• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (8 Viewers)

  • Chương 198: Âm mưu chuẩn bị sẵn (2)

Lòng dạ Tạ Minh Minh lúc này thấp thỏm hơn bao giờ hết, cô ả nhận thức được Tống Gia Viễn chính là một con rắn độc mưu mô âm hiểm. Luận nhân tính, luận thủ đoạn đều tàn ác hơn Vương Dạ Tước rất nhiều. Ít nhất anh không giết người, còn người đàn ông ngồi trước mặt cô, ngư ông đắc lợi mượn đao giết người không gớm tay. Muốn chơi hắn, cô quả thật còn non!



Nhưng suy cho cùng, cả hai chẳng khác nhau là mấy, cũng là "kẻ tám lạng người nửa cân"!



...



Tạ Minh Minh chỉnh trang lại y phục chỉnh tề, cúi người tôn kính: "Là tôi nông cạn, tiên sinh bỏ qua cho"



Tống Gia Viễn hừ lạnh, hắn cầm sấp tài liệu quẳng cho Tạ Minh Minh. Những tờ giấy rơi ra bay lã tã trước mặt, cô ta cắn răng, cúi xuống nhặt không xót một tờ.



Việc hạ mình bán cả tôn nghiêm, đối với Tạ Minh Minh chẳng khác nào bị kẻ khác chà đạp, nhưng cô ả vì Vương Dạ Tước mà bất chấp tất cả, một tình yêu mù quáng!



Tống Gia Viễn liếc nhìn, thấy cô ta đã nhặt hết, mới nói: "Đây là tất cả thông tin điều tra về Hạ Thiên Du. Trong đó có cả bằng chứng cô bán đứng công ty. Bản photo đương nhiên không chỉ có một, Tạ tổng hiểu ý tôi chứ?"



Tay Tạ Minh Minh run rẩy, tối mặt đáp: "Tôi đương nhiên sẽ không làm tiên sinh thất vọng. Rất mong chúng ta hợp tác vui vẻ"



"Được rồi, cô ra ngoài đi"



Tạ Minh Minh chào Tống Gia Viễn. Ra khỏi cửa, ả cầm tờ giấy có thông tin của Hạ Thiên Du, vừa xem vừa lộ ra nụ cười hiểm độc: "Chỉ cần Vương Dạ Tước không biết mình bán đứng công ty là được rồi, còn Hạ Thiên Du, tao sẽ khiến mày mất đi tất cả"



Tống Gia Viễn ngồi trong phòng làm việc, ý định vẫn nung nấu: "Vương Dạ Tước của cô, phải diệt. Thiên Tước tập đoàn của hắn, cũng phải diệt"



Hắn ngồi vắt chân cao ngạo, lấy từ trong hộc bàn làm việc ra một sợi dây chuyền mặt đá sapphire lam thẫm đưa lên cao ngắm nghía. Ý cười nồng đượm trong đôi con ngươi xám khói lạnh lẽo: "Tạ Minh Minh quả nhiên chỉ là một con đàn bà ngu ngốc rất dễ lợi dụng, khác xa so với em, bảo thạch của tôi..."
















———



Còn 2 giờ nữa sẽ bắt đầu buổi tiệc khai mạc. Vương Dạ Tước lúc này đang đứng trước gương ngắm nhìn bản thân.



Anh tự luyến với vẻ đẹp hoàn mỹ của mình, quyết định mặc một bộ vest vừa đẹp vừa hợp với bộ váy đã chuẩn bị cho Hạ Thiên Du. Lại nói, anh sẽ dẫn cô cùng đến buổi tiệc.



Sau một lúc chau chuốt, Vương Dạ Tước bước xuống lầu với vẻ ngoài hoàn hảo nhất. Vẫn là áo sơ mi trắng khoác vest đen, quần tây đen, song tất cả đều rất mới lạ. Cho dù là lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, thần thái và khí chất của anh đều quyền uy, bá khí như vậy. Người như Vương Dạ Tước mặc bất cứ một loại đồ nào đều nhất nhất toát lên phong thái cao ngạo của một phú soái hào môn.



Vương Dạ Tước xuống lầu không thấy Hạ Thiên Du đâu, liền hỏi: "Thiên Thiên sao còn chưa xuống?"



"Tôi cứ nghĩ cô ấy ở cùng với cậu" Tiểu Cẩm đang lau bàn, nghe anh hỏi thì trả lời.



Vương Dạ Tước chợt nhớ anh và cô cùng tắm chung, cô nói muốn ngâm mình một lát nên anh đã đi ra trước.



Đinh ninh rằng cô đã ngất trong bồn tắm vì ngâm quá lâu, anh vội vã chạy lên lầu xem xét.



Mở toang cánh cửa, Vương Dạ Tước hơi ngạc nhiên khi thấy Hạ Thiên Du ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là một cô nữ hầu đang đánh phấn lên mặt cho cô.



Cô nữ hầu nhìn thấy anh liền cung kính cúi đầu thưa hai tiếng "Thiếu gia". Anh gật đầu: "Cứ tiếp tục đi"



Hạ Thiên Du nghe thấy tiếng anh, nét vui vẻ thể hiện hết lên gương mặt tròn trĩnh, cô nhoẻn miệng cười, gọi tên anh rất ngọt: "A Tước"
















Vương Dạ Tước thích thú âm điệu êm ái phát ra từ miệng cô, anh đi đến gần, quỳ một gối xuống sàn ngay bên cạnh cô. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại, xoa xoa: "Ngâm mình lâu như vậy, có bị choáng không?"



Hạ Thiên Du lắc đầu, cô xoay người về phía anh, cô nữ hầu cũng lật đật đổi hướng.



"Em không sao"



Vương Dạ Tước cười hiền, đoạn anh để ý cô chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm, trên cánh vai, hõm cổ, vành tai vẫn còn vương lại hạt nước sóng sánh như pha lê trên làn da căng bóng. Anh cau mày, đứng lên đi lấy một cái khăn, nhẹ nhàng lau cho cô.



Có cảm giác êm ái chạm vào da thịt, cô mỉm cười tận hưởng.



"Còn cười?" Vương Dạ Tước véo nhẹ đầu mũi cô, gắt lên.



Hạ Thiên Du la lên một tiếng giật mình: "Gì chứ?"



"Đồ ngốc! Có ai làm mẹ mà thất trách như em không? Không lo cho bản thân thì cũng lo cho bảo bối trong bụng em. Tại sao không mặc đồ vào, em biết trời chuyển sang mùa đông rồi chưa, nhỡ em và con đều bị lạnh thì sao?"



Hạ Thiên Du ngẩn người, cô chớp chớp mắt, một lát mới phì cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.



Vương Dạ Tước càng thêm cáu, anh quay sang hỏi cô nữ hầu, ánh mắt lườm đe doạ: "Đã trang điểm xong chưa?"



Cô nữ hầu sợ chết đứng, lắp bắp nói: "Còn... còn tô son nữa là xong"



Vừa nói dứt câu, cô đã bị Vương Dạ Tước đuổi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom