không biết" Người đàn ông cười sảng khoái, đoạn đảo mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, "Đây là?"
"Xin chào giám đốc" Hạ Thiên Du gật nhẹ đầu, nở nụ cười giao tiếp hướng trực diện người đàn ông.
Vương Dạ Tước đặt tay lên bàn tay cô đang khoác tay mình vỗ nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự sủng ái nhất mực: "Đây là vợ tôi"
Giám đốc GR ngạc nhiên, nhìn cô chăm chăm. Bất ngờ cảm nhận được khí tức khó chịu của Vương Dạ Tước, lão lùi về sau hai bước: "Thì ra là Vương phu nhân, tôi không biết Vương tổng đã kết hôn, thất lễ rồi"
Hạ Thiên Du xua tay, chậm rãi nói: "Giám đốc không khách khí như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường, căn bản không hiểu biết gì về mối quan hệ hợp tác của quý công ty với chồng tôi. Ngài chỉ cần quan trọng A Tước là đủ rồi, đừng quá đặt nặng tôi"
Hạ Thiên Du lém lỉnh quay sang anh, đôi gò má ửng hồng: "Em nói có phải không?"
Nét mặt Vương Dạ Tước thoáng đỏ, anh tuỳ hứng hôn lên má cô ngay trước mặt giám đốc GR, xem như vừa dằn mặt lão già háo sắc, vừa khẳng định được vị trí của cô trong lòng anh rất quan trọng.
"Bảo bối nói gì cũng đúng cả"
Lão già giám đốc đón nhận ánh mắt cảnh cáo từ Vương Dạ Tước đương nhiên không tránh khỏi chột dạ. Lão vờ lấy một ly rượu đưa đến trước mặt anh: "Vương tổng quả thật mọi mặt đều xuất sắc. Tiền đồ vươn cao, mỹ nhân bên cạnh. Tôi mời ngài một ly xem như tỏ lòng ngưỡng mộ"
Vương Dạ Tước mỉm cười giảo hoạt, từ chối khéo: "Vương Dạ Tước tôi trước giờ dị ứng với rượu vang, chỉ có thể uống được sâm panh. Cảm ơn lòng tốt của giám đốc"
Rồi anh gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai sâm panh, tự tay khui ra rồi đổ vào ly. Sau đó cạn ly với lão khiến lão tức điên nhưng phải gượng cười.
"Hắn là sợ mình bỏ gì vào rượu sao? Tên này quả nhiên đúng như lời Tạ Minh Minh nói, rất cẩn thận" Lão già quay lưng đi, lấy trong túi ra một túi bột nhỏ lén lút bỏ thứ bột màu trắng kì lạ vào ly nước cam, đoạn quay lại hướng Hạ Thiên Du cười rất tinh vi, "Đây là nước cam nhà hàng chuẩn bị cho những quý cô không biết uống rượu, có lẽ Vương phu nhân cũng thế? Tôi mời cô một ly"
"Đợi cô uống xong ly này, dục tính bạo phát, xem xem Vương Dạ Tước còn quan tâm cô nữa hay không"
Hạ Thiên Du trầm mặc, cô lay lay cánh tay anh, bày ra bộ dáng nũng nịu: "Em muốn uống ly sâm panh của anh"
Vương Dạ Tước nhịn cười, thầm nghĩ: "Xem như tiểu gia hoả em còn thông minh. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm, cũng chẳng biết ly nước cam của lão ta có bỏ thứ gì vào"
Nghĩ rồi anh truyền tay ly sâm panh sang cho cô. Hạ Thiên Du cẩn thận nhận lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Giám đốc GR cứng đờ người, tự nói chống đỡ: "Ha ha, phu nhân quả thật không tầm thường"
"Chết tiệt, hai người chúng mày vậy mà dám làm ta bẻ mặt hai lần"
Lão bỏ ly rượu xuống, vẻ mặt bỗng trở nên vui vẻ hơn khi thấy Tạ Minh Minh đi đến.
"Chào chủ tịch, chào giám đốc" Tạ Minh Minh ăn mặc nóng bỏng, tay cầm ly vang đỏ sóng sánh lắc qua lắc lại.
"Chào giám đốc Tạ"
"Giám đốc, tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã coi trọng bản thiết kế của tôi" Tạ Minh Minh giữ khoảng cách với lão.
"Là Tạ tổng tài giỏi, tôi chỉ là người công nhận tài năng của cô thôi" Lão già nhìn cô ta với ánh mắt thèm thuồng, thật khiến Vương Dạ Tước buồn nôn.
Từ đâu phía xa xuất hiện một người đàn ông tóc đỏ đang đi đến, lão giám đốc tinh mắt nhìn thấy liền chạy lại lôi kéo anh ta vào cuộc.
Xe của Vương Dạ Tước dừng trước cửa nhà hàng. Anh bước xuống với bao nhiêu ánh mắt trầm trồ của những người cùng địa thế. Càng bất ngờ hơn khi Vương Dạ Tước đi vòng lại bên hướng bên kia mở cửa xe, dắt tay bước ra là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Ánh đèn chụp từ ống kính của đám kí giả xung quanh liên tục nhắm vào hai người mà phát sáng.
Vương Dạ Tước mỉm cười tự tin, anh ghé vào tai Hạ Thiên Du nói nhỏ: "Cứ tiến thẳng về phía trước, chậm rãi mà đi, có tôi ở bên cạnh che chở em, đừng lo gì cả"
Hạ Thiên Du gật đầu, cô tuy không nhìn thấy nhưng trực giác lại vô cùng nhạy bén. Biết rõ xung quanh có rất nhiều nhân vật, kí giả thì đang không ngừng chụp ảnh cô và anh, cũng xem như hiện tại cô là lần thứ hai xuất hiện trước công chúng sau lần anh cầu hôn cô đi.
