Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203: Tiệc (4)
Hạ Thiên Du nghe lời anh nói qua cuộc gọi, cô đợi anh tắt máy liền lập tức kháng nghị: "Sao có thể chỉ chú ý an toàn của em, còn anh thì sao? Bọn họ ban đầu là nhắm vào anh đấy Tước à"
"Ngồi ngay ngắn lại nào" Vương Dạ Tước nhấc cô lên như nhấc một đứa trẻ, để cô ngồi gọn trong lòng mình, anh tựa cằm lên vai cô, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
"Đừng đánh trống lãng với em" Hạ Thiên Du đẩy mặt anh ra, quay đầu lại, mím môi ra vẻ tức giận.
Vương Dạ Tước e dè vợ phu nhân sẽ giận dỗi, nhanh trí dùng chiêu mỹ nam kế, đưa tay kéo cằm cô lại hôn lên môi cô.
Hạ Thiên Du không vượt qua được hành động bán manh của anh, cuối cùng ngại ngùng lí nhí: “Anh nói xem nào...”
Vương Dạ Tước phì cười, vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào lòng: “Tôi làm việc này là muốn tốt cho em. Không phải em nghĩ Dạ Hành chỉ có mỗi Mã Tuấn An và Rank đấy chứ?"
Hạ Thiên Du nhíu mày hướng anh vẻ nghi ngờ, anh bật cười, xoa đầu cô: “Ngốc ạ, tôi để Mã Tuấn An và Rank bảo vệ em vì tôi tin tưởng họ, họ tất nhiên rất tôn trọng em nên sẽ cẩn thận. Hơn nữa, hiện tại em đang có tiểu bảo bối trong bụng, lỡ xảy ra sơ suất gì tôi không thể chịu đựng nổi...”
“Thì ra anh ấy để tâm an toàn của mình và con như vậy”
“Tốt nhất vẫn nên giao phó cho hai người họ âm thầm bảo vệ em, còn về tôi, người trong bang tự khắc sẽ chú ý an toàn của lão đại này rồi”
Nét mặt Hạ Thiên Du dãn ra, nghe anh nói lại trùng xuống mấy phần buồn bã. Vương Dạ Tước bối rối, tại sao nói lời nào cũng khiến cô không vui. Anh thật chẳng biết dỗ dành cô thế nào nữa.
Đang lúng túng, bỗng cô ngẩng mặt lên hỏi anh, thần sắc trông có vẻ đã ổn định: "Đúng rồi, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhắc đến Rank, người đó là ai vậy?”
"Cậu ấy là thành viên trong bang, chính là cậu bé em đã cứu vài năm trước, sau đó tôi thu nhận cậu ấy vào Dạ Hành"
Cô suy tư ngẫm nghĩ, đoạn cũng nhớ ra sự việc của năm đó. Cô đập tay một cái, miệng cười tươi tắn: "Thì ra cậu bé ấy đang làm việc cho anh. Em vốn đã định thu nuôi nhưng cậu ấy không chịu đi cùng em, thật may vì anh đã đến”
"Bảo bối của tôi quả nhiên lương thiện như thiên thần nhỏ vậy”
“Không đâu” Hạ Thiên Du lắc đầu, cô nhướn người lên, đẩy mặt sát lại gần mặt anh, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Anh là người cứu Rank, trong lòng em anh chính là người đàn ông đáng để phó thác cả đời”
“Đúng rồi đấy” Vương Dạ Tước tựa trán chạm vào chán cô, cười tít cả mắt, thầm dặn lòng, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc em cả đời”
“Rank tuy tuổi còn nhỏ nhưng địa vị của cậu ấy trong bang chỉ dưới tôi một bậc”
“Cậu ấy... ưm... đánh người rất giỏi sao?” Hạ Thiên Du muốn nói lại ngập ngừng, chỉ sợ rằng ý của cô bị anh hiểu lầm thành Dạ Hành bang trên dưới đều chỉ biết “đâm thuê chém mướn”
Vương Dạ Tước nhìn dáng vẻ e dè của cô, lấy làm đáng yêu. Anh từ tốn giải thích: “Dạ Hành tuy là bang phái hắc đạo nhưng chúng tôi dùng vũ lực để bảo vệ trừ khử bọn người xấu, từ trước đến giờ chưa từng làm hại bất kì người vô tội nào. Công việc của Rank là đánh cắp thông tin, tất cả thông tin về bọn người ám sát tôi lần đó cũng đều do Rank cung cấp. Nhờ vậy tôi mới biết, bọn chúng hợp tác với nhau. Anh em Phong - Vũ và một người đàn ông ngoại quốc là Jason"
"Jason? Anh và hắn có ân oán gì sao?" Hạ Thiên Du nghe nói đến chủ mưu thì lo lắng tột độ, ngay lập tức chồm lên hỏi anh.
