Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202: Tiệc (3)
Đưa về đến phòng, Hạ Thiên Du vẫn ôm chặt lấy Vương Dạ Tước không buông.
Anh gỡ tay cô ra nhưng không hề có dấu hiệu nhúc nhích. Hết cách, anh ngồi dựa vào đầu giường, ôm eo cô nhấc lên đùi, để cơ thể cô trọn vẹn dựa vào lòng anh.
Sau một lúc yên lặng vỗ về, mãi không thấy cô ngẩng mặt lên, anh mới nhìn xuống, xoa đầu nói: “Tôi đưa em về phòng rồi, ở đây rất an toàn, buông tôi ra nào"
Hạ Thiên Du lắc đầu kịch liệt, cô nấc lên như sắp khóc, giọng lạc đi mang theo sợ hãi: "Anh mới chính là người cần an toàn Tước à, đừng rời khỏi em, đừng đi đâu cả..."
"Có phải vì người tên Vô Kiến Phong đó khiến em sợ đến thành ra bộ dạng này không?" Vương Dạ Tước vuốt ve mái tóc cô, trầm giọng hỏi.
Hạ Thiên Du trợn to mắt, dòng lệ theo đó chảy ra từ hốc mắt lã chã rơi xuống thấm vào áo sơ mi trắng của anh từng giọt sẫm màu.
Đoạn kí ức chết chóc lại “không mời mà đến” ùa về tâm trí cô một cách vô pháp không chế, nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ cõi lòng cô, cơ thể cô run lên bần bật như người bị bệnh rét.
Vương Dạ Tước nhận thấy sự bất thường, anh hơi hoảng, tóm lấy hai cầu vai cô, lắc nhẹ: "Thiên Thiên? Em sao vậy, sao lại run thế này?"
"Anh... anh tại sao lại nhớ..."
Vương Dạ Tước một giây sững sờ, rồi ngay lập tức hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô.
Mi mắt anh cụp xuống, mày rậm nhíu lại xô vào nhau những nếp nhăn hằn trên vầng trán cao rộng, đáy mắt thấp thoáng hận ý.
Vòng tay của Vương Dạ Tước mỗi lúc một chặt hơn ôm lấy cô, tưởng như anh muốn đem cô nhập vào cơ thể anh, một lòng bảo vệ cô chu toàn không cách nào có thể tách ra khỏi.
"Tôi không có cách nào nhớ lại chuyện trước đây. Tất cả tư liệu về hắc đạo đều do người trong bang nói cho tôi biết, kể cả động cơ của Thiên Hành muốn ám sát tôi”
Hạ Thiên Du bấu vào tay áo vest làm xuất hiện những nếp nhăn khó phẳng của chất vải khô cứng, cô cắn răng, sức lực ở các đầu ngón tay bấu càng sâu càng chặt.
“Em rất sợ... sợ sẽ lại mất đi anh như lần đó. Lần đó đã cướp đi kí ức của anh về em, nếu có lần tiếp theo, em sợ rằng thứ em vĩnh viễn mất đi là Vương Dạ Tước em rất yêu...”
Hạ Thiên Du chôn gương mặt đầm đìa nước mắt trong ngực Vương Dạ Tước. Lệ châu tuôn ra như dòng nước, thứ nước ấm áp mà đau lòng thấm đẫm chiếc áo của người đàn ông, xuyên qua lồng ngực thấu tận tâm can.
Vương Dạ Tước lặng người, tiếng khóc của cô như con dao từng nhát từng nhát rạch nát trái tim anh.
Bỗng nhiên trong đầu anh vẽ ra hình ảnh một cô gái mặc bộ váy nhuốm đỏ màu máu ngồi trên vách núi, toàn thân cô ấy lấm lem bùn đất, chân bị bắn máu chảy loang lổ, nhưng cô ấy dường như chẳng quan tâm, mặc kệ tất cả ngồi đó không ngừng kêu gào tên của anh. Cô ấy cũng khóc rất bi thương như bây giờ, ánh mắt, nét mặt của cô ấy bị nỗi tuyệt vọng, khốn khổ bao phủ hoàn toàn.
Anh biết đoạn kí ức này là gì, càng biết được khi đó cô đã đau khổ như thế nào.
Vương Dạ Tước ôm lấy cô, sống mũi anh cay cay.
Anh biết cô đang lo sợ điều gì, chính bản thân anh cũng đang cảm thấy rất bất an kể từ khi biết được thân phận hắc đạo của mình và Vô Kiến Phong đột ngột xuất hiện.
Anh tuy có Dạ Hành bảo vệ, nhưng lại chẳng còn chút kí ức nào về người và việc của trước đây, căn bản rất khó phân biệt ai là thù ai là bạn. Hạ Thiên Du vì ngay từ lúc đầu đã luôn ở bên cạnh anh nên mới gặp nguy hiểm, nay chân cô đã lành, nhưng biết đâu một lát nữa khi rời khỏi vòng tay anh, chân cô lại tiếp tục bị bắn, có thể đe doạ chính mạng sống của cô.