Hạ Thiên Du nhìn anh mỉm cười, khoác tay anh, tự tin cùng anh bước lên thảm đỏ tiến vào trong đại sảnh.
Âm thanh xôn xao truyền vào tai Hạ Thiên Du, cô níu chặt tay áo anh, cẩn thận bước từng bước theo tiết tấu dẫn dắt của anh.
Đột ngột anh dừng lại, cô cũng dừng theo. Sau đó là tiếng của một người đàn ông: "Chào Vương tổng, hân hạnh hân hạnh"
"Chào ngài. Tôi nhớ không lầm ngài chính là giám đốc của quý công ty GR?" Vương Dạ Tước lịch sự đáp lễ.
"Đúng vậy đúng vậy. Trước đây chỉ có giám đốc Tạ từng giao tiếp với tôi, chẳng trách Vương tổng đây lại không biết" Người đàn ông cười sảng khoái, đoạn đảo mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, "Đây là?"
"Xin chào giám đốc" Hạ Thiên Du gật nhẹ đầu, nở nụ cười giao tiếp hướng trực diện người đàn ông.
Vương Dạ Tước đặt tay lên bàn tay cô đang khoác tay mình vỗ nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự sủng ái nhất mực: "Đây là vợ tôi"
Giám đốc GR ngạc nhiên, nhìn cô chăm chăm. Bất ngờ cảm nhận được khí tức khó chịu của Vương Dạ Tước, lão lùi về sau hai bước: "Thì ra là Vương phu nhân, tôi không biết Vương tổng đã kết hôn, thất lễ rồi"
Hạ Thiên Du xua tay, chậm rãi nói: "Giám đốc không khách khí như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường, căn bản không hiểu biết gì về mối quan hệ hợp tác của quý công ty với chồng tôi. Ngài chỉ cần quan trọng A Tước là đủ rồi, đừng quá đặt nặng tôi"
Hạ Thiên Du lém lỉnh quay sang anh, đôi gò má ửng hồng: "Em nói có phải không?"
Nét mặt Vương Dạ Tước thoáng đỏ, anh tuỳ hứng hôn lên má cô ngay trước mặt giám đốc GR, xem như vừa dằn mặt lão già háo sắc, vừa khẳng định được vị trí của cô trong lòng anh rất quan trọng.
"Bảo bối nói gì cũng đúng cả"
Lão già giám đốc đón nhận ánh mắt cảnh cáo từ Vương Dạ Tước đương nhiên không tránh khỏi chột dạ. Lão vờ lấy một ly rượu đưa đến trước mặt anh: "Vương tổng quả thật mọi mặt đều xuất sắc. Tiền đồ vươn cao, mỹ nhân bên cạnh. Tôi mời ngài một ly xem như tỏ lòng ngưỡng mộ"
Vương Dạ Tước mỉm cười giảo hoạt, từ chối khéo: "Vương Dạ Tước tôi trước giờ dị ứng với rượu vang, chỉ có thể uống được sâm panh. Cảm ơn lòng tốt của giám đốc"
Rồi anh gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai sâm panh, tự tay khui ra rồi đổ vào ly. Sau đó cạn ly với lão khiến lão tức điên nhưng phải gượng cười.
"Hắn là sợ mình bỏ gì vào rượu sao? Tên này quả nhiên đúng như lời Tạ Minh Minh nói, rất cẩn thận" Lão già quay lưng đi, lấy trong túi ra một túi bột nhỏ lén lút bỏ thứ bột màu trắng kì lạ vào ly nước cam, đoạn quay lại hướng Hạ Thiên Du cười rất tinh vi, "Đây là nước cam nhà hàng chuẩn bị cho những quý cô không biết uống rượu, có lẽ Vương phu nhân cũng thế? Tôi mời cô một ly"
"Đợi cô uống xong ly này, dục tính bạo phát, xem xem Vương Dạ Tước còn quan tâm cô nữa hay không"
Hạ Thiên Du trầm mặc, cô lay lay cánh tay anh, bày ra bộ dáng nũng nịu: "Em muốn uống ly sâm panh của anh"
Vương Dạ Tước nhịn cười, thầm nghĩ: "Xem như tiểu gia hoả em còn thông minh. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm, cũng chẳng biết ly nước cam của lão ta có bỏ thứ gì vào"
Nghĩ rồi anh truyền tay ly sâm panh sang cho cô. Hạ Thiên Du cẩn thận nhận lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Giám đốc GR cứng đờ người, tự nói chống đỡ: "Ha ha, phu nhân quả thật không tầm thường"
"Chết tiệt, hai người chúng mày vậy mà dám làm ta bẻ mặt hai lần"
Lão bỏ ly rượu xuống, vẻ mặt bỗng trở nên vui vẻ hơn khi thấy Tạ Minh Minh đi đến.
"Chào chủ tịch, chào giám đốc" Tạ Minh Minh ăn mặc nóng bỏng, tay cầm ly vang đỏ sóng sánh lắc qua lắc lại.
"Chào giám đốc Tạ"
"Giám đốc, tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã coi trọng bản thiết kế của tôi" Tạ Minh Minh giữ khoảng cách với lão.
"Là Tạ tổng tài giỏi, tôi chỉ là người công nhận tài năng của cô thôi" Lão già nhìn cô ta với ánh mắt thèm thuồng, thật khiến Vương Dạ Tước buồn nôn.
Từ đâu phía xa xuất hiện một người đàn ông tóc đỏ đang đi đến, lão giám đốc tinh mắt nhìn thấy liền chạy lại lôi kéo anh ta vào cuộc.
Bình luận facebook