"Trước đây Jason là boss của công ty cạnh tranh với Thiên Tước, nhưng tôi không cách nào biết được lí do đằng sau khiến hắn phải ôm hận đến nỗi muốn giết chết tôi"
Hạ Thiên Du bất lực ngồi đó. Anh thấy cô ủ rũ như vậy thì không nỡ.
"Em yên tâm. Tôi có thể xử lý được tên Vô Kiến Phong đó, người của Dạ Hành đã bố trí xung quanh nơi này, có thể sẽ tóm được đồng bọn của hắn cũng nên”
Đột nhiên Hạ Thiên Du lắc đầu, xua tay như cỗ máy: "Không được không được"
Vương Dạ Tước ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Vô Kiến Phong... anh ấy không phải là người xấu"
Nhìn vẻ khẩn trương của cô, anh không khỏi nghi ngờ. Nắm chặt cổ tay cô kéo lại, giọng anh trầm xuống: "Hắn là người giết tôi, tại sao lại không xấu? Em quen biết hắn?"
Hạ Thiên Du biết Vương Dạ Tước ghét nhất những điều cô che giấu sau lưng anh. Đành vậy, cô phải nói rõ: “Vô Kiến Phong là người ám sát anh, nhưng cuối cùng là người cứu em khỏi tay Vô Kiến Vũ. Vô Kiến Phong đã ra mặt chống lại Vô Kiến Vũ, anh ấy còn đồng ý với anh sẽ thả em đi, anh có nhớ ra được chút nào không?”
“Tôi không nhớ gì cả... nhưng nghe có vẻ em rất phản đối chuyện tôi xử lý hắn?” Ngữ điệu Vương Dạ Tước chợt lạnh lẽo, anh bất mãn, “Ban đầu hắn thật sự muốn giết tôi, sau đó tại sao lại không tiếp tục?”
Ánh mắt Vương Dạ Tước sắc lại, chằm chằm quan sát cô, biểu hiện của cô thật khiến anh nghi ngờ.
"Ngồi ngay ngắn lại nào" Vương Dạ Tước nhấc cô lên như nhấc một đứa trẻ, để cô ngồi gọn trong lòng mình, anh tựa cằm lên vai cô, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
"Đừng đánh trống lãng với em" Hạ Thiên Du đẩy mặt anh ra, quay đầu lại, mím môi ra vẻ tức giận.
Vương Dạ Tước e dè vợ phu nhân sẽ giận dỗi, nhanh trí dùng chiêu mỹ nam kế, đưa tay kéo cằm cô lại hôn lên môi cô.
Hạ Thiên Du không vượt qua được hành động bán manh của anh, cuối cùng ngại ngùng lí nhí: “Anh nói xem nào...”
Vương Dạ Tước phì cười, vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào lòng: “Tôi làm việc này là muốn tốt cho em. Không phải em nghĩ Dạ Hành chỉ có mỗi Mã Tuấn An và Rank đấy chứ?"
Hạ Thiên Du nhíu mày hướng anh vẻ nghi ngờ, anh bật cười, xoa đầu cô: “Ngốc ạ, tôi để Mã Tuấn An và Rank bảo vệ em vì tôi tin tưởng họ, họ tất nhiên rất tôn trọng em nên sẽ cẩn thận. Hơn nữa, hiện tại em đang có tiểu bảo bối trong bụng, lỡ xảy ra sơ suất gì tôi không thể chịu đựng nổi...”
“Thì ra anh ấy để tâm an toàn của mình và con như vậy”
“Tốt nhất vẫn nên giao phó cho hai người họ âm thầm bảo vệ em, còn về tôi, người trong bang tự khắc sẽ chú ý an toàn của lão đại này rồi”
Nét mặt Hạ Thiên Du dãn ra, nghe anh nói lại trùng xuống mấy phần buồn bã. Vương Dạ Tước bối rối, tại sao nói lời nào cũng khiến cô không vui. Anh thật chẳng biết dỗ dành cô thế nào nữa.