“Thật muốn có thể mất trí nhớ mãi mãi, không cần đấu đá trên thương trường, không cần lo sợ người mình yêu sẽ gặp nguy hiểm. Tôi cùng em đi đến một nơi không có sóng gió, cả nhà ba người chúng ta bình lặng sống qua ngày...”
Ba người ?!
Vương Dạ Tước sựt nhớ cô đang mang thai, nếu gặp phải kẻ muốn hãm hại, sẽ chẳng phải nguy hiểm gấp bội? Nghĩ đoạn, anh đẩy nhẹ cô ra lau đi nước mắt, dịu dàng hỏi: “Thiên Thiên, em tin tôi không?”
Hạ Thiên Du gật đầu, đoạn lấy lại tinh thần: “Anh có kế hoạch gì sao?”
“Bảo bối thông minh lắm” Anh xoa đầu cô, cười tít mắt, “Nhưng cũng không phải là kế hoạch gì...”
Nói giữa chừng, anh lấy điện thoại gọi cho Mã Tuấn An.
“Anh và Rank đã đến chưa?”
“Tôi và cậu ấy đang dưới đại sảnh, lúc nãy thấy cậu ôm Thiếu phu nhân về phòng rồi”
Mã Tuấn An liếc nhìn cậu nhóc Rank đang gặm đùi gà, thở dài ngao ngán.
“Chuyện gì sao?”
“Không, không có gì”
Vương Dạ Tước “Ừm”, câu sau nói ra có mấy phần nghiêm trọng, “Tăng cường người trong bang tiếp cận xung quanh nhà hàng, tôi vừa gặp Vô Kiến Phong”
“Cái gì?” Mã Tuấn An hét lên, Rank giật mình phun ra ngụm nước suối vừa uống.
“Không cần quá chú tâm đến tôi. Cậu và Rank chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là bảo vệ Thiên Du cho tốt. Đây là lệnh!”
Sắc mặt Mã Tuấn An thay đổi nhanh chóng, Rank thấy lạ, cậu kéo tay áo anh, nóng lòng hỏi: “Lloyd nói gì?”
Mã Tuấn An nhìn Rank khiến cậu bé toát mồ hôi.
“Vô Kiến Phong đang ở buổi tiệc này!”
Anh gỡ tay cô ra nhưng không hề có dấu hiệu nhúc nhích. Hết cách, anh ngồi dựa vào đầu giường, ôm eo cô nhấc lên đùi, để cơ thể cô trọn vẹn dựa vào lòng anh.
Sau một lúc yên lặng vỗ về, mãi không thấy cô ngẩng mặt lên, anh mới nhìn xuống, xoa đầu nói: “Tôi đưa em về phòng rồi, ở đây rất an toàn, buông tôi ra nào"
Hạ Thiên Du lắc đầu kịch liệt, cô nấc lên như sắp khóc, giọng lạc đi mang theo sợ hãi: "Anh mới chính là người cần an toàn Tước à, đừng rời khỏi em, đừng đi đâu cả..."
"Có phải vì người tên Vô Kiến Phong đó khiến em sợ đến thành ra bộ dạng này không?" Vương Dạ Tước vuốt ve mái tóc cô, trầm giọng hỏi.
Hạ Thiên Du trợn to mắt, dòng lệ theo đó chảy ra từ hốc mắt lã chã rơi xuống thấm vào áo sơ mi trắng của anh từng giọt sẫm màu.
Đoạn kí ức chết chóc lại “không mời mà đến” ùa về tâm trí cô một cách vô pháp không chế, nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ cõi lòng cô, cơ thể cô run lên bần bật như người bị bệnh rét.
Vương Dạ Tước nhận thấy sự bất thường, anh hơi hoảng, tóm lấy hai cầu vai cô, lắc nhẹ: "Thiên Thiên? Em sao vậy, sao lại run thế này?"
"Anh... anh tại sao lại nhớ..."
Vương Dạ Tước một giây sững sờ, rồi ngay lập tức hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô.
Mi mắt anh cụp xuống, mày rậm nhíu lại xô vào nhau những nếp nhăn hằn trên vầng trán cao rộng, đáy mắt thấp thoáng hận ý.
Vòng tay của Vương Dạ Tước mỗi lúc một chặt hơn ôm lấy cô, tưởng như anh muốn đem cô nhập vào cơ thể anh, một lòng bảo vệ cô chu toàn không cách nào có thể tách ra khỏi.