Đang lúng túng, bỗng cô ngẩng mặt lên hỏi anh, thần sắc trông có vẻ đã ổn định: "Đúng rồi, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhắc đến Rank, người đó là ai vậy?”
"Cậu ấy là thành viên trong bang, chính là cậu bé em đã cứu vài năm trước, sau đó tôi thu nhận cậu ấy vào Dạ Hành"
Cô suy tư ngẫm nghĩ, đoạn cũng nhớ ra sự việc của năm đó. Cô đập tay một cái, miệng cười tươi tắn: "Thì ra cậu bé ấy đang làm việc cho anh. Em vốn đã định thu nuôi nhưng cậu ấy không chịu đi cùng em, thật may vì anh đã đến”
"Bảo bối của tôi quả nhiên lương thiện như thiên thần nhỏ vậy”
“Không đâu” Hạ Thiên Du lắc đầu, cô nhướn người lên, đẩy mặt sát lại gần mặt anh, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Anh là người cứu Rank, trong lòng em anh chính là người đàn ông đáng để phó thác cả đời”
“Đúng rồi đấy” Vương Dạ Tước tựa trán chạm vào chán cô, cười tít cả mắt, thầm dặn lòng, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc em cả đời”
“Rank tuy tuổi còn nhỏ nhưng địa vị của cậu ấy trong bang chỉ dưới tôi một bậc”
“Cậu ấy... ưm... đánh người rất giỏi sao?” Hạ Thiên Du muốn nói lại ngập ngừng, chỉ sợ rằng ý của cô bị anh hiểu lầm thành Dạ Hành bang trên dưới đều chỉ biết “đâm thuê chém mướn”
Vương Dạ Tước nhìn dáng vẻ e dè của cô, lấy làm đáng yêu. Anh từ tốn giải thích: “Dạ Hành tuy là bang phái hắc đạo nhưng chúng tôi dùng vũ lực để bảo vệ trừ khử bọn người xấu, từ trước đến giờ chưa từng làm hại bất kì người vô tội nào. Công việc của Rank là đánh cắp thông tin, tất cả thông tin về bọn người ám sát tôi lần đó cũng đều do Rank cung cấp. Nhờ vậy tôi mới biết, bọn chúng hợp tác với nhau. Anh em Phong - Vũ và một người đàn ông ngoại quốc là Jason"
"Jason? Anh và hắn có ân oán gì sao?" Hạ Thiên Du nghe nói đến chủ mưu thì lo lắng tột độ, ngay lập tức chồm lên hỏi anh.
"Trước đây Jason là boss của công ty cạnh tranh với Thiên Tước, nhưng tôi không cách nào biết được lí do đằng sau khiến hắn phải ôm hận đến nỗi muốn giết chết tôi"
Hạ Thiên Du bất lực ngồi đó. Anh thấy cô ủ rũ như vậy thì không nỡ.
"Em yên tâm. Tôi có thể xử lý được tên Vô Kiến Phong đó, người của Dạ Hành đã bố trí xung quanh nơi này, có thể sẽ tóm được đồng bọn của hắn cũng nên”
Đột nhiên Hạ Thiên Du lắc đầu, xua tay như cỗ máy: "Không được không được"
Vương Dạ Tước ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Vô Kiến Phong... anh ấy không phải là người xấu"
Nhìn vẻ khẩn trương của cô, anh không khỏi nghi ngờ. Nắm chặt cổ tay cô kéo lại, giọng anh trầm xuống: "Hắn là người giết tôi, tại sao lại không xấu? Em quen biết hắn?"
Hạ Thiên Du biết Vương Dạ Tước ghét nhất những điều cô che giấu sau lưng anh. Đành vậy, cô phải nói rõ: “Vô Kiến Phong là người ám sát anh, nhưng cuối cùng là người cứu em khỏi tay Vô Kiến Vũ. Vô Kiến Phong đã ra mặt chống lại Vô Kiến Vũ, anh ấy còn đồng ý với anh sẽ thả em đi, anh có nhớ ra được chút nào không?”
“Tôi không nhớ gì cả... nhưng nghe có vẻ em rất phản đối chuyện tôi xử lý hắn?” Ngữ điệu Vương Dạ Tước chợt lạnh lẽo, anh bất mãn, “Ban đầu hắn thật sự muốn giết tôi, sau đó tại sao lại không tiếp tục?”
Ánh mắt Vương Dạ Tước sắc lại, chằm chằm quan sát cô, biểu hiện của cô thật khiến anh nghi ngờ.
Bình luận facebook