"Tôi không có cách nào nhớ lại chuyện trước đây. Tất cả tư liệu về hắc đạo đều do người trong bang nói cho tôi biết, kể cả động cơ của Thiên Hành muốn ám sát tôi”
Hạ Thiên Du bấu vào tay áo vest làm xuất hiện những nếp nhăn khó phẳng của chất vải khô cứng, cô cắn răng, sức lực ở các đầu ngón tay bấu càng sâu càng chặt.
“Em rất sợ... sợ sẽ lại mất đi anh như lần đó. Lần đó đã cướp đi kí ức của anh về em, nếu có lần tiếp theo, em sợ rằng thứ em vĩnh viễn mất đi là Vương Dạ Tước em rất yêu...”
Hạ Thiên Du chôn gương mặt đầm đìa nước mắt trong ngực Vương Dạ Tước. Lệ châu tuôn ra như dòng nước, thứ nước ấm áp mà đau lòng thấm đẫm chiếc áo của người đàn ông, xuyên qua lồng ngực thấu tận tâm can.
Vương Dạ Tước lặng người, tiếng khóc của cô như con dao từng nhát từng nhát rạch nát trái tim anh.
Bỗng nhiên trong đầu anh vẽ ra hình ảnh một cô gái mặc bộ váy nhuốm đỏ màu máu ngồi trên vách núi, toàn thân cô ấy lấm lem bùn đất, chân bị bắn máu chảy loang lổ, nhưng cô ấy dường như chẳng quan tâm, mặc kệ tất cả ngồi đó không ngừng kêu gào tên của anh. Cô ấy cũng khóc rất bi thương như bây giờ, ánh mắt, nét mặt của cô ấy bị nỗi tuyệt vọng, khốn khổ bao phủ hoàn toàn.
Anh biết đoạn kí ức này là gì, càng biết được khi đó cô đã đau khổ như thế nào.
Vương Dạ Tước ôm lấy cô, sống mũi anh cay cay.
Anh biết cô đang lo sợ điều gì, chính bản thân anh cũng đang cảm thấy rất bất an kể từ khi biết được thân phận hắc đạo của mình và Vô Kiến Phong đột ngột xuất hiện.
Anh tuy có Dạ Hành bảo vệ, nhưng lại chẳng còn chút kí ức nào về người và việc của trước đây, căn bản rất khó phân biệt ai là thù ai là bạn. Hạ Thiên Du vì ngay từ lúc đầu đã luôn ở bên cạnh anh nên mới gặp nguy hiểm, nay chân cô đã lành, nhưng biết đâu một lát nữa khi rời khỏi vòng tay anh, chân cô lại tiếp tục bị bắn, có thể đe doạ chính mạng sống của cô.
“Thật muốn có thể mất trí nhớ mãi mãi, không cần đấu đá trên thương trường, không cần lo sợ người mình yêu sẽ gặp nguy hiểm. Tôi cùng em đi đến một nơi không có sóng gió, cả nhà ba người chúng ta bình lặng sống qua ngày...”
Ba người ?!
Vương Dạ Tước sựt nhớ cô đang mang thai, nếu gặp phải kẻ muốn hãm hại, sẽ chẳng phải nguy hiểm gấp bội? Nghĩ đoạn, anh đẩy nhẹ cô ra lau đi nước mắt, dịu dàng hỏi: “Thiên Thiên, em tin tôi không?”
Hạ Thiên Du gật đầu, đoạn lấy lại tinh thần: “Anh có kế hoạch gì sao?”
“Bảo bối thông minh lắm” Anh xoa đầu cô, cười tít mắt, “Nhưng cũng không phải là kế hoạch gì...”
Nói giữa chừng, anh lấy điện thoại gọi cho Mã Tuấn An.
“Anh và Rank đã đến chưa?”
“Tôi và cậu ấy đang dưới đại sảnh, lúc nãy thấy cậu ôm Thiếu phu nhân về phòng rồi”
Mã Tuấn An liếc nhìn cậu nhóc Rank đang gặm đùi gà, thở dài ngao ngán.
“Chuyện gì sao?”
“Không, không có gì”
Vương Dạ Tước “Ừm”, câu sau nói ra có mấy phần nghiêm trọng, “Tăng cường người trong bang tiếp cận xung quanh nhà hàng, tôi vừa gặp Vô Kiến Phong”
“Cái gì?” Mã Tuấn An hét lên, Rank giật mình phun ra ngụm nước suối vừa uống.
“Không cần quá chú tâm đến tôi. Cậu và Rank chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là bảo vệ Thiên Du cho tốt. Đây là lệnh!”
Sắc mặt Mã Tuấn An thay đổi nhanh chóng, Rank thấy lạ, cậu kéo tay áo anh, nóng lòng hỏi: “Lloyd nói gì?”
Mã Tuấn An nhìn Rank khiến cậu bé toát mồ hôi.
“Vô Kiến Phong đang ở buổi tiệc này!”
Bình luận facebook